← Quay lại trang sách

Chương 1502 Kế Sách Tuyệt Hậu

Phía trước Độc Long đảo, trong tinh xá của Diệp Chân, Miêu Hưng Hải quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu xuống đất, lớn tiếng la lên.

- Địch chưởng quỹ, cầu ngươi mở lòng từ bi, mau cứu Ly Nhi đi!

- Địch chưởng quỹ, cầu ngươi!

Mỗi gọi một câu, Miêu Hưng Hải lại dập đầu một lần.

Tìm Địch chưởng quỹ của Thiên Dực thương hào, đây là chủ ý đồng bạn của Miêu Hưng Hải đưa ra cho hắn, ý đồ này trong thời gian ngắn đã thành nhánh cỏ cứu mạng của Miêu Hưng Hải, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi tới phía trước tinh xá của Diệp Chân cầu xin.

Khi Miêu Hưng Hải đến, Diệp Chân đã biết rồi, nhưng Diệp Chân đã sớm không phải Diệp Chân của mười năm trước.

Đổi thành Diệp Chân của mười năm trước, thấy dáng vẻ ấy của Miêu Hưng Hải, chỉ sợ Diệp Chân cái gì cũng sẽ không hỏi, một lời đáp ứng luôn ra mặt cho Miêu Hưng Hải, cái gọi là thiếu niên khí phách, trên đại thể chính là như vậy.

Hiện tại Diệp Chân làm việc đã lão thành hơn rất nhiều, căn bản không hề đứng ra tiếp kiến Miêu Hưng Hải, mà lén lút phái người hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh, chưa tới nửa khắc đồng hồ sau, đầu lĩnh trong mười quỷ thám hơn hai tháng trước đến đã gửi tới một phù tấn, nói ra tất cả ngọn nguồn cho Diệp Chân.

- Vụng trộm đính chung thân người yêu.... Nguyên Tân Thủy Quân Đảng Khiếu thành ác ôn....

Diệp Chân nhìn tình báo, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.

Chuyện này, nếu hắn quản thì cũng chỉ là chuyện một câu nói, thế nhưng, hắn nhưng không tiện nhúng tay.

Đầu tiên, đây là nội vụ của bảy tộc Độc Long đảo, lúc trước trong hiệp nghị của hai tộc đã có ước định, hai nhà tuân thủ thỏa thuận, không can thiệp vào chuyện của nhau.

Còn nữa, tuy Nguyên Phong Thủy Quân bị Diệp Chân thu cấm thần hồn, dư giết dư đoạt, nhưng, Nguyên Phong Thủy Quân Đảng Khiếu cũng không phải nô lệ của Diệp Chân hăn.

Tuy Diệp Chân đã khống chế thần hồn của hắn, nhưng không có nghĩa hoàn toàn có thể đạp lên mặt mũi của hắn, Diệp Chân trực tiếp đi tới làm mất mặt, yêu cầu Nguyên Tân Thủy Quân Đảng Khiếu thả người, ngươi nói Nguyên Tân Thủy Quân làm sao có thể đi lại trên vùng biển này nữa?

Làm sao tọa trấn Nguyên Tân Thủy Phủ?

Càng quan trọng hơn là, đại điển Thiên Dực thương hào khai trương sắp tới, Diệp Chân cũng không muốn có chuyện gì rắc rối xảy ra.

Vì vậy từ lợi ích trên mà nói, Diệp Chân không muốn ra tay, nhưng từ trong lòng thì Diệp Chân vẫn muốn trợ giúp cho Miêu Hưng Hải trước mắt.

Nhưng, chuyện này, Diệp Chân ra tay thực sự rất không thích hợp.

Còn không chờ Diệp Chân quyết định đã có Tuần Tra Thần Liệp canh giữ ở trước cửa báo lại nói.

- Đại nhân, Đại quản gia Cái Quân của Thiên Dực thương hào cầu kiến!

- Đại nhân, phu nhân đã tới....

Không chờ tên Tuần Tra Thần Liệp kia báo lại xong, Liêu Phi Bạch đã trực tiếp đẩy cửa đi vào, một mặt lạnh như băng nói.

- Sư đệ, chuyện này, ngươi sẽ không ngồi yên không để ý đến chứ?

- Chuyện này...

Diệp Chân sửng sốt một chút, sau đó cười tiến lên nghênh tiếp.

- Làm sao có thể chứ, sư tỷ, ta đang nghĩ thế nào nhúng tay chuyện này đây!

Diệp Chân cũng không muốn bị sư tỷ Liêu Phi Bạch khinh thường, chuyện này, hắn nhất định phải quản.

