Chương 1413 Tâm Ngoan Thủ Lạt (1)
Diệp Chân âm hiểm cười một tiếng, sắc mặt Trần Khắc Bình của cũng biến đổi, hắn hiểu được, Diệp Chân mượn cơ hội nói chuyện hắn từ chối phái binh.
Nói thật, nếu gặp một người khác, chắc có thể đã kiêng kỵ.
Bất quá, hắn có Tây Tuần Thú cam đoan, có Tây Tuần Thú chống đỡ, đệ nhị Phong Tuần Sứ như Diệp Chân muốn làm khó dễ hắn, nằm mơ đi.
-Rốt cuộc có hay không, sau này tự nhiên sẽ hiểu, hôm nay Bản Soái đến là có hai chuyện muốn làm!
Ra lời nói sắc bén không chiếm được tiện nghi, Trần Khắc Bình liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
-Hai chuyện?
-Mời nói!
Diệp Chân suy ngẫm cười nói.
-Chuyện thứ nhất tự nhiên là chúc mừng Diệp tử tước chỉ huy Bắc Hải quận binh bình Yêu đại thắng,
Hiển nhiên, tên nhãi Trần Khắc Bình này cũng không chân chính chúc mừng Diệp Chân thu được thắng lợi, chuyện thứ nhất nói xong chưa kịp thở đã trực tiếp nói chuyện thứ hai.
-Chuyện thứ hai chính là tới lấy chỗ tốt mà Diệp Tước Gia hứa!
Vừa dứt lời, không chỉ có Diệp Chân đứng hình, dù Phong Cửu Mạch, Liễu Phong mấy người cũng toàn bộ thất thần.
Tình cảnh này mà Trần Khắc Bình đòi lấy chỗ tốt, thế nhưng, ngươi khi đó không xuất binh, lúc này đến có mặt mũi nào nói lấy chỗ tốt?
-Lời này, ta làm sao có chút không rõ?
Diệp Chân nghi ngờ nói.
Thoáng chốc, vẻ mặt Trần Khắc Bình hiện ra vẻ ủy khuất nói.
- Chẳng lẽ Diệp Tước Gia nói không giữ lời, Diệp Tước Gia phái Tín Sứ nói chỉ cần Bản Soái ra binh, tất cả quân công lần này sẽ thuộc về Bình Nghi Biên Phòng đại doanh chúng ta.
- hôm nay, Bản Soái đã xuất binh, chỗ tốt Diệp Tước Gia hứa, không phải sẽ không tính đó chứ.
Vừa nói, Trần Khắc Bình vừa lấy ra một phong công văn rõ ràng đã được ráp lại sau khi xé nát.
Nghe vậy, mắt Diệp Chân trừng còn muốn lớn hơn chuông đồng.
Tổ tông nhà hắn chứ, gặp qua không biết xấu hổ, chưa thấy qua vô sỉ như vậy.
Quả thật khiến Diệp Chân có một loại cảm giác tức giận muốn hộc máu.
Theo lời của Trần Khắc Bình, việc này tựa hồ thật đúng là hắn đã chiếm lý do.
Ngươi nói hắn xuất binh không?
Có ra nha!
Một trăm ngàn đại quân trước mắt chính là Binh hắn ra.
Đây chính là ước định.
Mà muốn chửi cả tổ tông nhà hắn là vì sau khi kết thúc chiến đấu hơn một ngày mới ra Binh.
Diệp Chân vừa nghĩ hắn mạo hiểm bị tam nhãn Ma Tộc phát hiện xuất ra Linh Hư Quả
Thụ Yêu, đòn sát thủ kiểu này, việc mình làm, ở đâu ra chỗ trống để người khác chiếm không.
Mà lúc này, Trần Khắc Bình còn dương dương đắc ý cầm trong tay công văn được ráp lại lắc lắc.
Tính tình Diệp Chân hiển nhiên không quá tốt, mặt trầm xuống, quát to.
- Trần đại soái, ngươi khi từ trên xuống dưới Bắc Hải Quận chúng ta là kẻ ngu si mà đùa giỡn sao.
- Ngươi quả thật có xuất binh, khi kết thúc chiến đấu mới ra Binh, có xuất binh như ngươi sao?
- Ai nói ta kết thúc chiến đấu mới ra Binh?
Gương mặt Trần Khắc Bình hiện ra vẻ vô tội.
