Chương 1349 Ta Không Ăn Một Mình
Các ngươi tưởng Công chúa điện hạ là kẻ ngu si?
Diệp Chân cười gằn lên.
- Ta ở đây biến mất không còn tăm hơi, Công chúa điện hạ sẽ không hỏi tới?
- Ngươi sẽ không tưởng là người Tuần Tra Ti chỉ có thể làm tình báo chứ?
Thống lĩnh Ảnh thám Uông Lăng trêu tức nở nụ cười.
- Chúng ta xưa nay chuyên tra án mà, phát hiện tơ nhện mã tích, dấu vết là sở trường của chúng ta, còn nữa, bố trí một hiện trường giả cũng là sở trường của chúng ta.
- Nơi này dù sao cũng là Ma tộc Địa Giới, có Ma tộc đuổi theo là đương nhiên?
- Vận may Diệp Giáo úy không được, chết trận nói còn nghe được mà? Chúng ta lại chuẩn bị cho mình, làm thảm một chút, ngươi nói ai sẽ hoài nghi?
Vừa nói, Uông Lăng ra hiệu cho người bên mình, tất cả ảnh thám bao vây Diệp Chân nở nụ cười.
Con mắt Diệp Chân híp lại.
- Đây là chủ ý của người nào? Tuần Phong Sứ sau lưng các ngươi? Chỉ bằng mấy người các ngươi, lá gan còn không lớn như vậy?
- Nghĩ dẫn chúng ta...?
Uông Lăng cân nhắc nở nụ cười.
- Như thế nào, chọn con đường nào?
- Nếu ta không chọn con đường nào thì sao?
Diệp Chân cũng nở nụ cười.
Sắc mặt Uông Lăng đột nhiên trở nên âm u.
- Đã như vậy, các huynh đệ, đưa hắn lên...
Xì xì xì xì!
Từng cây từng cây cỏ nhỏ màu xanh sẫm giống như mũi tên trong thời gian ngắn từ mặt đất mạnh mẽ bắn lên.
Những cỏ nhỏ màu xanh sẫm này vô thanh vô tức xuất hiện trong hai chân mười bảy tên ảnh thám, lúc này đột nhiên phát động, vừa nhanh vừa chuẩn, hầu như là chớp mắt khi tiếng xé gió vang lên, những cỏ nhỏ màu xanh sẫm này đã bắn mạnh tiến vào hạ bộ mười bảy tên ảnh thám.
Đều không ngoại lệ, những cỏ nhỏ màu xanh sẫm thật dài này oanh vào hạ bộ những ảnh thám, sau đó theo hạ bộ trực tiếp oanh vào bụng, bao gồm cả Thống lĩnh ảnh thám Uông Lăng cũng không ngoại lệ.
Quá đột nhiên, quá bất ngờ.
Hơn nữa, cỏ nhỏ màu xanh sẫm kia cực kỳ sắc bén, trình độ sắc bén quả thực có thể so với Trấn khí.
Càng quan trọng chính là, vị trí kia, quá đòi mạng.
Hiện trường lưu lại mười bảy tên ảnh thám, tất cả đều là nam nhân, có lẽ vị trí oanh vào mỗi người hơi có sai lệch, nhưng không xa tiểu đệ.
Không phải hạ thân trực tiếp bị mạnh mẽ bắn xuyên qua thì cũng là hai trứng bị bắn thủng.
Chỉ cần là nam nhân, đây chính là chỗ yếu hại, bị oanh một tý, đừng nói những ảnh thám trước mắt, Diệp Chân nghĩ, dù những Ma Tôn, Đạo Tôn, Linh Tôn kia cũng không chịu được.
Càng chết người chính là, lực xung kích quá mạnh, hạ thân rất nhiều ảnh thám trong nháy mắt bị đánh nổ.
Đó là một loại trải nghiệm ra sao?
Thân thể mười bảy vị ảnh thám trước mặt Diệp Chân đều như con tôm cung lên, khuôn mặt toàn bộ trong thời gian ngắn sung huyết.
Nhưng còn không chờ bọn họ kêu thảm thiết, cỏ nhỏ màu xanh sẫm đã lao đến bụng của bọn họ, sau đó đến lồng ngực, gáy, trực tiếp từ huyệt bách hội yếu hại ở đỉnh đầu xuyên qua.
Một đòn mất mạng!
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, giống như Uông Lăng tu vi cao tới Thông Thần cảnh cửu trọng, có lẽ có trực giác trời sinh đối với nguy hiểm, thời điểm bị cỏ nhỏ xuyên qua thân thể, đầu lệch đi một tý, cũng không có bị xuyên phá đầu, miễn cưỡng còn lại một hơi.
Bất quá, cũng không khá hơn chút nào.
Hoặc là nói, một đòn mất mạng mới được giải thoát, tình huống trước mắt thống khổ không cách nào hình dung.