Trên mặt nguyên bản treo đầy sương lạnh của Liêu Phi Bạch lập tức giống như xuân về hoa nở lộ ra nụ cười.

- Ta đã nói đây, những tộc trưởng, các trưởng lão của Độc Long đảo kia cũng quá uất ức, làm sao có thể đưa con gái của mình đưa cho Yêu tộc chà đạp?

Diệp Chân nghe vậy thì không có gì để nói.

Lúc này, nếu nói ra hắn đã thu phục Nguyên Tân Thủy Quân Đảng Khiếu, có phải sẽ bị bạo phách một trận hay không?

Nhìn dáng dấp của Liêu Phi Bạch, trong lòng Diệp Chân đột nhiên hơi động.

Lúc trước, Diệp Chân không muốn ra tay, thực sự vì hiệp ước với Sở Thánh Đình nên không tiện ra mặt, nhưng Liêu Phi Bạch thì lại không giống nhau.

Giống như chuyện lúc trước, Liêu Phi Bạch náo động đến to lớn hơn nữa thì Diệp Chân đứng ra kết thúc là được.

- Chưởng quỹ, chuyện của Miêu Hưng Hải này, không biết ngươi định xử lý như thế nào?

Thông báo xong, Cái Quân vừa vào cửa đã vội hỏi chuyện này.

- Hả? Làm sao, chuyện này cũng có người cầu đến ngươi chạy đi xin sao?

Diệp Chân có chút bất ngờ.

- Không phải!

- Chưởng quỹ, ta sau khi nhận được tin tức chạy tới, chuyện này chính là cơ hội ngàn năm khó gặp giúp chúng ta không chế binh sĩ của bảy bộ tộc Độc Long đảo!

Cái Quân nói.

- Ồ, sao lại nói như vậy?

Diệp Chân có chút bất ngờ.

- Chưởng quỹ, lần này Sở Thánh Đình và một đám trưởng lão cố ý phụng dưỡng Nguyên Tân Thủy Quân Đảng Khiếu, tuy chuyện này có nguyên nhân, cũng đúng là bất đắc dĩ, nhưng đệ tử trong tộc, đặc biệt là thanh niên đồng lứa lại không một ai không tức giận.

Bản thân Miêu Giang Hải đó còn là tài năng xuất chúng trong bảy bộ tộc, nếu chúng ta cứu được Triệu Ly Nhi, thanh niên đồng lứa đối với chúng ta cái nhìn nhất định sẽ được cải thiện.

Sau đó, do thuộc hạ hơi làm tuyên dương, nhất định có thể kêu gọi sĩ tốt và thế hệ thanh niên của nguyên bản đã bất mãn đối với tộc trưởng cùng trưởng lão của Độc Long đảo sẽ càng thêm bất mãn, để uy vọng và sức khống chế của bọn họ giảm nhiều, kính trọng đối với Thiên Dực thương hào chúng ta tăng nhiều.

Càng sẽ làm cho uy vọng của Thiên Dực thương hào chúng ta ở trên Độc Long đảo tăng nhiều, đến khi đó, những sĩ tốt kia sẽ càng nghe lệnh, công nhân các nơi càng nghe lời, để sức ảnh hưởng của bảy tộc trưởng và trưởng lão Độc Long đảo đối tộc nhân giảm xuống rất nhiều.

Cái Quân nói.

Nghe vậy, Diệp Chân nhíu mày lại.

- Chỉ dựa vào một mình Miêu Hưng Hải, chỉ sợ sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy chứ?

- Chưởng quỹ, chuyện này đơn giản, để thuộc hạ đi ra ngoài nói với Miêu Hưng Hải, việc này, đại nhân không tiện đứng ra, phải làm ra chút ảnh hưởng, để cho hắn đi liên hệ càng nhiều thanh niên tới nơi này cầu xin đại nhân hỗ trợ, đại nhân mới có lý do chính đáng ra tay.

- Đến lúc đó, đại nhân sẽ đứng ra tuyên dương uy phong của Thiên Dực thương hào chúng ta, một khi đại nhân cứu Triệu Ly Nhi ra, sức ảnh hưởng của bảy tộc trưởng và trưởng lão sẽ suy yếu trên mức độ lớn!

Cái Quân nói.

Hầu như không cân nhắc quá nhiều, Diệp Chân đã gật đầu đồng ý kế hoạch của Cái Quân.

- Vậy ngươi nhanh đi sắp xếp đi.

Không thể không nói, thủ đoạn hành sự của Cái Quân so với Diệp Chân thì lão lạt hơn nhiều, quả thực là một mũi tên trúng mấy chim, không hổ là đại lâu khôi đã phục hưng Vạn Tinh Lâu.

