← Quay lại trang sách

Chương 1465 Thiết Luật (2)

Lông mày Thủy Lệ Đan Vương nhíu lại.

- Ý của ngươi là, trước mắt, Hồng Hoang đại lục đó còn chưa phát hiện Chân Huyền Đại Lục chúng ta tồn tại, hơn nữa Chân Huyền Đại Lục đối với Hồng Hoang đại lục, giá trị cực cao, cho nên phải giữ bí mật?

- Việc này không có vấn đề, ta có thể xuống lời thề thần hồn độc nhất!

Thủy Lệ Đan Vương nói.

- Không không không, Bành Đan Vương, ngươi vẫn không rõ đại lục kia mạnh mẽ thế nào, kỳ công bí thuật tầng tầng lớp lớp, lời thề thần hồn ở trước mặt bọn hắn, căn bản không dùng được.

- Chỉ cần bọn hắn muốn biết, ngươi là rất khó giữ vững bí mật.

- Vậy ý của Diệp đại thánh là?

- Không dối gạt Bành Đan Vương, trước mắt, thông đạo từ Chân Huyền Đại Lục qua lại thế giới kia chỉ có mình ta nắm giữ.

- Nói cách khác, một khi bí mật này để lộ bí mật ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ cao thủ Hồng Hoang đại lục đều sẽ tới truy sát ta.

- Mà đối với tình hình trước mắt, nếu ta mang ngươi tới cũng không thể đảm bảo ngươi tuyệt đối an toàn, tình cảnh cũng không phải quá tốt, nếu như ngươi bất hạnh bị địch nhân bắt làm tù binh, mà ta lại không cách nào cứu ngươi ra.

- Như vậy trước khi ngươi bị địch nhân sưu hồn, ta vì bảo vệ bí mật nơi này nhất định phải có một loại phương pháp để ngươi hồn phi phách tán bất cứ lúc nào.

- Chỉ có thỏa mãn điều kiện này, ta mới có thể mang ngươi tiến về thế giới kia.

Diệp Chân nói.

Thủy Lệ Đan Vương cũng không phải người ngu, Diệp Chân nói như vậy làm hắn lập tức hiểu rõ, bởi vì trên đời này, phương pháp có thể làm cho người bất cứ lúc nào hồn phi phách tán cũng không nhiều.

- Ngươi nói, ngươi muốn ta giao ra thần hồn thu cấm thần hồn của ta, sau đó mới có thể mang ta tiến về thế giới kia?

Thủy Lệ Đan Vương hỏi.

Diệp Chân nhẹ gật đầu.

- Ta cũng không có ý tứ ép buộc Đan Vương, nếu Đan Vương muốn đi thế giới kia, vì an toàn, ta nhất định phải khống chế thần hồn của Đan Vương, chuẩn bị bất trắc.

- Đương nhiên, nếu Đan Vương không nguyện ý, vậy thì Diệp mỗ cũng sẽ không cưỡng cầu, Diệp mỗ sẽ tiếp tục quay lại Hồng Hoang đại lục, tiếp tục dốc sức làm góp nhặt thực lực.

- Chờ Diệp mỗ có lực lượng có thể bảo hộ Đan Vương hoặc có thể bảo vệ toàn bộ

Chân Huyền Đại Lục, đến lúc đó, Diệp mỗ lại đến đón Đan Vương tiến về Hồng Hoang đại lục!

- Việc này, cần bao nhiêu năm?

Thủy Lệ Đan Vương hỏi.

- Nói không chính xác, ít thì trăm năm, nhiều thì hơn ngàn năm thậm chí mấy ngàn năm cũng có khả năng.

Nghe Diệp Chân nói xong, Thủy Lệ Đan Vương đột nhiên nở nụ cười khổ, sau đó yếu ớt nói.

- Diệp đại thánh, ngươi cũng biết tính nết của lão phu, ngươi ở trước mặt lão phu xuất ra nhiều đan dược mới lạ như vậy, nhiều thiên tài địa bảo lão phu chưa bao giờ thấy qua như vậy, đối lão phu đây không phải ép buộc thì là cái gì?

- Ây....

Diệp Chân ngơ ngác một chút.

