← Quay lại trang sách

Chương 1280 Lựa Chọn Của Châu Mục Bá Châu

Trong Châu thành Bá Châu, một phủ đệ bên cạnh dinh thự của Châu Mục, Châu Mục Bá Châu Chương Mật đang trên giường hưởng thụ mấy thị nữ xinh đẹp hầu hạ.

Nếu như đổi lại ngày thường, Chương Mật đã sớm đứng lên chơi với mấy vị thị nữ xinh đẹp này khiến cho họ tay chân mềm nhũn, xin tha liên tục, nhưng mà hôm nay, bốn vị thị nữ xinh đẹp đã dùng hết các loại thủ đoạn, cũng không có cách nào khiến cho thứ dưới hông Châu Mục đại nhân hiên ngang đứng thẳng.

Một hồi buồn bực không vui, Chương Mật một chân đạp bay một vị thị lực đang ngồi quỳ lục lọi ở dưới hông hắn, sau đó tựa như đuổi con ruồi mà đánh đuổi mấy vị thị nữ khác.

Thân trần nằm trên giường nhỏ, Chương Mật mặt mày ủ rũ nhìn về phương hướng dinh thự của hắn, một mặt phiền muộn.

- Bẩm đại nhân, hôm nay quản lí các quận lại nhận được hơn ba vạn kiện dân cáo, tất cả đều là án về việc bách tính vô cớ mất tích, hơn nữa, bách tính tới trước cửa quan nhan các quận cầu viện, người đông nghìn nghịt…

Ngoài cửa vang lên âm thanh báo cáo của thuộc quan khiến cho Chương Mật đặc biệt phẫn nộ.

- Lăn! Bản quan không phải đã nói rồi sao, gần nhất yêu ma liên tiếp xuất hiện, châu phủ đang toàn lực tập nã, bảo bọn hắn chờ đợi tin tức là được, nếu dám gây sự, coi như là đồng đảng của yêu ma mà xử tội!

- Vâng…

Tên thuộc quan đứng ngoài cửa do dự một chút, chỉ có thể thối lui.

Chương Mật có chút điên cuồng gạt hết tất cả chén bình đựng rượu ở trên bàn trước mặt xuống mặt đất.

- Này… này… này… Bản quan làm sao ép xuống được tin tức…

Chương Mật thống khổ.

- Chương Châu Mục, sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn làm như thế!

Bên trên bầu trời đột ngột vang lên một giọng nói khiến cho Chương Mật hoảng sợ biến sắc, đột ngột nhảy xuống giường gào thét lên.

- Ai? Lăn ra đây cho ta! Dám xông vào nơi ở thường ngày của bản quan, người đâu...

Lời còn chưa nói hết, trên sàn nhà dò ra một cái nhánh cỏ hình răng cưa nhẹ nhàng đâm vào mắt cá chân của Chương Mật một cái, lập tức có một giọt máu thấm ra.

Một con quái xà bốn chân chỉ to bằng bàn tay từ mặt đất bay lên, trực tiếp úp lên mặt Chương Mật, ngăn chặn hắn phát ra tiếng, Chương Mật lập tức theo bản năng muốn vận dụng linh lực đánh chết thứ này.

Thế nhưng chỉ hơi sử dụng linh lực, sắc mặt Chương Mật lập tức trở nên trắng bệch như giấy, không ngờ hắn lại không có cách nào điều động mảy may tia linh lực nào trong cơ thể, hắn không thể điều động một tí ti gì tu vi Thông Thần cảnh kia của hắn.

- Con mẹ ngươi, Tuyệt Linh Ngọc Hạt độc, tại sao ngươi lại có thứ độc dược khủng bố này? Mà còn là Tuyệt Linh Ngọc Hạt độc chưa trải qua bất kỳ luyện chế gì?

Ngươi từ đâu lấy được thứ khủng bố này?

Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Chân vận dụng Ngọc Chỉ Hạt Độc, Thận Long Nguyên Linh A Sửu kêu lên sợ hãi, theo bản năng rời xa Tiểu Yêu.

