← Quay lại trang sách

Chương 1286 Tuần Tra Ti Tới Cửa

Ta không có, ta không xúc phạm quân doanh Công chúa phủ, chúng ta chỉ là huynh đệ đang tranh cãi, đang luận bàn đùa giỡn mà thôi!

Vừa nghe Diệp Chân chụp đỉnh đầu cái mũ xúc phạm Quân doanh Công chúa phủ, khuôn mặt nhỏ của Cổ Thuần Trí sợ hãi đến trắng bệch, lập tức ủy khuất muốn khóc.

- Ngươi không có xúc phạm Quân doanh Công chúa phủ? Ai có thể chứng minh?

Khóe miệng Diệp Chân lộ ra một nụ cười tựa như cười mà không phải cười, quay đầu nhìn về phía tập trung ở phía sau hơn một ngàn tên thân vệ Công chúa phủ.

- Xích Bình Hầu xúc phạm Quân doanh Công chúa phủ, ai có thể làm chứng!

Có lẽ những binh sĩ này không có chơi đùa loại thủ đoạn đấu đá lẫn nhau, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, không hiểu rõ ý tứ của Diệp Chân.

Thế nhưng một binh lính bị áp quỳ trên mặt đất chờ đợi quân pháp xử trí đột nhiên tru cổ họng.

- Hồi bẩm Giáo úy đại nhân, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy Xích Bình Hầu dẫn người xúc phạm Quân doanh Công chúa phủ, còn đao binh tương kiến với bọn ta!

Cổ Thuần Trí kinh ngạc đến ngây người, chuyện này căn bản không hề có, trợn to hai mắt gào thét lên.

- Nói bậy, ngươi dám vu hại bản Hầu?

Tên binh lính bị áp quỳ ầm ầm ầm lấy đầu đập mạnh trên mặt đất, lập tức máu tươi chảy ròng, sau đó ngẩn đầu nói.

- Đại nhân, đây chính là chứng cứ, thuộc hạ chính là trong lúc tranh đấu bị đả thương!

Ba, ba, ba!

Diệp Chân thoả mãn vỗ tay ba cái.

- Được, người này đối kháng Xích Bình Hầu xung kích quân doanh có công, thả hắn ra!

Diệp Chân không nói câu nói này cũng còn tốt, vừa nói câu này, những thân vệ bị áp trên đất đợi hành quyết, mỗi người đều như không muốn sống tự tàn phế lên đến, các loại thương thế cổ quái kỳ lạ đều xuất hiện.

Từng tên đều công bố bị Cổ Thuần Trí hắn đả thương.

Khung cảnh này làm cho Cổ Thuần Trí tê cả da đầu, đây là lời nói dối, cũng không khó chọc thủng, chỉ cần sưu hồn là có thể đạt được chân tướng.

Nhưng vấn đề là, sau lưng Diệp Chân chính là Trường Nhạc Công chúa, còn có Địa công công hung danh cực cao.

Tên kia, không có chuyện gì cũng có thể cắn ba phần, một khi có một chút mượn cớ, thậm chí một ít chuyện như vậy, lại nháo đến Ngự tiền, vậy thì phiền.....

Vừa nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh từ trên trán Cổ Thuần Trí ròng ròng chảy ra, trong lòng Cổ Thuần Trí hối hận không thôi.

Thật ra hôm nay hắn đã rất cẩn thận, chính là không muốn bị người khác tìm được nhược điểm, không ngờ, Diệp Chân này lại làm chuyện độc ác như vậy.

- Ngươi.... Ngươi muốn thế nào?

Cuối cùng Cổ Thuần Trí cũng còn có mấy phần lý trí, biết nếu như thật Diệp Chân sự muốn thu thập hắn thì sẽ không đứng ở chỗ này phí lời với hắn.

- Ha ha, đúng như Hầu gia từng nói, các ngươi đều là huynh đệ trong nhà, cho dù ta có tức giận thì cũng phải cho Thiết Kỳ mấy phần mặt mũi chứ? Bằng không, ngươi nói sau này hắn sao có thể hồi Cổ gia?