- Diệp Tước Gia, lần này hơn một triệu Thủy Yêu xâm lấn Bắc Hải, ngươi bên này chỉ chia sẻ không đến năm trăm ngàn Thủy Yêu mà thôi.
- Trăm vạn Thủy Yêu khác, tất cả đều do Trần mỗ đang kiềm chế, nếu không có Trần mỗ kiềm chế, chỉ sợ Diệp Tước Gia đã sớm bị Thủy Yêu ăn đến mảnh xương vụn đều không còn thừa!
- Ở đâu ra cơ hội đại bại Thủy Yêu.
- Diệp Tước Gia, phần này quân công, Bình Nghi Biên Phòng đại doanh chúng ta ra lực lượng lớn nhất a!
- Ngươi cũng không thể nói không giữ lời.
Việc đã đến nước này, Diệp Chân đã triệt để hiểu rõ xảy ra chuyện gì.
Quân công gây họa.
Mấy vạn quân công chém giết Thủy Yêu, Trần Khắc Bình coi thường, chủ yếu là hơn 70 vạn quân công giải cứu con dân nhân tộc của Đại Chu, một khối thịt rất béo.
Tiếng gió thổi truyền đi mới khiến Trần Khắc Bình mang đại quân giết đến tận cửa.
Trần Khắc Bình nay đến chính là đến cường lấy chiến công.
Thấy Diệp Chân trầm ngâm không nói lời nào, Trần Khắc Bình lập tức rống giận.
- Diệp Tước Gia, hôm nay đại phá Thủy Yêu, ngươi không phải ỷ có tiền không tiếp thu chứ?
- Các huynh đệ, Bắc Hải Quận ỷ có tiền không tiếp thu, các ngươi có đáp ứng hay không!
Trong lúc bất chợt, Trần Khắc Bình vung tay hô to.
Thoáng chốc, mười vạn đại quân sau lưng Trần Khắc Bình cùng lúc rống giận.
- Không đáp ứng!
- Bọn họ nếu như ỷ có tiền thì làm sao?
Trần Khắc Bình lại vung tay giận dữ hét!
-Sát! Sát! Sát!.
Ba tiếng hét giận dữ, sát khí ngút trời, phi điểu trong rừng rậm hoảng sợ bay loạn tứ tán, cũng để Diệp Chân, Phong Cửu Mạch, Cổ Thiết Kỳ, Liễu Phong còn có đại quân phía sau bọn họ, da đầu đồng thời tê rần, sắc mặt kịch biến.
Thấy thế, Trần Khắc Bình cũng đắc ý cười lạnh.
- Diệp Tước Gia, ngươi nhìn xem, tính tình Biên Quân chúng ta không lúc nào cũng tốt thế đâu.
- Ngươi đáp ứng thì không sao, nếu không thì cũng đừng trách các huynh đệ dưới quyền Bản Soái tự mình tới lấy.
Vừa nói, Trần Khắc Bình hơi vung tay lên, mười vạn đại quân sau lưng đồng thời bày ra tư thế công kích, đại chiến, hết sức căng thẳng!
Mười vạn đại quân Bình Nghi Đại Doanh phát ra tiếng gầm gừ rung trời khiến sắc mặt đám người Phong Cửu Mạch, Đường Tinh, Cổ Thiết Kỳ, Liễu Phong sau lưng Diệp Chân hắng giọng, lồng ngực giống kịch liệt phập phồng.
Đây chính là cướp bóc trắng trợn.
Cậy thế cướp trắng trợn.
Bộ dáng nếu ngươi không cho, bọn họ sẽ dám động thủ, phổi đều sắp bị tức điên.
Một khoảnh khắc này, trong lòng tất cả mọi người đều có một loại tức giận, hận không thể tại chỗ huyết chiến một hồi cùng Trần Khắc Bình vô sỉ này, mặc kệ thắng bại như thế nào, trước xả cơn giận này rồi tính.
Tình huống của Diệp Chân cũng không khá hơn chút nào, bất quá, Diệp Chân phẫn nộ muốn đốt nát tất cả chỉ trong một khoảnh khắc đã lấy lại bình tĩnh.
Đồ vô sỉ, Diệp Chân thấy nhiều lắm, mặc dù Trần Khắc Bình này không biết xấu hổ tới cực điểm, bất quá, Diệp Chân lại rất rõ ràng, càng là loại thời điểm này, càng phải giữ được tĩnh táo.