- Thứ này gọi Tuyệt Linh Ngọc Hạt độc?

Diệp Chân hơi nghi hoặc một chút.

-Không sai, một trong mười loại đại độc hiếm thấy thời Thượng Cổ, chỉ có Tuyệt Linh Ngọc Hạt mới có thể sản xuất, cực kỳ lợi hại, không ít đại năng đều ngã xuống bởi thứ này!

Thận Long Nguyên Linh A Sửu nói.

Ánh mắt lấp loé suy tư một hồi, Diệp Chân đột nhiên phát hiện, tuy Chân Huyền đại lục so với Hồng Hoang đại lục cực kỳ cằn cỗi, thế nhưng vẫn đúng là không ít bảo bối độc nhất vô nhị.

Sư tỷ Liêu Phi Bạch vô tình phát hiện Ngọc Chỉ Hạt Độc, ngay cả Thận Long Nguyên Linh A Sửu cũng cực kỳ kiêng kỵ, nghĩ cũng biết thứ này không phải phàm vật.

Diệp Chân biết, hắn lần sau quay lại Chân Huyền đại lục, lại thêm một hạng nhiệm vụ.

Chương Mật dùng một loại ánh mắt cực kì sợ hãi nhìn Diệp Chân đang tùy ý trò chuyện với một con quái xà, linh lực trong cơ thể hắn không thể vận dụng tí ti nào, thần hồn lực lượng thì tựa như bị tê liệt vậy, hắn không thể nào điều động tí thần hồn lực lượng dù chỉ là mảy may.

Muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đạo linh lực phong cấm đơn giản trên miệng kia lại làm cho hắn không có cách nào mở miệng phát ra bất kỳ thanh âm gì.

- Chương Châu Mục, ngươi có biết tại sao ta tới tìm ngươi hay không?

Diệp Chân vỗ gò má Châu Mục Chương Mật hỏi.

Người sau sợ hãi nhìn Diệp Chân, thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa, lúc này hắn dường nào hy vọng có thuộc quan đến đây báo cáo sự vụ, hoặc có người xông vào nơi này.

Thế nhưng làm Châu Mục nhiều năm như vậy, hắn nổi danh pháp luật nghiêm ngặt, trên căn bản, không có mệnh lệnh của hắn thì sẽ không có bất kỳ người nào dám xông vào.

Chẳng qua, hắn vẫn có hi vọng, hắn hi vọng hộ vệ của hắn cảm ứng được nơi này có dị thường, chỉ cần chút ít sóng linh lực dị thường, hẳn sẽ đều xông tới.

- Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi đang chờ thuộc hạ của ngươi tới cứu ngươi đúng không?

Diệp Chân lần thứ hai vỗ gò má Chương Mật.

Trong ánh mắt hoảng sợ của Chương Mật, Diệp Chân khẽ lắc bả vai một cái, đột ngột huyễn ra một bộ thận ảnh phân thân, sau đó Diệp Chân trừng A Sửu một cái, người sau liền há mồm phun ra một đạo Thái Cổ thận khí.

Trong nháy mắt tiếp theo, một người giống y hệt Chương Mật xuất hiện ở trước mặt hắn khiến cho hắn kinh hãi gần chết.

- Bản quan có bí mật sự tình cần thương nghị, không có mệnh lệnh của bản quan, bất kỳ kẻ nào tự tiện xông vào, giết không tha!

Diệp Chân phân thân huyễn ra Chương Mật bước ra ngoài cửa dặn dò một tiếng, lập tức làm cho trong mắt Chương Mật hiện lên vô tận tuyệt vọng.

Loại năng lực tùy ý biến ảo dáng vẻ của người khác như này cũng là một năng lực khác của Thận Long châu có chút vô bổ rồi lại vô cùng kỳ diệu mà Diệp Chân phát hiện.

