← Quay lại trang sách

Chương 1324 Lão Hữu Đến

Ta mang đến ba ngàn Ma hồn, tu vi ba ngàn Hồn Ma này, ngươi tăng tất cả lên tới Nhập Đạo Cảnh cho ta, còn nữa, ít nhất sáu Thông Thần cảnh Hồn Ma, một Huyền Cung Cảnh Hồn Ma!

Bởi vì áp lực vô hình nhượng bộ, Tắc Mông trực tiếp đưa ra điều kiện của của mình.

-Không thể!

Ma soái phân thân lớn tiếng phản đối.

- Tu vi của ta chỉ có Huyền Cung Cảnh, nhiều nhất chỉ có thể tăng tu vi con dân ta lên tới Thông Thần cảnh cửu trọng đỉnh phong, không thể tăng tu vi của bọn họ lên tới Huyền Cung Cảnh.

Vậy thì Thông Thần cảnh cửu trọng, ít nhất sáu Thông Thần cảnh cửu trọng Hồn Ma!

Tắc Mông lạnh lùng nói.

-Có thể, thế nhưng cần thời gian!

Suy nghĩ một chút, Ma soái phân thân đáp.

-Không, chính là hiện tại, phải là hiện tại!

Đối với chuyện này, thái độ Tắc Mông rất cứng rắn.

Ma soái phân thân bất đắc dĩ gào thét.

- Vậy ngươi giết ta đi! Vừa rồi vì đối kháng ngươi, lực lượng ta dự trữ gần như bị dùng hết, không cách nào tăng lên tu vi bọn họ.

- Ta cần thời gian thôn phệ lượng lớn thần hồn Ma tộc chết trận mới có năng lực tăng lên tu vi con dân của ta!

- Ừ, này thì đơn giản, quân đoàn mười vạn chủ chiến, còn có nô lệ quân đoàn, giết tất cả bọn họ, thần hồn của bọn họ, chắc đã đủ!

Tắc Mông giống như đang nói một chuyện bé nhỏ không đáng kể, thế nhưng sắc mặt Long Nộ và sĩ tốt chủ chiến binh đoàn dưới trướng hắn đại biến.

-Các huynh đệ, đây là người hầu Ma Thần vứt bỏ chúng ta, cũng không phải Ma Thần vứt bỏ chúng ta! Đồng ý theo ta lưu lại tính mạng tiếp tục phụng dưỡng Ma Thần, đều giơ vũ khí lên cao cho lão tử!

Long Nộ không hổ là Xà Ma, cực kỳ nham hiểm.

Nắm lấy một tia cơ hội, không tiếc tất cả thế lực tâm phúc hắn bồi dưỡng.

Ma tộc rất thành kính tín ngưỡng Ma Thần, nhưng bọn họ tuyệt đối không phải tên ngốc.

Bọn họ chính tai nghe được Điện chủ Tắc Mông muốn giết chết bọn họ cung cấp đầy đủ thần hồn cho Hồn Ma Vương Giả.

-Lăn mẹ nó đi, người hầu Ma Thần tùy ý tàn sát con dân cần phải bị đưa lên tế đàn hiến tế!

Trong từng tiếng tiếng rống phẫn nộ, Ma tộc binh sĩ dưới trướng Long Nộ dồn dập giơ quân giới trong tay lên, đem vũ khí của bọn họ nhắm đến Tắc Mông, nhắm đến Ma Thần huyết vệ Tắc Mông mang đến.

Trong nháy mắt tiếp theo, miệng Tắc Mông há to đến mức có thể nhét vào một cái đầu trâu, binh lính tinh nhuệ dưới trướng Long Nộ giơ lên quân giới làm cho hắn có một loại cảm giác tê cả da đầu.

Đồng thời, Tắc Mông cũng ý thức được hắn đã phạm sai lầm, liên tục giải thích, ánh mắt nhìn về phía Long Nộ cực kỳ âm sâm, hận không thể lập tức chém giết Long Nộ.

