← Quay lại trang sách

Chương 1614 Khảo Nghiệm Tâm Tính

Nhưng nửa khắc đồng hồ sau, khi Ngũ Tiên Đường Chấp Sự gõ cửa vào, nói cho hắn đấu giá thành công, trong lòng Diệp Chân đã dâng lên một tia cuồng hỉ.

Sau khi giao nhận hoàn tất, Diệp Chân ngay lập tức đưa thần niệm chìm vào cái khay bạc vừa rồi tới tay.

Đồng thời, thanh âm trầm ổn mà mang theo vài phần vui sướng của đấu giá sư vang lên.

- Chư vị, món ăn khai vị nhấm nháp kết thúc, Ngũ Tiên Đường chúng ta sẽ vì chư vị khách quý dâng lên một trận thịnh yến bảo vật.

- Tiếp theo sẽ bắt đầu hiện trường đấu giá, cho mời vật phẩm đấu giá thứ nhất.

Ngay khi thần niệm chìm vào khay bạc, lông mày Diệp Chân hơi nhíu lại.

Cái khay bạc không biết phải Chư Thiên Tinh Bàn hay không này mang đến cho hắn một cảm giác, cùng với cảm giác năm cái Chư Thiên Tinh Bàn khác mang đến cho hắn hình như có chút khác biệt.

Nhưng thần niệm chìm vào, trận pháp trong đó ngay cả Diệp Chân cũng không thể nhìn thấu huyền ảo, lại giống với năm Chư Thiên Tinh Bàn khác.

- Thế nào, đào bảo đào đến rác rưởi rồi?

Thấy Diệp Chân nhíu mày, Lăng Vương Kha vui vẻ, có thể bởi vì trước đây lão gia hỏa này liên tục thua thiệt trong tay Diệp Chân nên hiện tại vô cùng nguyện ý nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Diệp Chân.

- Tiểu tử, không phải lão phu nói ngươi, tiền bối kiến thức rộng rãi giống như lão phu ngồi ở đây, nếu ngươi khiêm tốn thỉnh giáo vài câu, lão phu làm gì cũng không thể để ngươi ăn thiệt thòi.

- Có câu nói nói thế nào ta? Không nghe lão nhân nói, ăn thiệt thòi trước mắt.

Lăng Vương Kha cười ha hả, nhưng nhìn hắn rõ ràng đang ước gì Diệp Chân lại ăn thua thiệt mấy lần nữa hắn mới vui lòng.

- Sao tiền bối biết ta đào đến rác rưởi? Không biết, có đôi khi chính là chỗ quý giá nhất.

Nói xong, Diệp Chân đưa mắt nhìn sang đang đấu giá.

Cái khay bạc này quả thật có chút quỷ dị, nhưng nơi này không phải nơi điều tra.

Chờ đấu giá đại hội năm này kết thúc, sau khi quay về Ngũ Phúc Cư, Diệp Chân sẽ lần nữa xem kỹ càng, đến lúc đó, là bảo hay rác rưởi có thể biện bạch rõ ràng.

Diệp Chân biết Ngũ Tiên Đường rất biết làm ăn, nhưng không ngờ Ngũ Tiên Đường làm ăn lại trực tiếp mang cả hắn đi vào.

- Chư vị, hôm nay vật phẩm đấu giá thứ nhất chính là lôi hệ thần thông pháp môn Chính Dương Thần Lôi, các ngươi có thể không biết uy lực của thần thông Chính Dương Thần Lôi này, nhưng các ngươi tuyệt đối biết lôi vương Địch Khoát Hải khoảng thời gian này danh tiếng thịnh nhất trong Ngũ Tiên Đảo.

- Lôi vương Địch Khoát Hải có đòn sát thủ tên Tru Tà Thần Lôi, mặc dù Chính Dương Thần Lôi này không phải huynh đệ song sinh với Tru Tà Thần Lôi đôi, nhưng là loại quan hệ đại ca nhị ca đó.

- Chính Dương Thần Lôi này tu luyện tới cực hạn, uy lực thậm chí có thể theo kịp Tru Tà Thần Lôi.

- Chư vị, ngẫm lại uy phong của Địch Khoát Hải Địch giành lấy lôi vương đi, hắn là mãnh nhân ngay cả phòng ngự của Hậu Thiên Linh Bảo cũng có thể phá vỡ.

- Tu tập pháp môn Thần Thông giống hắn, các ngươi còn chờ cái gì nữa?

- Chính Dương Thần Lôi, giá khởi điểm năm vạn viên thượng phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá, không thể ít hơn năm ngàn viên linh thạch thượng phẩm.

Đấu giá sư đánh xuống một chùy, nói.

- Đấu giá bắt đầu.

Phòng khách quý chữ Địa, nhìn người bán đấu giá này mồm mép có thứ tự, Diệp Chân cười cười, đám gia hoả này thật sẽ tạo thế làm tuyên truyền.

Nhưng ở trong một phòng khách quý chữ Thiên ở tầng tám, nghe lời này của đấu giá sư, bàn nhỏ trước mặt Nguyên Hồng Ưng lại vô thanh vô tức hóa thành mảnh vụn.