Cái Quân bước ra khỏi tinh xá, đi tới trước mặt Miêu Hưng Hải, nhẹ nhàng thì thầm vài câu về phía Miêu Hưng Hải đang dập đầu đẫm máu và nước mắt.

Người sau đột nhiên đứng lên, khom người hướng về phía Cái Quân, sau đó nhanh chóng lướt về phía tộc địa Độc Long đảo.

Nửa khắc đồng hồ sau, thanh niên bảy bộ tộc Độc Long đảo túm năm tụm ba bắt đầu xuất hiện ở trước tinh xá của Diệp Chân, khởi đầu là mấy chục người, chậm rãi càng tụ càng nhiều, số người rất nhanh đã vượt qua một trăm, vượt qua một ngàn, trong nửa canh giờ, số lượng thanh niên tụ tập đến trước mặt Diệp Chân đã vượt qua một vạn.

Trong thời gian ngắn tụ đến nhiều thanh niên tộc nhân như vậy làm cho Diệp Chân cực kỳ giật mình.

Thật ra, có chút tình huống, Diệp Chân cũng không rõ ràng.

Tộc trưởng và các trưởng lão của bảy bộ tộc Độc Long đảo, có thể chính là thủ đoạn lão thành, đặc biệt chuyện như quỳ liếm Nguyên Tân Thủy Quân, ở trong mắt thanh niên nhiệt huyết thanh xuân là không ưa nhất.

Thanh niên mộ ngả, đối tượng thông hôn của thanh niên trong bảy bộ tộc Độc Long đảo, chính là thông hôn trong tộc, tên thiếu niên nào mà không hoài xuân, thiếu niên nào mà không biết yêu.

Bây giờ, tộc trưởng và các trưởng lão hiến nữ tử tú lệ nhất xinh đẹp nhất trong tộc cho một thủy yêu như Nguyên Tân Thủy Quân, ai không giận?

Ai không oán?

Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Miêu Hưng Hải, hơn vạn thanh niên của bảy bộ tộc Độc Long đảo đã phát ra âm thanh giống như núi hô biển gầm.

- Xin Địch chưởng quỹ làm chủ cho chúng ta, cứu ra tỷ muội trong tộc!

- Xin Địch chưởng quỹ làm chủ cho chúng ta, cứu ra tỷ muội trong tộc!

Nghe được âm thanh núi hô biển gầm này, Diệp Chân đã muốn ra ngoài mang theo những người này đi cứu người, nhưng vào lúc này Cái Quân lại ngăn cản Diệp Chân.

- Chưởng quỹ chờ, còn có một việc phải làm.

Trong mắt Diệp Chân nghi hoặc, Cái Quân lần thứ hai ra ngoài, đi tới trước người Miêu Hưng Hải nói.

- Chưởng quỹ chúng ta và sở đại tộc trưởng của các ngươi đã ký qua điều khoản, hai nhà không can thiệp chuyện của nhau, nếu như can thiệp thì chính là vi phạm hiệp ước!

- Nếu muốn chưởng quỹ nhà ta đứng ra, ngươi phải dính chút quan hệ với Thiên Dực thương hào chúng ta.

Lúc này, Miêu Hưng Hải đã gấp miệng đầy cháy rót.

- Đại quản gia, ngươi nói, như thế nào mới có thể dính chút quan hệ, ngươi nói thế nào thì chính là như thế?

Cái Quân quay đầu.

- Chưởng quỹ nhà ta phúc hậu, cái gì bán mình làm nô thì không cần nhắc, binh sĩ, ngươi chỉ cần gia nhập danh sách phòng ngự quân Độc Long đảo của Thiên Dực thương hào chúng ta chiêu mộ, chưởng quỹ nhà ta sẽ có lý do ra mặt!

- Phòng ngự quân Độc Long đảo?

- Không thành vấn đề, ta gia nhập, ta gia nhập!

Miêu Hưng Hải tại chỗ đồng ý.

Lúc này, đừng nói gia nhập phòng ngự quân Độc Long đảo, cho dù bảo hắn lên núi đao xuống biển lửa thì hắn cũng sẽ không nhíu mày một chút.

Cái Quân này không hổ đa mưu túc trí, đã sớm thần hồn truyền âm cho Diệp Chân an bài xong, Diệp Chân nhanh chân đi ra khỏi tinh xá, ném ra một bộ quân phục phòng ngự quân Độc Long đảo về phía Miêu Hưng Hải.

- Mặc nó vào, sau đó ta mang ngươi đi đòi người!

- Của phòng ngự quân Độc Long đảo người chúng ta, không có ai có thể bắt nạt!

Cũng không ai có thể bắt nạt!