← Quay lại trang sách

Chương 1395 Tẩy Thiên Cổ Tức Giận

Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ đang dùng cơm đột nhiên phát phát cáu không hiểu rõ nguyên nhân, có người nói là một hầu gái không cẩn thận làm rơi canh ra ngoài, sau đó Tây Tuần Thú bắt đầu bạo phát, quăng ngã bát đĩa, càng là đập chết hầu gái kia tại chỗ.

Thân phận ở bề ngoài là hai tổng quản Mật Quốc Công phủ, trên thực tế nhưng là đương đầu Vệ Cương được nha môn Tây Tuần Thú bí bố trí đang ở ngoài thư phòng cẩn thận hầu.

Sáng sớm hôm nay thu được cấp báo đến từ nha môn Tây Tuần Thú, đây cũng không phải một tin tức tốt, ngược lại, lần thứ hai để Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ lôi đình tức giận, thế nhưng, chuyện này vẫn phải báo, hắn đang chờ đợi, chờ Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ xin bớt giận, sau đó lại đưa vào.

Dưới cái nhìn của hắn, tuần thú đại nhân cũng xui xẻo.

Kinh thiên án trộm, Tẩy gia cũng là người bị hại, bởi vì bệ hạ chống đỡ, cuốn vào vòng xoáy này, đã qua mười ngày, còn chưa thể thoát thân ra được.

Từng vương công quý tộc xưa nay như mèo con trước mặt Tẩy gia bọn hắn, hiện tại đang được Tốn Thân Vương dẫn dắt, mỗi tên cũng giống như lão hổ ăn thịt người, không có chút nào chịu thoái nhượng.

Kinh thiên án trộm điều tra chừng mười ngày, một chút manh mối cũng không có, mỗi ngày, Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ đều bị liên luỵ vào không thoát thân được, càng cực kỳ đau đầu.

Do sớm thoát thân, Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ bày một bẫy nho nhỏ, muốn do người khác chế tạo ra một hung thủ, sớm một chút chấm dứt án này.

Hung thủ là chế tạo ra, đáng tiếc chính là những Vương Hầu kia không nhận nợ, bởi vì không có tang vật.

Càng có Vương Hầu nhắm thẳng vào loại thủ đoạn này chính là thủ đoạn Tuần Tra Ti bố trí ra mê hoặc bọn họ, bất đắc dĩ, Tây Tuần Thú trước hết để cho những Vương Hầu này viết ra một danh sách tài sản thất lạc, để thuận tiện truy tra.

Phần danh sách kia, không nhìn không biết, nhìn thì suýt chút nữa đã khiến Tẩy Thiên Cổ thổ huyết.

Đừng nói tất cả, chính là một phần mười, hắn cũng không đền nổi.

Theo ý Tẩy Thiên Cổ, vì mau chóng thoát thân, hắn dự định hao tài tiêu tai, lấy ra một phần tiền hàng để chơi đùa hung thủ.

Thế nhưng xem dáng dấp những vương công quý tộc này, căn bản không thể thực hiện được.

Tẩy Thiên Cổ ước lượng một chốc, hết thảy tài sản Mật Quốc Công bọn họ, lại lấy ra thêm tất cả tích lũy từ ngàn năm qua cũng bồi thường chưa đến một phần mười.

Nhưng như vậy, Tẩy gia cũng triệt để phá sản.

Như vậy, vụ án này, vậy cũng chỉ có thể như là một vũng bùn, kéo mấy tháng, nửa năm một năm, sống chết mặc bay.

Xưa nay, kéo dài như vậy, Tẩy Thiên Cổ không một chút nào sợ, thế nhưng hiện tại, Tẩy Thiên Cổ cực kỳ nóng lòng.

Hắn rơi vào trong nước xoáy kinh thiên án trộm, rõ ràng có người hết sức vu oan, còn có Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đổ thêm dầu vào lửa chống đỡ, giờ khắc này, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cấm một cây đinh vào nha môn Tây Tuần Thú của hắn.

Muốn nói không liên quan, đánh chết hắn cũng không tin.

Nhưng hắn không có cách thoát thân, tâm tình đó, có thể tưởng tượng được.

Đột nhiên, ánh mắt Tẩy Thiên Cổ hơi động, nhìn thấy cái bóng đứng lặng ngoài cửa, vào lúc này, người dám hầu ở bên ngoài, tuyệt đối là người mình.

-Đi vào!

Vệ Cương theo tiếng mà vào.

-Chuyện gì, nói mau!.

Biểu hiện Vệ Cương có chút lấp loé.

- Đại nhân, tòng sự Trì Tĩnh Sơn đưa tới cấp báo.

- Lấy ra!

Tẩy Thiên Cổ đưa tay.