Chỉ cần một đạo A Sửu phun ra Thái Cổ thận khí, huyễn ảnh phân thân của Diệp Chân có thể biến ảo thành dáng vẻ của bất kỳ kẻ nào, thậm chí chỉ cần gặp qua chân nhân, cũng có thể mô phỏng khí tức của hắn ta cực kỳ giống.

Tùy ra thả ra mấy đạo kết giới cấm linh, cách âm, Diệp Chân giải phong ấn linh lực trên miệng Châu Mục Chương Mật.

- Ngươi là người nào, dám to gan ám sát Châu Mục do Đại Chu Thánh Thiên tử ngự phong, ngươi không sợ tru di mười...

Diệp Chân một cái tát đập bay Chương Mật, ngay cả răng hàm cũng bị tát rơi ra hai cái.

- Ngươi cũng xứng nói Đại Chu Thánh Thiên tử ngự phong?

Diệp Chân lại tát cho Chương Mật một cái.

- Châu Mục, Châu Mục, mục thủ bách tính một phương, ngươi đã làm chuyện gì?

Ngươi đừng nói cho ta rằng sáu mươi, bảy mươi vạn bình dân bách tính mất tích trong một đêm kia, ngươi không hề biết tung tích của bọn họ?

Biểu hiện của Chương Mật lập tức trở nên cực kỳ sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân tựa như đang xem yêu quái.

- Ngươi, ngươi, ngươi… tại sao...

- Tại sao ta biết đúng không?

Diệp Chân lại cho Chương Mật một cái tát.

- Ta không chỉ biết việc này là ngươi phối hợp An Linh Hầu Cơ Già làm ra, còn biết An Linh Hầu Cơ Già chém giết toàn bộ sáu mươi, bảy mươi vạn bách tính kia để huyết tế! Huyết tế, hiểu chưa?

Diệp Chân hướng về phía Chương Mật gào thét.

- Huyết tế…

Chương Mật hồn bay phách lạc nỉ non một tiếng, kỳ thực hắn đã sớm biết kết quả này, chỉ là vẫn không muốn nghĩ tới.

- Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai, ngươi… ngươi muốn làm gì?

Ngẩn người một chút, Chương Mật hình như đã phục hồi tinh thần lại.

- Ngươi nói xem?

Biểu hiện của Diệp Chân lập tức cực kỳ lãnh khốc.

- Ta là vì sáu mươi, bảy mươi vạn vô tội oan hồn kia đòi một cái công đạo, ta vì mấy triệu bách tính đau mất người thân kia muốn một câu trả lời hợp lý, ta, là tới tra hỏi lương tâm của tên cẩu quan nhà ngươi!

Cùng lúc khi nói những từ cuối cùng, một cây roi thần hồn lập tức đánh vào Linh Phủ của Chương Mật, đồng thời, Tiểu Yêu phân ra vô số nhánh đằng, bên trên dây đằng mang theo vô số tua bé như lông trâu có vô số độc tố thực vật, đâm vào trong cơ thể Chương Mật.

Trong chớp mắt khiến cho Chương Mật cả người co giật kêu thảm thiết, phân và nước tiểu không khống chế! Tròn một khắc đồng hồ trừng phạt!

- Giết ta, giết ta đi, cho ta được thoải mái!

Loại thống khổ không cách nào hình dung này khiến cho Chương Mật cuồng loạn gào thét lên.

Diệp Chân trọn vẹn dằn vặt Chương Mật một khắc đồng hồ, khi Chương Mật sắp nhừ tử nửa sống nửa chết, lúc này Diệp Chân mới ngừng tay.

- Chuyện này không phải ta làm ra… không, không, không… chuyện này không là bản ý của ta, tất cả đều do An Linh Hầu Cơ Già! Hắn ra lệnh, ta không có cách nào vi phạm…

Hơi lấy lại sức, Chương Mật lập tức khóc ròng ròng cáo trạng.

- Ta biết, ta biết tất cả! Nếu không phải ta đã biết chuyện này ngươi là bị người khác sai khiến thì ngươi đã bị chịu cực hình vạn quỷ phệ hồn, mà không phải hiện giờ còn sống mà nói chuyện với ta!