- Nếu Đan Vương nghĩ như vậy, những đan dược trước mắt này, coi như Diệp mỗ đưa cho Đan Vương nhận lỗi, mời Đan Vương chậm rãi nghiên cứu, Diệp mỗ cứ vậy rời khỏi, đợi sau khi có sức tự vệ lại đến tìm Đan Vương!

Không đợi Diệp Chân đứng dậy, Thủy Lệ Đan Vương đã giữ chặt ống tay áo của Diệp Chân.

- Đừng nói hơn ngàn năm, tiếp qua hai ba trăm năm, lão phu chính là một nắm cát vàng, thôi......

Đột nhiên, Thủy Lệ Đan Vương nhắm hai con mắt lại, triệt để buông ra thần hồn của mình, mặc cho Diệp Chân hành động.

Thấy thế, Diệp Chân đại hỉ, đây cho dù là mục tiêu chuyến này của Diệp Chân, để

Thủy Lệ Đan Vương cam tâm tình nguyện giao ra thần hồn.

Thủy Lệ Đan Vương không giống những người khác, đầu não thế lực khác quản hắn có nguyện ý hay không, Diệp Chân thu cấm thần hồn của bọn hắn thì cho dù bọn hắn tâm không cam tình không nguyện, cũng phải làm việc cho Diệp Chân.

Nhưng Thủy Lệ Đan Vương thì khác, nếu Diệp Chân mạnh mẽ đem hắn đến Hồng Hoang đại lục, cho dù hắn chịu Luyện Đan nhưng trong lòng tràn đầy oán khí thì luyện đan dược còn có thể tốt à?

Chớ nói chi một lòng nghiên cứu Đan Đạo.

Cho nên, Thủy Lệ Đan Vương nhất định phải cam tâm tình nguyện hiến Thượng Thần hồn, Diệp Chân mới có thể mang đi.

Về phần tại sao nhất định phải Thủy Lệ Đan Vương cam tâm tình nguyện hiến Thượng Thần hồn, Diệp Chân mới có thể dẫn hắn đi, nguyên nhân rất đơn giản, vừa rồi Diệp Chân nói cũng không phải chuyện giật gân.

Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thủy Lệ Đan Vương bị người khác bắt sống, tiết lộ ra bí mật nơi này, như vậy ba vị đại ca Tịnh Hải, Phúc Hải, Phá Hải của Diệp Chân, còn có sư tỷ Liêu Phi Bạch sợ là sẽ phải mất mạng.

Đến lúc đó, thế lực ngoại lai xâm lấn Chân Huyền Đại Lục, thân nhân của Diệp Chân và toàn bộ Chân Huyền Đại Lục đều sẽ gặp nạn.

Vương công quý tộc của Đại Chu đế quốc có tính cách gì thì Diệp Chân đã quá rõ ràng.

Trừ con dân trong Đại Chu đế quốc ra, người nơi khác không khác gì dê hai chân.

Ngươi xem Tuần Tra Ti đồ sát Man Bộ, chính là như thế, người già và trẻ em đều không buông tha.

Diệp Chân cũng không muốn có một ngày chuyện như vậy giáng lâm đến trên người phụ mẫu, con cái, bằng hữu của hắn.

Cho nên, lúc đến, Diệp Chân đã bí mật thượng nghị với bốn người gồm ba vị đại ca Tịnh Hải, Phúc Hải, Phá Hải, còn có sư tỷ Liêu Phi Bạch.

Lần này Diệp Chân trở về, mang người quen trước kia, cho dù là ai, cho dù là thân phận gì, đều phải thu cấm thần hồn tới trong tay, mới có thể dẫn đi.

Để có thể đảm bảo người này ngay khi mất tích hoặc đều bị bắt thì bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho hắn hồn phi phách tán, giữ vững bí mật.

Thiết luật này cho dù huyết mạch hậu duệ của ba vị Tịnh Hải, Phá Hải, Phúc Hải Đại Thánh cũng không ngoại lệ.

Đến lúc đó, sau khi mang qua, để cho ba người bọn hắn tự mình thu cấm thần hồn, chuẩn bị bất trắc.

Không có cách, vấn đề này quá khẩn yếu.

- Bành Đan Vương, bởi vì có liên quan đến bảo mật, bên kia, ta lui tới sẽ không quá thường xuyên, ước chừng một năm nữa ta sẽ rời khỏi Chân Huyền Đại Lục, tiến về Hồng Hoang đại lục một lần, chuyện bên này, còn xin Đan Vương sớm giao phó.

