← Quay lại trang sách

Chương 1262 Thận Long Nguyên Linh

Bên trong Thượng Cổ Ma Thần Điện, Hắc Thất thân mang hắc giáp suất lĩnh quân đoàn số hai đang đối diện một Ma hồn quân đoàn màu đỏ thẫm nhân số cao tới mười ba vạn người, tạo thành thế đối lập.

Đột ngột, trong hư không một đoàn huyết quang xuất hiện, một bóng người từ trong huyết quang xuất hiện.

Trong chớp mắt bóng người xuất hiện, một đạo huyết sắc ánh đao trực tiếp xé rách bầu trời, mang theo sát khí vô cùng và oan hồn giống như hồng thủy cuồn cuộn ầm ầm mà ra!

Huyết sắc ánh đao trực tiếp chém vào giữa đại quân phía đối diện, trực tiếp đánh vị thống soái có tu vi cao tới Thông Thần cảnh ngũ trọng ở đối diện bay lên, còn có trên trăm vị tướng lĩnh Ma hồn thống soái quanh đó trực tiếp tan thành tro bụi!

Trong hư không giống như có một bàn tay lớn hút lấy quân hồn tinh từ những vị tướng lĩnh bị chém giết kia tản ra, một giọt không dư thừa đánh hút vào trong Chiến Hồn Huyết Kỳ.

Tay Diệp Chân nâng Trấn khí trường đao Huyết Ảnh, dưới Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, đao ra như điện.

Dưới bảy đao đã giết chết thống soái của mười ba vạn đại quân đối diện, chôn cùng với chúng còn có gần vạn binh sĩ phổ thông.

Chiến Hồn Huyết Kỳ giống như cướp đoạt đem những quân hồn tinh khí kia quét một cái sạch sành sanh, huyết quang tuôn ra, lập tức bao vây, Diệp Chân trực tiếp na di trở về bên trong Ma hồn điện, đột ngột giống như khi đến, chỉ xuất hiện không tới mười giây đã biến mất.

Nhưng trong mười giây này, chiến trường phía dưới đã hoàn toàn biến đổi.

Đối diện thống soái của Ma hồn đại quân mười ba vạn màu đỏ thẫm bị chém, hơn trăm danh tướng lĩnh bị chém giết, trực tiếp đã biến thành một đoàn cát lỏng.

Ngẩn người một lát, Quân đoàn trưởng quân đoàn số hai Hắc Thất mới vang lên một tiếng gào thét, mang theo binh sĩ dưới trướng mà bắt đầu xung phong.

Quay lại Ma hồn điện, Diệp Chân tính toán khí tức tinh hồn châu Ma soái bên trong Thận Long châu đã tăng lên, Diệp Chân tiếp tục khoanh chân trên đất rồi nhanh chóng luyện hóa ma linh u hồn để tăng lên tu vi thần hồn.

Vừa rồi một hồi xung phong, Diệp Chân dựa vào uy lực của thượng phẩm Trấn khí Huyết Ảnh mà chém giết Ma hồn quân đoàn chủ lực kia cũng nhờ thế mà mang đến chỗ tốt hết sức rõ ràng.

Tu vi khí tức Ma soái trong Thận Long châu nguyên bản sắp hạ hạ xuống dưới Thông Thần cảnh, nhưng vừa mới một hồi xung phong kia đã thu được lợi ích vô cùng to lớn. Trực tiếp để khí tức Ma soái của Diệp Chân khôi phục lại tu vi Thông Thần cảnh nhị trọng.

Việc này cũng là nguyên nhân tại sao lúc Diệp Chân nhận được huyết sắc phù quang lại lập tức đình chỉ tiềm tu nhằm về phía chiến trường.

Cũng không phải do quân đoàn số hai chiến thắng không được chi Ma hồn quân đoàn màu đỏ thẫm quy mô mười ba vạn người kia, dựa vào Diệp Chân phát ra Trấn khí, quân đoàn số hai thậm chí dựa vào bảy vạn người đã có thể đánh bại Ma hồn quân đoàn màu đỏ thẫm kia.

Nếu như là quân đoàn thứ ba tới bên cạnh nguyện ý thì vậy sẽ có thể lấy cái giá nhỏ nhất đánh đổi diệt sạch Ma hồn quân đoàn màu đỏ thẫm, như thế căn bản sẽ không cần đến Diệp Chân động thủ.

Thế nhưng lúc gặp phải quân đoàn vượt qua năm vạn người chắc chắn phải thông báo cho Diệp Chân, đây là mệnh lệnh bắt buộc mà Diệp Chân truyền đạt cho tam đại quân đoàn.

