← Quay lại trang sách

Chương 1454 Nhân Trung Kiêu Hùng

Những năm Diệp đại soái rời khỏi Hắc Long Vực, Chưởng môn Huyễn Thần Tông -

Phù Đông Hưng rút kinh nghiệm xương máu, bắt đầu tập trung toàn bộ tài nguyên Huyễn Thần đế quốc, để cao thủ Huyễn Thần Tông còn có quốc lực tăng nhanh như gió, so với trước khi Diệp đại soái đông chinh, đã tăng lên trên diện rộng.

- Thực lực và quốc lực tăng lên, Huyễn Thần đế quốc và Huyễn Thần Tông bắt đầu bành trước, mở rộng phạm vi lớn.

- Thế nhưng, uy danh Diệp đại soái thực sự quá lớn, trước khi không có tin tức xác thật, bọn họ không dám lỗ mãng.

- Vì thế, bọn họ mới đánh chủ ý tới Lục La, lấy bức hôn làm tên, muốn nhìn một chút phản ứng của ngươi, hoặc là nói muốn thử một chút hư thực, sau đó sẽ quyết định có mở rộng hay không.

- Bằng không, cũng sẽ không dây dưa chuyện này mười mấy lần, cuối cùng còn phái ra đại thần đế quốc và Trưởng lão Huyễn Thần Tông đến tạo áp lực cho lão phu.

- Bất quá, nhiều lần thăm dò, bọn họ cơ bản đã đoán được ngươi có khả năng xuất hiện ngoài ý muốn, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không trở về, đã nghĩ bắt đầu mở rộng, cho nên Nhị hoàng tử Cơ Thần mới triệt để buông tay bức hôn!

Qua Vạn Phong giải thích.

Vừa dứt lời, Bích Tâm Chân Nhân ở một bên lập tức trợn tròn hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Qua Vạn Phong.

- Việc này, tại sao vừa rồi ngươi không nói?

Qua Vạn Phong lần thứ hai bất đắc dĩ cười khổ.

- Việc này, ta nói hay không nói với các ngươi, khác nhau ở chỗ nào?

- Huyễn Thần Tông lại dám phá rối chuyện này?

- Xem ra, vết sẹo vừa lành đã quên.

Diệp Chân cười lạnh một tiếng, ôm Lục La nhảy lên trên lưng Tiểu Miêu.

-Qua Chưởng môn, có can đảm đi với ta một chuyến đến Huyễn Thần Tông hay không?

Diệp Chân hỏi.

Qua Vạn Phong nhìn Tiểu Miêu toả ra khí thế khủng bố, có chút do dự.

- Diệp đại soái, một minhg ngươi, chỉ sợ không thích hợp....

- Hừ, ngươi sợ, lão thân không sợ!

Nói xong, Bích Tâm Chân Nhân trực tiếp nhảy lên ngồi trên lưng Vân Dực Hổ Vương.

-Ai, các ngươi đều đã đi, nếu lão phu không đi lại có gì khác nhau?

Bất đắc dĩ, Qua Vạn Phong chỉ có thể nhắm mắt nhảy lên lưng Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu.

-Diệp đại soái, Huyễn Thần Tông bây giờ thế lớn, ngươi tốt nhất mang theo nhiều người....

-Bên cạnh Huyễn Thần Tông còn có mười vạn đại quân đóng giữ ngày đêm thao luyện.....

Dọc theo đường đi, Qua Vạn Phong liên tục dông dài, Diệp Chân tạo ra một vòng kết giới Tĩnh Âm, chỉ để ý chàng chàng thiếp thiếp với Lục La, để Qua Vạn Phong gấp gáp đến nối nhảy dựng lên.

Tốc độ Tiểu Miêu phi hành cực nhanh, một canh giờ đã tới bầu trời sơn môn Huyễn Thần Tông, lúc này, Diệp Chân mới tản đi Linh lực kết giới.

Ngay khi tản đi, một đội đệ tử Huyễn Thần Tông hướng về phía Diệp Chân gầm to.

- Người nào, dám xông loạn vào sơn môn Huyễn Thần Tông, không muốn sống sao?

Hống!

Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu hét dài một tiếng, không khí bốn phương tám hướng đều giống như nước gợn sóng tản ra, một đội tuần sơn đệ tử còn chưa hiểu chuyện gì đã miệng phun máu tươi rơi xuống từ trong tầng trời thấp.