Đừng xem Tiểu Yêu thôi thúc oanh vào trong cơ thể của bọn họ chỉ là một mũi tên hình dáng cỏ nhỏ, thế nhưng sau khi gốc rễ cỏ nhỏ oanh vào trong cơ thể bọn họ, cây cỏ nhỏ này lại sinh rễ nảy mầm, nhanh chóng khai chi tán diệp, vô số thảo diệp bé nhỏ từ cỏ nhỏ màu xanh sẫm lao đi ra ngoài, bắn vào ngũ tạng lục phủ trong bụng Uông Lăng.
Tiểu Yêu thôi thúc, những cỏ nhỏ nhanh chóng khuấy lên, trong nháy mắt, ngũ tạng lục phủ Uông Lăng liền bị quấy nát tan.
Chỉ là thân thể Thông Thần cảnh võ giả có sinh cơ cường hãn, Linh Phủ tồn tại để
Uông Lăng tạm thời không chết.
Thế nhưng thống khổ khi ngũ tạng lục phủ nát tan lại làm cho Uông Lăng kêu thảm thiết.
-Ha ha ha, những hôi tôn tử này, há hốc mồm rồi chứ?
-Diệp đại gia, ngươi xem ta ra chủ ý cho nữ hán tử thế nào?
-Đánh lén từ hạ bộ cũng chỉ có ta mới có thể nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu như thế, cũng chỉ có Tiểu Yêu - người phụ nữ đàn ông kia mới chấp chưởng a…
Không chờ thằn lằn A Sửu đắc ý hết, tiếng kêu thảm thiết liền vang lên.
Diệp Chân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngốc tử A Sửu này, cái miệng nát kia thật không quản được, chỉ có thể nói đáng đời!.
-Món đồ quỷ quái gì vậy, đây là món đồ quỷ quái gì?
Thống khổ giống như bị xé rách để Uông Lăng thất kinh hét rầm lên.
-Kỳ thực, con người của ta rất dễ nói chuyện, cũng rất không thích ăn một mình, nếu các ngươi nói thẳng ra, ta chia lãi ra một chút công lao cũng không phải đại sự gì!
-Đáng tiếc…
Diệp Chân chậm rãi đi tới trước mặt Uông Lăng, một chân lên đầu hắn.
Biểu hiện Uông Lăng trong thời gian ngắn trở nên cực kỳ sợ hãi.
- Đừng có giết ta, đừng có giết ta! Đây không phải chủ ý của ta, là chủ ý Tuần Phong Sứ đại nhân của chúng ta, đừng có giết ta, tha mạng…
- Lần sau cướp công trước, nhớ trước hỏi thăm thông tin về đối thủ của các ngươi.
Đầu Uông Lăng bị Diệp Chân đạp thành dưa hấu nát, Tiên Thiên thần hồn thê thảm gào thét bay ra, chỉ vào Diệp Chân chửi ầm lên.
- Dám giết ảnh thám Tuần Tra Ti, ngươi sẽ bị tru di cửu tộc, ngươi tuyệt đối sẽ bị...
Diệp Chân chỉ cười lạnh một tiếng, thần niệm chìm vào Chiến Hồn Huyết Kỳ, hơi thôi thúc, Tiên Thiên thần hồn mười bảy tên ảnh thám vừa độn ra đang muốn chạy tứ phía không tự chủ được bay về phía Diệp Chân, từng cái thê thảm gào thét bị
Chiến Hồn Huyết Kỳ thôn phệ.
Tiện tay hái trữ vật giới chỉ của Uông Lăng, liếc mắt nhìn, Diệp Chân có chút thất vọng, chẳng có bao nhiêu tiền hàng.
Đương nhiên, này đều do quy củ Tuần Tra Ti hoặc nói là đại đa số ban sai võ giả, ra ngoài ngoại trừ đồ thiết yếu, tuyệt đối sẽ không mang quá nhiều đồ.
Bất quá, đồ chơi nhỏ trong chiếc nhẫn trữ vật của Tuần Tra Ti Tây Tuần Thú - Ám Ti ảnh thám Uông Lăng vẫn là không ít, vật nhỏ tinh xảo, đồ chơi nhỏ ác độc, đủ loại bí dược, linh phù, vân vân.
Nhanh chóng lột sạch trữ vật giới chỉ mười bảy tên ảnh thám, kể mười bảy chuôi Xà Vẫn Thủ nỏ cùng nhau ném vào Thận Long châu, nói không chắc ngày nào đó sẽ dùng đến.
Giữa lúc Diệp Chân muốn triệt để hủy thi diệt tích, hai đạo lưu quang từ đằng xa vọt tới.
- Uông thống lĩnh, các ngươi làm sao…?
Chính là hai nữ ảnh thám vừa rồi dẫn Trường Nhạc Công chúa đi thay y phục.
-Rất xa, hai nữ ảnh thám đã nhìn thấy thi thể Uông Lăng, kinh ngạc thốt lên một tiếng, hai nữ ảnh thám được nghiêm chỉnh huấn luyện, ngay đầu tiên làm ra lựa chọn chính xác nhất.
Xoay người phân nhau chạy trốn.