Không vì gì khác, Diệp Chân chỉ vì để tăng lên thực lực Ma soái.

Không đi hiện trường chém giết Ma hồn tướng mới tốt, chỉ dựa vào một chút kia để

ăn hoa hồng. Thực lực chủ soái như Diệp Chân tăng lên với tốc độ tuy rằng không chậm thế nhưng tuyệt đối không quá nhanh.

Trước đó, Diệp Chân lợi dụng thực lực Ma soái trải qua tầng tầng tính toán chém giết Thiên Miếu Linh sư - Hợp Tiêu, sau đó Diệp Chân đã phát hiện nếu như có thể lợi dụng tốt thực lực Ma soái ẩn giấu này, tuyệt đối sẽ vô cùng diệu dụng, tuyệt đối sẽ là một tấm bài tẩy siêu cường của hắn.

Chỉ có điều, xem ra cho đến bây giờ, thực lực Ma soái còn không quá đủ nhìn, nếu như không phải Hợp Tiêu kia bất cẩn, xem như có thượng phẩm Trấn khí Huyết Ảnh thì cũng không chém giết được hắn.

Vì vậy tăng lên thực lực Ma soái cũng chính là việc cấp bách nhất.

Cho nên mới có chuyện Diệp Chân truyền đạt quân lệnh kia.

Tuy rằng làm cho Diệp Chân không có cách nào an ổn tăng lên tu vi thần hồn, nhưng vì để tăng cao thực lực, Diệp Chân cũng chỉ có thể nhịn.

Liên tiếp mười mấy ngày, Diệp Chân đều đang cực khổ cực kỳ hai bên bôn ba, một khi thu được tam đại quân đoàn phát tới phù tấn thì sẽ lập tức chạy tới chém giết tướng lĩnh đối phương để tăng cao thực lực của mình.

Mới trải qua mười mấy ngày, thực lực Ma soái đã tăng lên tới Thông Thần cảnh tứ trọng, tu vi thần hồn của Diệp Chân cũng tăng lên tới tiên thiên hồn quang thất trọng trung kỳ.

Tu tuy rằng tăng lên nhưng cũng để cho Diệp Chân có một loại cảm giác mệt mỏi.

Cảm giác thực lực Ma soái và tu vi thần hồn đã tăng lên bắt đầu chậm.

Nhưng cả hai cái cũng phải thật chú ý, Diệp Chân cũng không có cách nào cả.

Ngày đó, một đạo huyết sắc lưu quang lần thứ hai rơi vào bên trong Ma hồn điện, thức tỉnh Diệp Chân đang nhanh chóng luyện hóa ma linh u hồn.

- Quân đoàn bảy vạn người, nếu có thể chém giết thứ này, như vậy tu vi Ma soái có thể đột phá đến Thông Thần cảnh ngũ trọng chứ?

Diệp Chân khẽ lẩm bẩm một câu, thần niệm khẽ nhúc nhích. Chiến Hồn Huyết Kỳ bay từ sau đầu bay ra, ý định mang theo Diệp Chân chạy tới chiến trường.

Nhưng cũng trong một nháy mắt này, một giọng nói cực kỳ đột ngột từ bên trong Linh Phủ của Diệp Chân vang lên.

- Hôi tôn tử, còn không phải một tên hôi tôn tử ngu xuẩn thôi à!

- Làm sao lại tìm loại như ngươi vậy, hừ một tên hôi tôn tử ngu không thể nói!

Đại gia ta đoán, có một ngày tên hôi tôn tử ngươi sẽ không làm cho bản thân mình mệt chết đấy chứ?

Âm thanh mang theo hết sức ý vị trào phúng này đủ để Diệp Chân biểu hiện ra sự kinh hoàng, bàng bạc thần niệm như nước mà tản ra, âm lệ quát lên.

- Ai, là ai đó, mau lăn ra đây cho ta!

- Tôn tử này, ta là con mẹ ngươi! Ngươi dám bảo ta lăn ra? Ngươi có tin đại gia ta đánh ngươi để con mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi hay không?

Âm thanh hùng hổ đó lại vang lên.

Trong chớp mắt giọng nói vang lên, Diệp Chân dùng một loại ánh mắt khó mà tin nổi nhìn về phía ngực của mình.

Âm thanh hùng hổ kia lại từ ngực hắn mà truyền đến!

- Ngươi ở bên trong cơ thể ta?

Diệp Chân ngạc nhiên hỏi một câu.

- Tôn tử này, ngươi cho rằng đại gia ta muốn ở lại đây lắm à, bị nhốt không biết ít nhiều vạn năm, buồn cũng buồn chết đại gia ta rồi!