Cùng một giây, kia khí kinh khủng của Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu lập tức tản ra.

Khí tức Tiểu Miêu tản ra cực mạnh lập tức để Huyễn Thần Tông cực kỳ cảnh giác mở ra hộ sơn đại trận, từng tên đệ tử chân truyền, Trưởng lão ngoại nôn, Trưởng lão nội môn dồn dập đi ra từ trong từng ngọn núi trong tiếng chuông cảnh báo.

Diệp Chân lại không chút sốt ruột, chờ hộ sơn đại trận của bọn họ triệt mở ra.

Sau đó, Hậu Thiên Linh Bảo Lôi Quang Châu sau đầu lóe lên ánh sáng, một đạo xích ô Tru Tà thần lôi đánh xuống hộ sơn đại trận Huyễn Thần Tông.

Trong nháy mắt tiếp theo, Qua Vạn Phong đang lo lắng không thôi, con mắt liền trừng to tròn vo, ngay cả sư tôn Lục La - Bích Tâm Chân Nhân cũng há hốc mồm.

Ầm ầm ầm!

Trong tiếng sấm vang vọng, màn ánh sáng bảo vệ của đại trận hộ sơn Huyễn Thần tông cho rằng ngàn năm chưa bao giờ bị người công phá lại như tờ giấy bị ánh chớp xé nát.

Dư uy Tru Tà Thần Lôi thuận thế từ đại trận hộ sơn bị phá tan ầm ầm rơi xuống, một toà núi nhỏ phía dưới liền trực tiếp bị biến mất hơn trăm mét.

Bao gồm mười mấy toà kiến trúc và mấy chục tên đệ tử Huyễn Thần tông ở trên ngọn núi kia.

Tình cảnh này, không chỉ có dọa sợ người Huyễn Thần tông và Qua Vạn Phong mấy người, ngay cả Diệp Chân cũng giật mình.

Trực tiếp đánh một ngọn núi biến mất hơn trăm mét, uy lực này cũng hơi lớn rồi a!

Bất quá, vừa nghĩ Chân Huyền đại lục và Hồng Hoang đại lục khác nhau, Diệp Chân đã rõ ràng.

Địa mạch lực lượng Hồng Hoang đại lục cực kỳ dâng trào, Thiên Đạo hoàn chỉnh, vì lẽ đó bất kể đại địa hay hư không thì càng thêm cứng cỏi nếu so với Thiên Đạo không trọn vẹn của Chân Huyền đại lục.

Tru Tà Thần Lôi tại Hồng Hoang đại lục, một đạo đánh xuống chỉ có thể bổ ra một hố to sâu mấy chục mét, muốn biến mất một ngọn núi, căn bản không thể.

Nhưng ở Chân Huyền đại lục, đơn giản làm được.

Chính như Diệp Chân hiện tại có thể đơn giản xé ra hàng rào hư không của Chân Huyền đại lục, nhưng tại Hồng Hoang đại lục, Diệp Chân sử dụng hết khí lực từ khi bú sữa mẹ đến giờ cũng không cách nào để hàng rào hư không Hồng Hoang đại lục nứt ra một lỗ nhỏ.

Bây giờ Diệp Chân quay lại Chân Huyền đại lục, một đạo Tru Tà Thần Lôi, đừng nói đại trận hộ sơn hắn Huyễn Thần tông, ngay cả hư không hàng rào Chân Huyền đại lục cũng có thể đơn giản bị xé nát.

Trong Huyễn Thần tông, Chưởng giáo Phù Đông Hưng bị âm thanh sấm sét kinh động đi ra khỏi tĩnh thất, vừa rồi bước ra cửa điện nhìn thấy tình cảnh ngọn núi bị san bằng.

Đại trận hộ sơn bị bạo lực đánh nát, chuyện này, hắn còn có thể tiếp thu.

Những Nhập Đạo cảnh cao thủ lánh đời ở Chân Huyền đại lục tùy tiện kéo ra một người cũng có thể đánh nổ Huyễn Thần tông đại trận hộ sơn.

Nhưng trực tiếp san bằng một ngọn núi hơn trăm mét, trong sự hiểu biết của hắn, toàn bộ Chân Huyền đại lục, không có nhân vật khủng bố như vậy?