Ngữ khí Diệp Chân trở nên cực kỳ âm trầm.

- Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn ta làm gì?

Chương Mật không hổ là người đã từng làm Châu Mục, rất nhanh hiểu rõ ý đồ chân thực của Diệp Chân.

Thần niệm hơi động, Diệp Chân trực tiếp đem ý đồ của hắn đưa vào bên trong Linh Phủ của Chương Mật.

Thoáng chốc, sắc mặt của Chương Mật lập tức trở nên xám như chì.

- Vô dụng, cái này không có tác dụng gì! Hơn nữa, làm như vậy, sẽ hại cả nhà của ta, thậm chí là toàn tộc của ta!

- Toàn gia, toàn tộc? Toàn tộc của ngươi có bao nhiêu người, có một ngàn hay một vạn? So với sáu mươi, bảy mươi vạn bách tính chết oan kia thì sao?

Diệp Chân cười gằn.

Châu Mục Chương Mật vẫn kiên định lắc đầu.

- Ta không thể làm theo lời ngươi nói, như vậy một khi không cẩn thận, cả nhà ta đều sẽ bị giết, chẳng may còn bị diệt tộc! Ngươi, ngươi giết ta đi!

- Giết ngươi, ngươi nghĩ hay lắm?

Diệp Chân hung tợn dữ dằn nở nụ cười, vung tay lên, Ma soái phân thân liền xuất hiện ở trước mắt Châu Mục Chương Mật.

- Ngươi biết thứ này chứ?

- Ma tộc!

Con ngươi Chương Mật đột nhiên co rụt lại.

Diệp Chân lần thứ ba vỗ gò má Chương Mật.

- Coi như ngươi có mấy phần kiến thức! Ngươi cảm thấy đường đường là Châu Mục Bá Châu và Ma tộc cấu kết tàn hại trăm vạn con dân địa phương, chuyện này sẽ có hậu quả gì?

Lời này vừa nói, Chương Mật đừng nói là ngón tay, mà khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều run cầm cập.

- Không, ngươi không thể…

- Một khi tin tức này truyền đi, không chỉ ngươi sẽ bị tru di thập tộc, hơn nữa, những người thân nhất của ngươi, bất luận xa gần, trước khi chết đều sẽ phải chịu tra tấn tàn khốc nhất của Tuần Tra Ti!

- Chờ sau khi bọn hắn bị dằn vặt đến chết, thần hồn của bọn họ còn phải bị Tuần Tra Ti sưu hồn! Trước khi chết, bọn họ sẽ phải gánh chịu ác mộng kinh khủng nhất trong đời này!

- Hơn nữa, bất kỳ người nào từng có giao tiếp với người đều sẽ bị tra khảo ba đời, hơi có liên hệ với ngươi đều sẽ bị đưa vào nhà tù của Tuần Tra Ti!

Câu nói sau cùng khiến cho cả người Chương Mật chấn động, thủ đoạn của Tuần Tra Ti, hắn vẫn biết.

Thật muốn truyền ra tin tức hắn cấu kết với Ma tộc, không chỉ hắn sẽ bị tru di mười tộc, mà ngay cả ngoại thất hắn nuôi dưỡng, còn có mấy đứa con riêng kia cũng sẽ toi đời.

So sánh với đó, dựa theo lời nói của Diệp Chân, kết quả hình như còn tốt hơn rất nhiều.

Bất kể ra sao cũng sẽ không có kết quả tệ hơn cái tội danh cấu kết với Ma tộc này!

- Thế nhưng, cho dù ngươi làm như vậy, cũng sẽ không có bất cứ kết quả gì.

Châu Mục Chương Mật rù rì.

- Không làm thì làm sao biết kết quả? Quyết định của ngươi thế nào?

Diệp Chân hỏi.

- Ta có lựa chọn sao?

Gương mặt Châu Mục Chương Mật bi thảm.