Thế nhưng chuyện như vậy, có lúc làm càng miểu càng đen.

Long Nộ trong bóng tối mệnh lệnh mấy lão Hồn Ma triển khai bí pháp Hồn Ma bộ tộc, vô hạn phóng to ý niệm trong lòng đám Ma tộc binh sĩ ở đây.

Tin tưởng sau khi qua chiến dịch này, quân đoàn mười vạn chủ chiến dưới trướng hắn này sẽ là chủ chiến quân đoàn chỉ nghe hắn chỉ huy.

Loại biến hóa này cũng làm Diệp Chân không ngờ, nhẹ nhàng phát ra một Đạo Thần hồn tin tức để Tiểu Yêu vọt đến phương xa đình chỉ thứ tỉnh thụ yêu.

Theo dự tính xấu nhất của Diệp Chân trước đây, chính là vừa đánh vừa lui, sau khi lui về trong đại quân thụ yêu Tiểu Yêu tổ chức, diệt sạch hai vạn Ma Thần huyết vệ, không phải việc khó gì.

Nhưng hiện tại, rõ ràng không cần.

Rất nhanh, Ma soái phân thân và Tắc Mông đạt thành thỏa hiệp.

Hai vạn Ma Thần huyết vệ dưới trướng Tắc Mông sẽ phối hợp quân đoàn mười vạn chủ chiến của Long Nộ triệt để đẩy mạnh lãnh thổ Đại lãnh chúa còn lại, phàm là dám phản kháng, chém giết hết để Hồn Ma Vương Giả thôn phệ đầy đủ thần hồn.

Đây là một cuộc hợp tác phi thường ung dung, bất quá, Diệp Chân kiến thức được Ma tộc bạo ngược.

Vì cố gắng thu thập đủ thần hồn cần thiết, hai vạn Ma Thần huyết vệ dưới trướng Tắc Mông gần như là máu tanh tàn sát.

Một đường đẩy mạnh, mặc kệ Ma tộc phản kháng hay đầu hàng, chém giết sạch sành sanh.

Diệp Chân ngược lại không thương hại Ma tộc, mà có chút đáng thương những Nhân tộc nô lệ gặp xui xẻo, đáng tiếc cho tới bây giờ, Diệp Chân không có năng lực giải cứu những nô lệ kia.

Chỉ năm ngày, Ma soái phân thân đã hấp thu gần bốn mươi vạn thần hồn, cấp bậc Chiến Hồn Huyết Kỳ lần nữa khôi phục đến thượng phẩm Trấn khí.

Năm ngày, tần suất Ảnh Ma xuất hiện bên người Tắc Mông lan truyền tình báo càng ngày càng nhiều lần.

Khởi đầu là một ngày một hai lần, đến ngày cuối cùng, gần như mỗi hai canh giờ sẽ xuất hiện một Ảnh Ma, biểu hiện đều vô cùng nghiêm nghị, biểu hiện Tắc Mông cũng biến thành cực kỳ khó coi, cực kỳ nôn nóng.

Hiển nhiên, Tắc Mông tựa hồ đang chịu đựng áp lực rất lớn.

Buổi chiều ngày thứ năm, Tắc Mông thậm chí chủ động nhả ra yêu cầu, lúc trước sáu Hồn Ma Thông Thần cảnh cửu trọng, số lượng trực tiếp giảm một nửa.

Cuối cùng, Tắc Mông mang theo ba ngàn Nhập Đạo Cảnh sơ kỳ, bốn Thông Thần cảnh trung kỳ, một Thông Thần cảnh cửu trọng Hồn Ma rời khỏi.

Một hồi cực kỳ hung hiểm liền hóa giải như vậy.

Nhìn Tắc Mông mang theo Ma Thần huyết vệ rời khỏi, Diệp Chân hận đến nghiến răng.