Làm cho hắn sợ hãi chính là, trên ngọn núi bị san bằng có một vị Thái Thượng trưởng lão Huyễn Thần tông trong hai vị hiếm hoi còn sót lại ẩn tu bên trong.

Trên ngọn núi kia, ngoại trừ Thái Thượng trưởng lão có tu vi cao tới Khai Phủ cảnh tam trọng ra, còn có hơn năm mươi đệ tử Huyễn Thần tông bái làm môn hạ của vị Thái Thượng trưởng lão kia.

Tu vi từ Hồn Hải cảnh đến Chú Mạch Cảnh, không giống nhau.

Nhưng hiện tại, ánh chớp đánh xuống vài tức, một bóng người đều chưa đi ra.

Nói cách khác, từ đệ tử Hồn Hải cảnh, cho tới Thái Thượng trưởng lão Khai Phủ cảnh tam trọng, tất cả mọi người đều bị một tia sét oanh thành tro bụi.

Thoáng chốc, một cỗ khí lạnh liền từ Phù Đông Hưng gót chân bay lên, xông thẳng trán.

Bởi vì tu vi của Chưởng giáo như hắn bất quá chỉ là Khai Phủ cảnh nhị trọng mà thôi.

Nói cách khác, nếu một đòn kia đánh vào ngọn núi của hắn, hắn cũng sẽ biến thành tro bụi mà ngay cả kẻ địch là ai cũng không biết.

-Phù Đông Hưng, ngươi không phải vẫn muốn bức Diệp mỗ hiện thân sao, bây giờ

Diệp mỗ đến rồi, ngươi định làm sao khoản đãi Diệp mỗ đây?

Tiếng Diệp Chân giống như sấm nổ vang lên trên bầu trời tông môn Huyễn Thần tông.

Phù Đông Hưng ngửa đầu, nhìn bóng người trên lưng Vân Dực Hổ Vương giữa bầu trời, còn có ngọn núi nơi bị san bằng, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không biết ứng đối ra sao.

Thực sự là, loại thủ đoạn này của Diệp Chân đã vượt qua nhận thức của hắn.

Bất quá, Diệp Chân không nghĩ lãng phí thời gian ở trên người hắn, thân hình lóe lên, đã từ giữa bầu trời bay xuống đến bên cạnh Phù Đông Hưng, năm ngón tay mở ra, Huyễn Thần tông Phù Đông Hưng nhất ngôn cửu đỉnh tại Huyễn Thần đế quốc lại như con gà con bị Diệp Chân nhắc đến, sau đó, Diệp Chân trực tiếp đi vào tông môn đại điện Huyễn Thần tông.

Khoảnh khắc khi bị Diệp Chân bắt, Phù Đông Hưng đã thôi thúc linh lực giãy dụa, thế nhưng, trước mặt lực lượng Diệp Chân, hắn giãy dụa phí công.

Phù Đông Hưng cảm giác, hắn như ngã vào trung tâm cơn lốc, hoặc bị cuốn vào trong biển gầm, nhân lực trước mặt loại lực lượng ẩn chứa thiên uy, không có bất kỳ tác dụng gì.

Mấy tức sau, Phù Đông Hưng đã triệt để tuyệt vọng.

Hắn phát hiện, hắn dụng hết toàn lực cũng không cách nào lay động cấm chế Diệp Chân hạ vào trên người hắn.

Không thể không nói, Huyễn Thần tông vẫn có vài đệ tử trung thành tuyệt đối, thấy Chưởng giáo trong lúc vung tay nhấc chân đã bị Diệp Chân bắt giữ, mấy tên đệ tử đã gầm thét nhằm phía Diệp Chân.

Còn không chờ Diệp Chân động tác, phía sau lưng Diệp Chân thò ra chín cái đầu cực kỳ khổng lồ, miệng rộng khẽ mở, đã nuốt trọn mấy tên đệ tử đang xông lên.

Tình cảnh kia thực sự quá máu tanh.

Khẽ quát một tiếng, Diệp Chân tản ra linh lực khí tức Thông Thần cảnh nhất trọng, dưới linh áp khủng bố, toàn bộ đệ tử Huyễn Thần tông không tự chủ được ngã quỵ dưới mặt đất.

Một ít đệ tử tu vi thấp càng bị linh áp khủng bố kia trực tiếp ép nằm rạp xuống mặt đất.

Dưới linh áp khủng bố, ánh mắt Phù Đông Hưng trở nên cực kỳ tuyệt vọng.