- Nếu như Đan Vương có cái gì muốn dẫn theo người khác đi qua thì nhanh chóng thông báo Diệp mỗ, nhưng mặc kệ là mang ai qua thì cũng phải bị Diệp mỗ thu cấm thần hồn!

Diệp Chân cường điệu.

Cảm thụ được trong lòng cảm giác kính sợ bản năng đối với Diệp Chân, khóe miệng Thủy Lệ Đan Vương đầu tiên có chút đắng chát chát, sau đó rộng mở trong sáng.

Cả đời này của hắn si vì đan, điên cuồng vì đan, có thể nói, đan dược là tất cả của hắn, hắn vì đan đạo mà trả giá chút này thì đáng là gì?

- Đại thánh yên tâm, chừng trăm tên đệ tử trên đảo, ta sẽ hỏi từng người, nếu có người muốn đi, ngay cả lão phu cũng giao ra thần hồn, bọn hắn tự nhiên không có ngoại lệ!

- Vậy thì tốt!

Lưu lại ba chữ này, Diệp Chân lần nữa phiêu nhiên đi xa.

Rời khỏi Thủy Lệ Đảo, Diệp Chân thay đổi những ngày tới lui vội vàng, ngược lại bay dạo trên bầu trời ngoại vực Tử Hải nơi giáp ranh giữa Chân Linh Vực và Thiên Phong Vực.

Mỗi khi phát hiện một hải đảo nào đó thì Diệp Chân đều sẽ tự mình hạ xuống hải đảo, cẩn thận quan sát tìm kiếm một phen.

Không đến nửa tháng, số lượng hải đảo Diệp Chân đi tìm đã hơn một ngàn, phát hiện không ít thiên tài địa bảo có chút hiếm, nhưng không phát hiện Tuyệt Linh Ngọc Hạt.

Lần này, Diệp Chân quay lại Chân Huyền Đại Lục, Tuyệt Linh Ngọc Hạt có Ngọc Chỉ

Hạt Độc là một trong mục tiêu quan trọng nhất.

Cái đồ chơi này, chỉ dựa vào nọc độc nguyên thủy nhất cũng đã có thể Giới Vương Cảnh nhận ảnh hưởng cực lớn, nếu Huyền Cung Cảnh trúng chiêu, càng sẽ không có cách nào vận dụng một chút Linh Lực, giá trị của nó quả là không cách nào tưởng tượng.

Nếu có thể tìm tới đại lượng Tuyệt Linh Ngọc Hạt, sau đó cho Thủy Lệ Đan Vương nghiên cứu một chút, nói không chừng tạo ra một độc đan uy lực tuyệt đại, thời khắc mấu chốt, sẽ có tác dụng cực lớn.

Lúc đến, Diệp Chân để sư tỷ Liêu Phi Bạch nhớ lại một phen, đại khái vẽ phác thảo ra một bức vị trí sơ đồ hải đảo nàng phát hiện Tuyệt Linh Ngọc Hạt.

Nhưng bất đắc dĩ là, ngoại vực Tử Hải này quá lớn, hải đảo hoặc lớn hoặc nhỏ càng nhiều vô số kể.

Càng có chút hải đảo, có khi sẽ lộ ra mặt nước, có khi thì sẽ biến mất.

Nếu không phải sư tỷ Liêu Phi Bạch cung cấp một chút đặc điểm có thể nhận biết và phạm vi đại khái, bằng không thì độ khó kia không khác gì mò kim đáy biển.

Vài ngày sau, đang ở trên biển tầng trời thấp cướp, Diệp Chân đột nhiên nhìn thấy xa xa có một hải đảo, dưới ánh mặt trời chiều rọi phản xạ ra vô số tia sáng, chiếu rọi toàn bộ hải đảo lộng lẫy bảy màu.

Ngay khi Diệp Chân bay vút qua đã thấy từng con bọ cạp to chừng đầu ngón tay cái, toàn thân màu xanh ngọc, đang ở dưới ánh tà dương lung lay đuôi bọ cạp óng ánh sáng long lanh lóe ra ánh sáng lộng lẫy của bọn chúng.

Tạo Hóa Chi Vương -