Lần này, Diệp Chân đã học thông minh, thần niệm theo âm thanh hùng hùng hổ hổ này rất nhanh sẽ tìm tới âm thanh đầu nguồn, đương nhiên cũng có thể là người này không có hết sức ẩn giấu.

Đầu nguồn của âm thanh hùng hổ này lại đến từ Thận Long châu ở bên trong ngực hắn.

Một thứ chỉ có kích thước cỡ ngón tay, đầu mọc một sừng mọc ra bốn chân, quái xà đang cực kỳ khoa trương ở nơi đó hùng hổ.

- Ngươi là thứ đồ gì thế, làm sao lại có thể xấu được đến như này, làm sao lại xuất hiện ở trong Thận Long châu?

Diệp Chân dùng thần niệm chìm vào bên trong Thận Long châu hỏi.

Không ngờ Diệp Chân vừa nói câu nói này đã kích thích quái xà kia.

- Ta xấu? Hôi tôn tử nhà ngươi lại dám nói đại gia ta xấu? Ngươi mẹ nó, ngươi mới xấu, cả nhà hôi tôn tử ngươi đều xấu, cả nhà ngươi đời đời kiếp kiếp đều xấu.

- Cả nhà hôi tôn tử ngươi đều là người xấu bức, con trai cả đời là kẻ lưu manh, nữ cả đời, cả trai lẫn gái tất cả đều là hôi tôn tử...

Phố phường mắng người lý ngữ cứ như thủy triều từ trong miệng con quái xà kia tuôn trào ra, Diệp Chân tức giận đến mức trán nổi gân xanh.

Gặp qua miệng hôi, thế nhưng lại chưa từng thấy qua miệng hôi được đến như vậy.

Đương nhiên, Diệp Chân cũng không phải kẻ ngốc, trải qua suy đoán. Diệp Chân đã có thể đoán ra quái xà đột nhiên xuất hiện ở bên trong Thận Long châu của hắn này là thứ đồ gì rồi.

Thế nhưng cái miệng này cũng quá thối đi, tuyệt đối có thể khiến cho một người đang sống sờ sờ tức đến phải tức chết, người chết vì tức giận đến mức phải sống dậy.

Trong con ngươi ánh chớp lóe lên, một đạo tử sắc lôi đình đã trực tiếp đánh vào trên gáy con quái xà lải nhải kia.

Một tia khói xanh qua đi, sau đó thân thể quái xà chớp mắt đã tan vỡ.

Tình cảnh này dọa Diệp Chân sợ đến hết hồn, hắn còn tưởng rằng đánh giết con quái xà này rồi.

Trong nháy mắt tiếp theo, không gian cực kỳ rộng lớn bên trong Thận Long châu lại một hồi vặn vẹo. Một con quái xà so với trước nhỏ hơn một chút đã một lần nữa ngưng hiện ra.

- Tôn tử, ngươi dám oanh đại gia ngươi là ta! Dám oanh đại gia ta, nhà ngươi toàn bộ đều...

Ầm ầm ầm!

Lôi đình lần thứ hai đánh vào bên trong Thận Long châu, quái xà lần thứ hai trở nên vặn vẹo.

- Tôn tử…

Ầm ầm ầm!

Liên tiếp hơn mười lần sau đó, kích thước của quái xà trước kia chỉ còn cỡ ngón tay, bây giờ đã thu nhỏ lại thành to bằng móng tay rồi, theo đó tiếng mắng cũng đã trở nên có sự tức giận vô biên.

- Tôn tử, ngươi dám oanh đại gia ta sao.

Ầm ầm ầm!

- Giết người, tôn tử. Nếu còn tiếp tục oanh nữa ta sẽ...

Ầm ầm ầm!

- Đại gia, hôi tử tử ngươi là đại gia, ngươi là đại gia của ta, đừng oanh nữa, đừng oanh! Lại oanh sẽ thật sự sẽ chết người đó, thật sự rất đau. Ừ, không đúng, tuy rằng người không chết nhưng ngươi muốn gặp lại được ta thì phải lại giải phong một lớp phong ấn nữa.

Ầm ầm ầm!

- Đại gia… Ngươi thật là đại gia, ngươi thực sự là đại gia của ta. Ta là tôn tử, ta là hôi tôn tử..

Quái xà chỉ có chừng hạt gạo uể oải giơ lên hai tay với hình thù kỳ quái kia.

- Chỉ cần sức mạnh thần hồn của ta còn chưa khô cạn, ngươi sẽ chết không được đúng chứ? Xấu xí!

Diệp Chân quát hỏi.

Xấu xí xà cả kinh nói.

- Ngươi… làm sao mà ngươi lại biết.

Ầm ầm ầm!