- Vì vậy, nếu không cần thiết ta sẽ không làm từ quá tuyệt, thế nhưng, thủ hạ ta có nhiều huynh đệ bị thương như vậy, quân doanh cũng bị ngươi làm cho rối tinh rối mù, trùng kiến sữa chữa thế nào cũng phải có chút chi tiêu, nhưng ta chỉ là một Giáo úy nho nhỏ, trong túi thật ngượng ngùng!

Diệp Chân nói.

Nghe vậy, Cổ Thuần Trí và một đám các thân vệ đồng thời trợn tròn cặp mắt, thân vệ bị thương?

Tất cả đó đều là tự mình làm bị thương, nhìn khủng bố nhưng trên căn bản tất cả đều là bị thương ngoài da, hình như không cần tiêu tốn một phần tiền đã có thể tự mình khôi phục?

Quân doanh bị phá đến rối tinh rối mù?

Hình như quân doanh trước mắt vẫn rất hoàn chỉnh, không hoàn chỉnh chỗ nào?

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Cổ Thuần Trí cũng không dám nói ra, Cổ Thuần Trí đã rõ ràng ý tứ Diệp Chân.

Chính là hai chữ —— đòi tiền!

Bây giờ anh mắt Cổ Thiết Kỳ nhìn về phía Diệp Chân đã hoàn toàn khác, dưới cái nhìn của hắn, động tác này của Diệp Chân là đang bảo vệ hắn, là đang cho hắn lưu đường lui.

Trong lúc nhất thời, Cổ Thiết Kỳ đối Diệp Chân là cảm kích không thôi!

- Ngươi muốn bao nhiêu!

Cổ Thuần Trí bất đắc dĩ nói.

- Vậy thì phải xem tâm ý của Hầu gia ngươi, tâm ý của ngươi có thể làm cho các huynh đệ thuận tức giận, làm cho quân doanh này khôi phục hinh dáng cũ, nếu như không thể.....

Khóe miệng Diệp Chân hiện lên vẻ túc sát.

- Hậu quả, Hầu gia ngươi rõ ràng!

Trầm tư một chút, Cổ Thuần Trí quát lên.

- Một triệu viên linh thạch hạ phẩm....

Không chờ Cổ Thuần Trí nói xong, Diệp Chân đã nhìn về thân vệ phía sau tức giận mắng lên đến.

- Đều ngốc hả, dùng đao thì dùng đao, sử dụng kiếm thì sử dụng kiếm, đều làm vết thương của các ngươi làm chân thực chút, ta mang bọn ngươi đi tìm Địa công công tìm công đạo.....

Diệp Chân nói vậy làm cho Cổ Thuần Trí đột nhiên giật mình, vội vã đổi giọng

- Mười vạn linh thạch trung phẩm, một trăm hạ phẩm Niệm Linh Đan!

- Ngươi đuổi ăn mày hay sao!

Diệp Chân lạnh giọng cười nhạo.

- Chuyện này.....

Cổ Thuần Trí có chút cuống, hắn cũng không biết rốt cuộc Diệp Chân muốn bảng giá ra sao.

- Tất cả huynh đệ ở đây, mỗi người một ngàn viên linh thạch trung phẩm, mỗi người một hạt hạ phẩm Niệm Linh Đan!

Diệp Chân trực tiếp mở ra điều kiện.

- Mỗi người một ngàn viên? Một ngàn bốn, năm trăm người, chẳng phải muốn 150 vạn viên linh thạch trung phẩm?

Cổ Thuần Trí hít vào một ngụm khí lạnh, con số này, đối với hắn mà nói cũng là một con số rất lớn.

- Không làm được?

- Không làm được, vậy chúng ta làm ồn ào, xem thử chút phí dụng ấy nhiều, hay là chức vị Hầu gia Hầu này đáng giá? Hay hoặc là tước vị Cổ gia thế tập đáng giá?

Diệp Chân cười gằn.

Bị Diệp Chân uy hiếp trắng trợn, Cổ Thuần Trí rùng mình thêm một cái, nhớ tới kết cục của Điền Giang Hầu Điền Giảo.