Diệp Chân nhìn ra được, Trần Khắc Bình cũng không phải đang nói đùa hắn, giả như
Diệp Chân không cho quân công, bên phía kia có khả năng sẽ thực sự phát động công kích!
Không thể không nói, Trần Khắc Bình chọn thời cơ cực tốt, nhân mã Diệp Chân ở lại trong đại doanh lúc này năm chục ngàn cũng chưa tới, nếu bị mười vạn tinh nhuệ của Trần Khắc Bình công kích, bên này của Diệp Chân tất sẽ thảm bại.
Đương nhiên, Diệp Chân lần thứ hai liều lĩnh dùng tới một ít thủ đoạn nghịch thiên, giống như tỉnh lại số lớn Thụ Yêu Linh Hư Quả, có thể xoay chuyển chiến cuộc.
Nhưng vấn đề là, với tràng mâu thuẫn trước mắt, thắng bại không phải chủ yếu nhất, chủ yếu nhất là ảnh hưởng tiếp theo sau khi hai phe đại quân sống mái với nhau.
Đại sự lớn cỡ này, nhất định là không còn cách nào đè xuống, cuối cùng, tuyệt đối sẽ đâm đến Đế Đình Đại Chu.
Lạc Ấp sẽ phái người thẩm vấn đến đây, đến lúc đó, Lạc Ấp nhất định sẽ tìm kiếm chứng cứ từ bên ngoài, một bên mà không thuộc về phe nào, sau đó căn cứ theo thông tin thu thập được mà xử trí chuyện này.
Như vậy ai là kẻ thứ ba thích hợp nhất đây?
Không hề nghi ngờ, kẻ thứ ba thích hợp nhất chính là Tuần Thiên Ti nha môn Tây Tuần Thú!
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía hư không, một khoảnh khắc này, Diệp Chân kết luận, trong hư không gần đó, mười phần có đến chín phần sẽ ẩn dấu một Tuần Tra Thần Liệp của Tây Tuần Thú đang theo dõi tất cả mọi chuyện.
Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, vô luận chuyện xảy ra hôm nay như thế nào, Tuần Thiên Ti nha môn Tây Tuần Thú chắc chắn sẽ không đứng ở bên Diệp Chân.
Diệp Chân thậm chí hoài nghi, phía sau chuyện này, có lẽ có cái bóng của nha môn Tây Tuần Thú.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh một hồi, Diệp Chân đưa ra một kết luận, ngày hôm nay Trần Khắc Bình mang đại quân đến đây đoạt công, nếu như Diệp Chân dám sử dụng vũ lực phản kháng, như vậy cuối cùng bất luận thắng bại, sợ rằng đều có thể sẽ rơi vào trong phiền phức ngập trời.
Phía sau Trần Khắc Bình là Đại Chu quân đội, một thế lực không thể dễ dàng bị xúc phạm.
Nói cách khác, sự lựa chọn trước mắt Diệp Chân cũng chỉ là ngoan ngoãn giao ra hơn bảy mươi vạn lưu dân, ngoan ngoãn nhường ra quân công.
Bất quá, Diệp Chân cho tới bây giờ đều không phải là người nguyện ý buồn bực chịu thua thiệt.
Tâm niệm vừa động, nhìn đến người gây sự vô cùng kiêu ngạo - thống suất Bình Nghi Biên Phòng đại doanh Trần Khắc Bình, Diệp Chân càng ngày càng bạo, trong mắt bắn ra hung quang bốn phía!.
-Hừ, đây chính là ngươi tự tìm, cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Thần niệm của Diệp Chân khẽ động, hơn phân nửa Thần Niệm rơi vào trong cơ thể Ma Soái mấy ngày này vẫn ẩn trong hư không lặng lẽ thôn phệ Tiên Thiên thần hồn Thủy Yêu chết trận.
Trong nháy mắt tiếp theo, Ma Soái phân thân liền lặng yên không tiếng động lại gần sau lưng mười vạn đại quân của Trần Khắc Bình.
Đương lúc Diệp Chân phân thần, Trần Khắc Bình chậm rãi giơ lên chiến đao trong tay, ngón tay xa xa chỉ Diệp Chân nói.
- Diệp Tước Gia, hỏi ngươi một lần nữa, quân công này, ngươi cho hay không cho?
Hưu!