Trả lời xấu xí xà lại là một lần sét đánh nữa.

- Mỗi lần ngươi bị oanh tiêu tan, sức mạnh thần hồn của ta đều sẽ bí ẩn ít hơn một tia. Ngươi nghĩ ta ngốc hay sao? Ngươi là sức mạnh dùng thần hồn của ta ngưng tụ thành hình, thế nhưng lại dùng sức mạnh thần hồn của ta ngưng tụ trong thân thể, ẩn chứa một tia chân linh của ngươi!

- Bị lôi đình oanh kích chân linh cảm giác không dễ chịu chứ?

Diệp Chân cười hắc hắc.

Xấu xí xà ngẩn ngơ, trợn mắt ngoác mồm nhìn về phía Diệp Chân.

- Ngươi một tên tôn tử, ngươi ngu xuẩn như vậy, làm sao mà có khả năng đó.

Ầm ầm ầm!

Tử sắc lôi đình lần thứ hai nhanh như tia chớp mà đánh xuống, nổ thẳng đến xấu xí xà cất ra tiếng kêu thảm thiết lên.

- Đại gia, ngươi là đại gia, ta chỉ là tôn tử.

Một lần nữa ngưng tụ ra thể hình xấu xí xà vội vội vã vã nhận sai lên mình.

- Nói đi, ngươi đến cùng là thứ đồ gì thế?

Diệp Chân hỏi.

- Ngươi không phải đã biết rồi hay sao?

Xấu xí xà hỏi ngược lại một câu, nhưng nhìn thấy ở bên trong Thận Long châu ánh chớp lấp loé, xấu xí xà vội vội vã vã đáp.

- Nguyên Linh, ta là Thận Long Nguyên Linh của Thận Long châu!

- Ừ, giải phong ấn không gian tầng thứ tư là ngươi có thể khôi phục à?

Diệp Chân tò mò hỏi.

- Kỳ thực bổn đại gia, à không phải, bản tôn tử ta kỳ thực vẫn luôn ở đây, chỉ có điều là bị cái phong cấm kia đè ép siết chặt, mãi đến tận gần nhất con mẹ ngươi, à ngươi làm ra nhiều nguyên phách linh thể như vậy nên ta mới có thể một lần nữa ngưng tụ ra một tia nguyên linh.

Thận Long Nguyên Linh nói một cách lắp bắp.

- Cái ma linh u hồn kia ngươi xưng là nguyên hồn thể đấy à? Xem ra kiến thức của ngươi không sai, nói một chút coi, ngươi có chỗ lợi gì?

Diệp Chân hỏi.

Thận Long Nguyên Linh cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó lại lắc lắc đầu nói.

- Hiện nay ta hình như cái gì cũng đều làm không được?

Ầm ầm ầm!

Chuyện lúc trước cũng đã để cho Diệp Chân biết cái tên này là một tên tiện không thể lại tiện, quả là tiện cốt đầu, hắn không chút do dự dùng tử sắc lôi đình bắt chuyện.

Trong nháy mắt tiếp theo, một lần nữa ngưng tụ ra thể hình, Thận Long Nguyên

Linh biến thành xấu xí xà bỏ ra hai hàng nước mắt rồi bổ nhào như là trời cướp đất mà khóc thét lên.

- Ngươi là đại gia, ta là hôi tôn tử, nhưng mà ta hiện nay thật sự là cái gì cũng đều làm không được!

- Bản thể của ta đã bị phong cấm ở trong phong ấn hạch tâm của Thận Long châu, đừng nói là năng lực, chính là phần lớn ký ức cũng bị phong toàn bộ cấm không cách nào thuyên chuyển được cả.

- Thật sự?

Diệp Chân hơi nghi ngờ.

- So với trân châu còn thật hơn! Bằng không, thực lực đại của ngươi nhấc lên cao hơn một chút thì ta cũng an toàn hơn một chút, có thể càng nhanh khôi phục hơn không phải sao?

Thận Long Nguyên Linh nói.

Nghe vậy Diệp Chân cũng chỉ chậm rãi gật đầu, xem như chấp nhận lời giải thích của Thận Long Nguyên Linh.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, ý thức được cái gì đó, hình chiếu thần hồn Diệp Chân ở bên trong Thận Long châu híp mắt lại, cúi người nhìn về phía Thận Long Nguyên Linh chỉ nhỏ chừng hạt gạo, hắn híp mắt hỏi.

- Như vậy ngươi nói cho ta nghe một chút xem, vừa rồi ngươi tại sao lại mắng ta ngu xuẩn, ngu không thể nói? Ta đến cùng là ngu chỗ nào không thể nói đây?