- Híc, ta cần thời gian, ta muốn rời khỏi nơi này sau đó mới có thể gom góp.....

Cổ Thuần Trí do dự đáp.

- Rất tốt! Như vậy đồ vậy trong chiếc nhẫn trữ vật của các ngươi sẽ được dùng làm phí dụng sửa chữa Quân doanh Công chúa phủ, không có vấn đề gì chứ?

Diệp Chân rất thô bạo lấy đi trữ vật giới chỉ của Cổ Thuần Trí còn có ba vị con cháu chi thứ Cổ gia phía sau hắn.

Thấy thế, Cổ Thuần Trí sắp khóc.

- Chuyện này.... không thể, trữ vật giới chỉ của ta....

Ngay ở trước mặt đông đảo binh sĩ, Diệp Chân lấy ra toàn bộ hơn 40 vạn viên linh thạch trung phẩm chứa đựng trong trữ vật giới chỉ của bốn người Cổ Thuần Trí, trước mặt mọi người phân cho hơn một ngàn tên thân vệ ở đây.

Tuy không nhiều, nhưng cũng tương đương với một hai tháng quân lương, làm cho những thân vệ này hoan hô một hồi.

Một khắc đồng hồ sau, sau khi tự viết một tấm giấy nợ, lại dùng bản mệnh tinh huyết đồng ý, đoàn người bốn người Cổ Thuần Trí cúi đầu ủ rũ cầm trữ vật giới chỉ trống rỗng của mình rời khỏi Trường Nhạc Công chúa phủ.

- Bát ca, trữ vật giới chỉ của chúng ta đều bị càn quét hết rồi, lấy cái gì đi thu thập 150 vạn viên linh thạch trung phẩm cho họ Diệp kia?

Chật vật rời khỏi Trường Nhạc Công chúa phủ, một tộc nhân hệ thứ nhất lo lắng hỏi.

- Ngu xuẩn!

Cổ Thuần Trí tát cho tên thanh niên này một cái.

- Chỉ cần rời xa Trường Nhạc Công chúa phủ, chuyện này trôi qua, ngươi tưởng là họ Diệp thật sự dám cầm tấm giấy nợ tới cửa đòi nợ sao?

- Đúng đấy, hắn nếu như dám lên cửa đòi nợ, tao ngộ ngày hôm nay của chúng ta sẽ tái diễn trên người hắn một lần, làm cho hắn biết cái gì gọi là thế gia Vương!

Tội danh vơ vét Vương Hầu, tại chỗ giết hắn cũng không ai nói đỡ cho hắn!

Một thanh niên chi thứ khác giải thích làm cho mấy người khác.

Cổ Thuần Trí thì lại một mặt âm u nắm chặt nắm đấm.

- Hừ, đồ hỗn trướng này lại dám cướp sạch trữ vật giới chỉ của chúng ta, tốt nhất đừng để rơi vào trong tay bản Hầu!

Thật ra, Diệp Chân cũng bởi vì nghĩ tới điểm này nên mới lấy đi tất cả trong trữ vật giới chỉ của Cổ Thuần Trí.

Nhưng Diệp Chân muốn Cổ Thuần Trí viết xuống giấy nợ lại không đơn giản như mấy người Cổ Thuần Trí nói vậy.

Nếu thật đơn giản như vậy đã bị lừa gạt, vậy thì không gọi là Diệp Chân.

Này sẽ dằn vặt hơn 1700 tên chiến sĩ mới vào đã toàn bộ đến thao trường.

Trên giáo trường, ngoại trừ tên kia thân vệ trước nhất cơ linh đứng ra làm chứng Cổ Thuần Trí xung kích Quân doanh Công chúa phủ ra, còn lại 125 tên thân vệ khác thì quỳ một chân trên mặt đất, phía sau mỗi người đều đứng một thân vệ đệ nhị bộ cầm trong tay trảm thủ dùng quỷ đầu đại đao.

Toàn bộ hiện trường khí tức cực kỳ âm u, hơn 1,700 tên chiến sĩ vừa đến càng bị khung cảnh này dọa đến tay chân như nhũn ra.

Tiến hành quân pháp!