Lần đầu tiên, Diệp Chân uất ức thỏa hiệp như vậy.

-Nguyệt Đào, mấy ngày nay không có chuyện gì cố gắng suy nghĩ, như thế nào mới có thể mạnh mẽ âm vị điện chủ của ngươi một đao, cơn giận này, ta nhất định phải trả!

Diệp Chân căm hận nói.

-Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh!

Nguyệt Đào đáp.

-Diệp đại ca, ta phát hiện ngươi thật sự rất thần kỳ, có thể hóa không thể thành có thể! Lần này, ta cảm thấy ngươi tuyệt đối không chịu đựng được, không ngờ ngươi lại chuyển nguy thành an.

- Có thể thành thạo điêu luyện sống tại Ma tộc địa giới, trong lịch sử mà Thải

Thanh biết, ngươi là người thứ nhất!

Trong ánh mắt Trường Nhạc Công chúa nhìn về phía Diệp Chân tràn đầy vẻ sùng bái.

Những ngày gần đây, lữ trình nàng theo Diệp Chân hoàn toàn là một hồi hung hiểm kinh tâm hồn phách, thế nhưng mỗi một lần, Diệp Chân đều có thể chuyển nguy thành an.

Đột nhiên, Trường Nhạc Công chúa phát hiện, những thanh niên tuấn kiệt, vương hầu công tử trước đây tại Lạc Ấp thường xuyên lắc lắc trước mắt nàng so với Diệp Chân, ngoại trừ xuất thân, phương diện khác thì xách giày cho Diệp Chân cũng không xứng.

Một loại cảm giác an toàn tự nhiên mà sinh ra, dù cho đang ở Ma tộc địa giới, chỉ cần bên cạnh Diệp Chân, nàng sẽ cảm thấy cực kỳ an toàn.

Bất tri bất giác, một trái tim của Trường Nhạc Công chúa đã đeo đến trên người Diệp Chân, mà Diệp Chân thì không cảm giác chút nào.

Chủ yếu là Diệp Chân những ngày qua đang vắt hết óc ý nghĩ hết các thủ đoạn thoát vây bảo mệnh, làm sao có thời giờ nghĩ đến nhi nữ tình trường.

Càng chết người chính là, Diệp Chân càng không để ý, Trường Nhạc Công chúa càng cảm thấy Diệp Chân bất phàm, so sánh với những Vương Hầu công tử không biết xấu hổ nịnh nọt nàng, một trên trời một dưới đất a!

-Vận may chứ…

Diệp Chân rất khiêm tốn.

Tắc Mông cuối cùng thỏa hiệp có chút quái lạ, hơn nữa mấy ngày cuối cùng liên tục hạ thấp điều kiện, hiển nhiên đang chịu áp lực rất lớn.

Diệp Chân rất rõ ràng, tại Ma tộc, hắn cũng không có trợ lực như vậy.

Diệp Chân có đôi khi suy đoán, có lẽ, tên kia đã đến.

Bất quá, nếu tên kia có sức ảnh hưởng kinh khủng như thế, dĩ nhiên bức một vị

Điện chủ Ma Thần điện phân điện chật vật như vậy, như vậy Diệp Chân cần đặc biệt cẩn thận rồi.

Giao dịch với gia hỏa ngay cả Tắc Mông đều đối phó không được, không sớm chuẩn bị một chút sẽ không được, tranh ăn với hổ sẽ chết như thế nào cũng không biết.

-Long Nộ, lưu lại vài tên tướng lĩnh tiếp thu lãnh địa, mang theo đại quân tinh nhuệ nhất của ngươi lập tức theo ta quay lại!

Bạn cũ sắp tới, Diệp Chân làm sao cũng phải chuẩn bị cẩn thận.

-Quay lại? Đại nhân, những Ma tộc, nô lệ kia đều là của cải, nếu đại phần lớn quân bỏ chạy, chỉ sợ.....