Thân hình Diệp Chân chớp mắt bắn về phía một nữ ảnh thám trong đó, sắc mặt trở nên khó coi.
Dưới tình huống này, rất có thể sẽ để một nữ ảnh thám chạy trốn, một khi có người sống, sau khi chuyển tới tai Đại Chu, sẽ có phiền phức không tưởng tượng nổi.
-Cái gọi là tặc cắn một cái, tận xương thêm ba phần a.
Thôi thúc Ma soái phân thân cũng không kịp.
Đột nhiên, trong rừng cây phía trước bỗng dưng cuốn lên một trận âm phong, hầu như là đồng thời, hai nữ ảnh thám kia liền sợ hãi hét to.
Hai con âm linh cực kỳ đột ngột xuất hiện trước mặt các nàng, ngoác ra cái miệng rộng, phân biệt nuốt xuống hai nữ ảnh thám.
Đương nhiên, bị nuốt vào chỉ là một loại hình ảnh của con mắt, trên thực tế, hai con âm linh lại giống như không khí đi qua thân thể hai nữ ảnh thám.
Sau đó, thân thể hai nữ ảnh thám liền từ không trung rơi xuống đất.
Chỉ là, nuốt vào là người sống sờ sờ, rơi xuống là không còn một tia khí tức, chỉ còn dư lại bộ xương khô mặc y phục.
Chỉ một hơi, hết thảy sinh cơ trong cơ thể hai nữ ảnh thám, hết thảy huyết nhục tinh hoa đều bị hai con âm linh nuốt không còn một mống.
Khí tức âm linh sau khi thôn phệ tất cả sinh cơ tinh hoa hai người sống sờ sờ rõ ràng mạnh mẽ thêm mấy phần.
Diệp Chân biết, đây là thủ đoạn của Trường Nhạc Công chúa, chỉ là tình cảnh này quá quái dị, đáy lòng Diệp Chân có chút phát lạnh.
-Thủ đoạn này của ta có phải quá mức độc ác?
Trường Nhạc Công chúa từ trong bóng tối đi ra lo sợ bất an nói.
-Công chúa điện hạ.
-Gọi ta Thải Thanh! Trước khi ta đến Lạc Ấp, thậm chí sau khi đến Lạc Ấp, ngoại trừ có người ngoài, ngươi vĩnh viễn là Diệp đại ca của ta, ta vĩnh viễn là Thải Thanh của ngươi.
Biểu hiện Trường Nhạc Công chúa bỗng trở nên kiên quyết.
-Thải Thanh
Diệp Chân cay đắng nở nụ cười, trên thực tế, hơn một năm qua, hắn làm sao không biết tâm ý Trường Nhạc Công chúa, cái gọi là nữ truy nam, cách tầng sa.
Thế nhưng, thân phận Trường Nhạc Công chúa để Diệp Chân nhìn mà phát khiếp, Thải Y, Liêu Phi Bạch, Phong Khinh Nguyệt, Lục La mấy cái bóng mọi thời khắc đều đang xoay tròn trong lòng Diệp Chân, phân biệt càng lâu, càng ngày càng nhớ.
-Những thủ đoạn này giống như trời sinh, ta chỉ cần động niệm thì có thể dùng, thế nhưng, quá độc ác, ta thậm chí có chút sợ hãi bản thân mình.
Diệp Chân suy nghĩ một tý.
- Thải Thanh, nàng nói một người bị đao giết chết, và bị vạn tiễn xuyên tâm giết chết, khác nhau ở chỗ nào?.
- Khác nhau, tựa hồ không lớn chứ? Người sau tựa hồ chết thảm một chút, nhưng đều không ngoại lệ, đều là chết!
Trường Nhạc Công chúa nói.
-Như vậy, nàng nên rõ ràng, bất kể là âm linh, hay là hỏa diễm, lôi hệ bí pháp các loại của ta đều chỉ là một loại thủ đoạn, then chốt là xem ta dùng loại thủ đoạn này đối phó người nào, làm chuyện gì? Hiểu chưa, Thải Thanh?
Diệp Chân khuyên.
Trường Nhạc Công chúa cười cười, đôi mắt đẹp nhìn về phía Diệp Chân trở nên sáng lấp lánh.
- Diệp đại ca, ta rõ ràng! Ý của ngươi là, binh khí, thủ đoạn bản thân không có phân chia thiện ác tốt xấu, có phân chia thiện ác tốt xấu, là người.
- Không sai, An Linh Hầu Cơ Già, còn có Thiên Miếu Thần sư Vi Ngu, công pháp của bọn họ tu luyện đều rất chính tông? Đặc biệt là xuất thân Thiên Miếu Lôi Điện Thần sư Vi Ngu, tu luyện lôi hệ công pháp được xưng khắc chế trấn tà tru yêu.
- Nhưng vậy thì như thế nào? Gần trăm vạn bách tính Bá Châu còn không phải chết thảm dưới tay bọn hắn, bị bọn họ huyết tế?
Không biết làm sao, Diệp Chân liền nghĩ tới chuyện này.
Tạo Hóa Chi Vương -