Một hàng 125 tên thân vệ cùng lúc bị tiến hành quân pháp!

Chuyện như vậy, trong một quân cũng không nhiều thấy, chớ nói chi trong danh sách thân vệ cực kỳ cao quý.

Đặc biệt là âm thanh 125 tên thân vệ khóc thét xin tha, càng tăng thêm mấy phần âm u.

Diệp Chân cũng không vội hành hình, sau khi tuyên bố tội danh và quyết định tiến hành quân pháp đối với những thân vệ này thì hắn cũng không lập tức động thủ, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn phương hướng nội phủ.

Quả không ngoài dự liệu của Diệp Chân, Lữ công công hầu hạ bên người Trường Nhạc công phủ đã bay bước tới, tiến đến bên người Diệp Chân thấp giọng thì thầm vài câu.

- Công chúa điện hạ nhân từ, không muốn nhiễm quá nhiều máu tanh, vì vậy, trong những người này, ngoại trừ quan tướng lãnh binh ra, có thể miễn tội chết!

Nơi này làm ra động tĩnh không nhỏ, Diệp Chân nghĩ có lẽ đã nội phủ đã biết.

Hơn một trăm cái đầu người muốn rơi xuống đất, lấy tính tình của Trường Nhạc Công chúa cũng sẽ không đành lòng.

Bây giờ, quả không ngoài dự liệu của Diệp Chân!

- Đến đây, bắt Đô vệ, đội trưởng trong 125 người này ra cho bản tướng, thi hành quân pháp!!

Theo một tiếng quát chói tai của Diệp Chân, còn có âm thanh tiếng chửi rủa của vài tên đội trưởng cùng với xin tha thê thảm của Đô vệ, năm cái đầu người lần lượt rơi xuống đất!

Mặc dù so với 125 cái đầu người thì năm cái đầu người có tính chấn động nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn để cho trong lòng tất cả mọi người tại chỗ phát lạnh!

- Thân vệ doanh Trường Nhạc Công chúa phủ, có trọng trách bảo vệ Công chúa điện hạ, nhất định phải kỷ luật nghiêm minh, nếu có người không tuân quân lệnh, để phòng ngự Công chúa phủ có chút sơ suất, vậy toàn bộ thân vệ doanh chúng ta đều phải xui xẻo!

- Năm người này chính là vết xe đổ, nếu như còn có người dám không tuân quân lệnh, lập tức hành quyết!

Diệp Chân sát khí hừng hực quát.

Trong phủ Trường Nhạc Công chúa, hình chiếu phân thân của Địa công công đang đứng hầu trước mặt Trường Nhạc Công chúa, Trường Nhạc nhìn mấy bộ thi thể trong Thủy Kính trước mắt, ánh mắt có chút không đành lòng.

- Địa công công, Diệp Giáo úy này đúng là tướng tài, có phong độ của một đại tướng, chỉ là sát tính lại hơi nặng chút! Bổn cung đều đã ra dụ lệnh, hắn còn chém năm!

Địa công công nở nụ cười.

- Cái gọi là hiền lành không chưởng binh, người không có sát tính thì không thể thành một Tướng quân hợp lệ! Hơn nữa, trong mắt lão nô, sát tính của tiểu tử này còn chưa đủ, vẫn có kiêng dè, nếu như đổi làm lão nô, trước khi dụ lệnh của Công chúa điện hạ đến thì đầu người đã cuồn cuộn!

- Còn nữa, Công chúa điện hạ, nếu không có chút sát tính thì há có thể đè ép những tên kiêu binh xuất thân bất phàm kia dưới trướng? Há có thể đè ép những con cháu thế gia Vương không biết xấu hổ kia?

Nghe vậy, Trường Nhạc Công chúa nhẹ chỉ ngón trỏ, đột nhiên, một phù quang từ ngoài cửa sổ rơi xuống, Trường Nhạc Công chúa liếc mắt nhìn, biểu hiện trở nên hơi lo lắng.

- Ồ, Địa công công, có người Tuần Tra Ti tới cửa cầu kiến, mà còn đến tìm Diệp Chân!