Long Nộ còn chưa nói hết lời, Diệp Chân đã trầm mặt, Long Nộ liền cực kỳ sợ hãi, vội vã thấp giọng nói.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

- Nguyệt Đào, ngươi cũng theo ta quay lại!

- Hết thảy tướng lĩnh Thông Thần cảnh hậu kỳ, tất cả theo ta quay lại!

Diệp Chân ra lệnh.

Diệp Chân bắt đầu bước lên lộ trình quay lại chưa tới nửa ngày, na di trận bàn cỡ nhỏ trên người truyền đến một thẻ ngọc.

-Bằng hữu thân ái của ta, ta đến rồi, tất cả Thượng Cổ na di trận bị phong, vì mở ra Thượng Cổ na di trận vị trí ngươi chọn, ta trả giá vô cùng lớn a.

-Tên phân điện Điện chủ chết tiệt kia dĩ nhiên lãng phí năm ngày của ta, ta nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt.

-Thế nhưng, ta thật rất thành tâm, ta muộn ba ngày, xin lỗi!

-Ta nghĩ, bạn cũ thân ái của ta nên tha thứ chút sai lầm ấy của ta.

-Ta mang đến tiền chuộc sung túc, à, còn có một vài lễ vật! Ta nghĩ, phong hàng thư kia, chắc còn trong tay ngươi chứ?

Đây là phù tấn tam nhãn Ma soái Kê Hoa truyền đến, nhưng Diệp Chân sao cảm thấy trong ngọc giản tràn ngập oán khí.

Để Tắc Mông thỏa hiệp, quả nhiên là Kê Hoa đến đây giao tiền chuộc.

Càng không có nghĩ tới chính là, Kê Hoa đến dĩ nhiên để Tắc Mông lầm tưởng Kê Hoa là nhân vật sau lưng Hồn Ma Vương Giả Địch Khoát Hải.

Kê Hoa điên cuồng giục để Tắc Mông lầm tưởng vì cứu viện Hồn Ma Vương Giả.

Bất quá, Tắc Mông chỉ sợ có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Kê Hoa giục cấp thiết như vậy hoàn toàn vì muốn chuộc lại hàng thư có thể khiến tiền đồ hắn tan vỡ trong tay Diệp Chân.

Vì Diệp Chân định ra kỳ hạn mười ngày cho Kê Hoa.

Diệp Chân cũng không ngờ Kê Hoa có đại năng lượng như thế, có thể làm cho Tắc Mông kiêng kỵ, tuyệt đối không đơn giản.

-Đương nhiên, chúng ta là bằng hữu, không phải sao? Ta ở phủ lãnh chúa của Cuồng ngưu lãnh chúa chờ ngươi.

Đánh về một phong thẻ ngọc, Nguyệt Đào bước nhanh đi tới trước người Diệp Chân, khom người đưa lên một phần thẻ ngọc.

- Đại nhân, đây là tình báo tâm phúc của ta trong Ma Thần phân điện đưa tới.

- Một canh giờ trước, Tắc Mông tự mình mở ra Thượng Cổ na di trận cần triệt để đóng để nghênh tiếp đại nhân vật vô cùng tôn quý.

- Bất quá, có người nói vị đại nhân vật vừa rồi đi ra liền lửa giận ngút trời mà đạp bay Tắc Mông Điện chủ.

- Ừ? Vị đại nhân vật kia mang theo bao nhiêu người?

Diệp Chân hỏi.

-Bẩm đại nhân, theo tâm phúc thuộc hạ báo lại, vị đại nhân vật kia mang đến tùy tùng khoảng chừng khoảng ba trăm người, thực lực đều phi thường... Mạnh mẽ!

Nguyệt Đào đáp.

-Xem ra, vị lão bằng hữu này của ta thật không đơn giản! Nếu như ta không cố gắng chuẩn bị một chút, vị bạn cũ kia sợ là sẽ nuốt xương của ta đến không còn một mống!

Diệp Chân cười gằn lên.