Vệ Cương không có lập tức đưa ra, mà khuyên nhủ.

- Đại nhân, bọn người Trì tòng sự cũng không thể làm gì, kính xin đại nhân bớt giận, không nên tổn thương thân thể!.

Nói xong liền đưa thư tới.

Chỉ nhìn lướt qua, tin tức Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ cầm trong tay bị xé nất, hắn phẫn nộ rít gào.

-Năm năm!

-Năm năm dự trù kỳ, trong vòng năm năm, không nghe tuyên, không nghe điều chỉnh, thánh chỉ như vậy cũng có thể nhận?

-Một đám ngu xuẩn, thời gian năm năm, chẳng khác nào bỏ mặt đối phương năm năm để phát triển?

-Năm năm, thời gian năm năm tuyệt đối có thể để cho Diệp tặc thành đại họa tâm phúc của chúng ta!

-Thánh chỉ như vậy, làm sao có thể tiếp, làm sao có thể tiếp hả?

-Tại chỗ bắt hắn, hoặc hủy thánh chỉ, lấy tội danh giả tạo thánh chỉ chém hắn, báo lên, cũng không có người có thể làm gì được chúng ta!

-Như thế nào nhận, còn công khai tiếp chỉ?

-Còn viện trợ....

Phẫn nộ gào thét vài tiếng, khuôn mặt Tẩy Thiên Cổ đột nhiên đã biến thành màu đỏ tím, dĩ nhiên phẫn nộ đến thất thanh.

Vệ Cương vội vã nhào tới, một trận xoa bóp, mới để Tẩy Thiên Cổ không có phun máu tươi tại chỗ.

-Đại nhân, bớt giận, bớt giận, đừng tổn thương thân thể!

-Chỉ cần đại nhân trở lại, Diệp tặc kia sẽ không được mấy ngày.

Đến nửa ngày, Tẩy Thiên Cổ mới chậm rãi ngồi trở lại ghế, biểu hiện dần dần bình phục lại.

- Đúng rồi, kế hoạch Thiên Miếu bên kia, có thể có hồi âm?

Không hỏi cũng còn tốt, vừa hỏi, Vệ Cương có chút nóng nảy không biết trả lời thế nào, hiển nhiên, cũng không phải tin tức tốt gì.

-Nói!

Tẩy Thiên Cổ trầm quát một tiếng.

- Một chút tin tức xấu, còn không đến mức để bản tọa không chịu được!.

Tẩy Thiên Cổ cũng ý thức được cái gì.

-Bẩm đại nhân, Thiên Miếu bên kia nói, chuyện có quan hệ đến Diệp Tuần Phong Sứ, bọn họ không tiện nhúng tay, bảo chúng ta.... Tự mình giải quyết.

Vệ Cương đáp.

-Tự mình giải quyết?

Tẩy Thiên Cổ cười gằn.

- Biết nguyên nhân không?

- Có người nói là Thanh Lê Phong bên kia lên tiếng!

Vệ Cương đáp.

-Thanh Lê Phong!

-Hừ, ta đã biết, nhóm tặc ngốc Thiên Miếu này, không dựa dẫm được.

Hừ một tiếng tức giận, Tẩy Thiên Cổ nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đêm đó, trong phủ đệ Mật Quốc Công Tẩy gia đột nhiên chấn động, một thư phòng bị hủy thành bình địa.

Không bao lâu, chuyện này truyền vào trong hoàng cung, thành trò cười cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.

Bắc Hải tam đại hoạn, phân biệt là lũ lụt, Ma hoạn, binh hoạn!.

Binh hoạn đã được Diệp Chân sửa sang gần đủ, thế nhưng lũ lụt, theo mưa lớn đến, cũng tới phút cuối cùng.

Diệp Chân trước đây đột nhiên cảm giác bất an không hiểu từ đâu là bởi vì hắn trước đây đã xem qua nguyên nhân Bắc Hải lũ lụt.

Bắc Hải quận lân cận Bắc Hải, mà trong Bắc Hải, thủy yêu vô số.

Tình huống thông thường, những thủy yêu này đều sẽ không lên cạn, thủy yêu trời sinh ưa thích nước chán ghét lục địa, dù đi kiếm thức ăn cũng sẽ không thâm nhập đất liền.

Bởi vì thâm nhập đất liền thiếu nước sẽ để thực lực bọn hắn giảm nhiều, bản thân sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng có một ngoại lệ —— mùa mưa!

Một khi mùa mưa đến, vậy thì không giống nhau, trên cơ bản, mỗi một khi trời mưa, chính là một hải dương lưu động, có thể mặc cho chúng nó rong ruổi săn bắn ở trên đất bằng.

Mỗi khi đến mùa mưa, chính là thời khắc Bắc Hải thủy yêu lên bờ tàn phá.

Điểm này, Diệp Chân nghe ngóng qua, nhưng nhất thời không nhớ tới, thẳng đến lúc này nhìn thấy Tuần Tra Thần Tướng Phong Cửu Mạch chỉ mới đột nhiên nhớ tới.

Phía dưới là một thị trấn chu vi hơn bốn mươi dặm, ngoài tường thành lít nha lít nhít thủy yêu đang vây toà thị trấn này nước chảy không lọt.

Bố phòng ở đây chính là quân thứ sáu Bắc Hải quận binh, tổng cộng hơn bốn vạn người.

Hơn bốn vạn người, nhìn qua rất nhiều, thế nhưng đối mặt mười mấy vạn thủy yêu bao vây, vẫn như cũ chỉ có thể rùa rụt cổ ở trong thành, miễn cưỡng tử thủ thị trấn mà thôi.

Thế nhưng, chỉ lướt qua một vòng trên bầu trời, Diệp Chân dã phát hiện ý đồ chân thực của đám vây thành.

Mười mấy vạn thủy yêu bao vây thị trấn chỉ vây không công, tình cờ cũng chỉ có đánh nghi binh lác đác, một ít thủy yêu hình thể cực kỳ to lớn giống như Ma chương phát mấy lần uy, hù dọa một út binh lính thủ thành.

Chân chính tàn phá chính là phân đội thủy yêu đang chạy về phía thôn trang các nơi Bắc Hải quận.

Trên mặt đất bao la, những thủy yêu kết đội đánh về phía mỗi điểm tụ tập rải rác của bách tính bình thường, xông lên chính là một trận sát hại cướp đoạt.

Tuổi già toàn bộ ăn, làm đồ ăn, tuổi trẻ thiếu nữ phụ nhân thì bị bắt giữ, cầm trở về trong thủy phủ, chính là rất hầu gái tốt thậm chí là đồ chơi.

Thậm chí ngày nào đó khó chịu, một miệng ăn cũng rất ngon.

Cho tới nam tử, hết thảy bị bắt làm tù binh.

Bắc Hải tiếp giáp Ma tộc Địa Giới, những nam tử trưởng thành, dù cho là những thiếu niên kia, chỉ cần vận đến Ma tộc Địa Giới, cũng có thể bán ra một giá tiền cực cao.

Bách tính Đại Chu cũng không phải mặc cho hiếp đáp, ít nhiều gì đều có chút vũ lực, thế nhưng, trước mặt thủy yêu kết bè kết lũ, cũng không thể chống lại bao lâu.

Cũng nhờ qua nhiều năm, bách tính Bắc Hải quận đã có kinh nghiệm đối phó thủy yêu, trước khi mùa mưa đến thì đã sớm trốn đến thị trấn hoặc ẩn núp.

Những người có vận may không tốt thì phiền phức.

Sau khi bay qua thị trấn một khắc đồng hồ, Diệp Chân ít nhất nhìn thấy hai thôn trang hơn ngàn người bị giết, bị bắt.

Nơi đây vẫn là Địa Giới chu vi mấy trăm dặm, những nơi khác, chỉ sợ cũng không thể thiếu.

Nhìn thấy con dân bản thân trị vì bị tàn sát, con ngươi Diệp Chân lập tức đỏ, thu lại Soái cấp thiên linh chu, mang theo mấy người Phong Cửu Mạch đánh về phía một thôn xóm bị tai họa.

Lấy thực lực những người bọn họ, thủ tiêu những phân đội thủy yêu cướp bóc xung quanh, tự nhiên không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng vấn đề là, đám người Diệp Chân lại có thể giết chết bao nhiêu phân đội thủy yêu?

-Phong Cửu Mạch, có chủ ý gì hay không?

Giữa bầu trời, nhìn gầm trăm chi phân đội thủy yêu tán ra trong phạm vi mấy trăm dặm trong lòng Diệp Chân hiện lên một loại cảm giác vô lực.

Cả người Phong Cửu Mạch tràn đầy huyết dịch thủy yêu tanh hôi nở nụ cười khổ.

- Ta xem qua hồ sơ bao năm qua của Bắc Hải quận. Tình huống như thế, gần như khó giải.

- Binh lực có hạn, thủ quân không có cách xuất kích, một khi xuất kích, mấy chục hơn triệu cư dân tụ tập trong thành sẽ phải gặp tai ương, chỉ có thể trơ mắt nhìn thủy yêu phân đội tán ra bốn phía cướp bóc.

- Hàng năm đều là như vậy!.

- Hàng năm đều là như vậy? Không có một phương pháp giải quyết tốt?