Nguyên Hồng Ưng không ngờ, việc này đã trôi qua lâu như vậy nhưng mặt mũi của hắn lại bị người bán đấu giá này lấy ra cho giẫm một trận, nỗi hận đó, có thể nghĩ…

Nguyên bản Nguyên Hồng Ưng hắn tay cầm ba món Hậu Thiên Linh Bảo bại bởi Địch Khoát Hải đã đủ mất mặt, thành trò cười của Ngũ Tiên Đảo, những ngày này bởi vì chuyện của Trường Lâm thương hào, thật vất vả để dư luận ngừng lại.

Nhưng bây giờ lại bị nhấc lên, còn là đánh mắt ngay trước anh hào các phương đến từ Chư Thiên Vạn Giới.

Phòng khách quý tầng trên tầng dưới, thế nhưng có mấy vị thế giao.

Cái này làm cho hắn sau khi trở về, mặt mũi phải đặt ở đâu?

- Hừ, đêm trăng tròn, ta nhất định phải chính tay chém Địch Khoát Hải kia, dùng máu tươi của hắn để rửa sạch sỉ nhục của ta!

Nguyên Hồng Ưng bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm.

- Đúng, nhất định phải làm tên khốn kiếp kia băm thi vạn đoạn mới có thể giải mối hận trong lòng lão thân.

Mao ma ma cũng ở một bên căm hận nói.

Bên trái, lông mày Phúc công công lại hơi nhíu lại.

- Thiếu chủ chỉ cần thêm chút lưu tâm, lại triệt để phát huy ra uy lực của hai món Hậu Thiên Linh Bảo và Thần Thông của người, chiến thắng Địch Khoát Hải kia không có vấn đề gì.

- Nhưng nếu muốn băm thi vạn đoạn Địch Khoát Hải, sợ sẽ là khó.

- Tiểu tử đó có độn pháp cực kì huyền diệu, ngay cả lão phu cũng không nhìn ra hư thực, một khi hắn bắt đầu thoát thân, Thiếu chủ muốn giết hắn, sợ có chút khó khăn.

- Ta thủ thắng có thể, nhưng không giết được Địch Khoát Hải kia?

Nguyên Hồng Ưng nghe vậy ngạc nhiên, sau đó giận dữ nói.

- Nếu chỉ có thể thủ thắng, đó vẫn như cũ không cách nào rửa sạch sỉ nhục tặc tử này mang đến cho ta.

- Trận chiến đêm trăng tròn kia, ta nhất định phải băm thi hắn thành vạn đoạn, Phúc công công có biện pháp gì không?

Nói câu nói sau cùng của Nguyên Hồng Ưng đối với Phúc công công đã không phải thỉnh cầu mà là ẩn hàm ý vị mệnh lệnh.

Mệnh lệnh Phúc công công nhất định phải nghĩ ra biện pháp chém giết Địch Khoát Hải.

Trong phòng khách quý chữ Địa ở tầng bốn, Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh nhàn nhàm chán chậm rãi quơ lỗ tai, lỗ tai đột nhiên nhoáng một cái, ánh mắt trở nên chuyên chú.

- Nếu như Thiếu chủ muốn chém giết Địch Khoát Hải trước mặt mọi người thì rất đơn giản, đến lúc đó, lão phu thoáng động một chút tay chân, có thể giúp Thiếu chủ băm thi tên Địch Khoát Hải đó thành vạn đoạn.

Phúc công công cười nói.

Nguyên Hồng Ưng nghe vậy đầu tiên khẽ giật mình, sau đó thân thể giống như giống cây lao thẳng tắp, một mặt nghiêm túc.

- Phúc công công, trận chiến đêm trăng tròn kia, nhất định phải cho võ giả tứ phương biết, võ giả tới quan chiến chắc chắn phải không ít.

- Động tay chân trước mặt vạn chúng, nếu bị người phát hiện, không chỉ thanh danh của Nguyên Hồng Ưng ta sắp nát đường cái, ngay cả tên tuổi của phụ thân ta sợ cũng sẽ bị ảnh hưởng!

Vẻ mặt của Phúc công công vì đó nghiêm nghị một chút.

- Cái này....

- Huống hồ, bây giờ Địch Khoát Hải này đã thành tâm ma của ta, nếu ta tự tay chém hắn, vậy võ đạo chi lộ của ta chắc chắn trở thành đại đạo bằng phẳng, nếu mượn tay ngươi âm thầm âm Địch Khoát Hải này, vậy ý nghĩ của ta sẽ vĩnh viễn không cách nào thông suốt.

- Thậm chí sẽ trở thành chướng ngại vật vĩnh viễn không cách nào gỡ ra trên võ đạo chi lộ của ta.

- Phúc công công, đây chính là chỉ điểm của ngươi đối võ đạo chi lộ của ta?

Một câu cuối cùng này, trong giọng nói của Nguyên Hồng Ưng đã tràn ngập túc sát chi khí, tràn đầy ý chất vấn.

Mạnh như Phúc công công, dưới Nguyên Hồng Ưng chất vấn cũng không thể không hơi cúi đầu.

Đương nhiên, ai cũng rõ ràng, để cương giả Đạo Cảnh như Phúc công công cúi đầu, cũng không phải là Nguyên Hồng Ưng mà là người phía sau Nguyên Hồng Ưng.

- Thiếu chủ chớ giận.

Phúc công công hướng về một phương hướng nào đó xa xa ủi ủi.

- Thật ra lời vừa rồi của lão phu, chỉ là chủ thượng an bài xuống kiểm nghiệm tâm tính của Thiếu chủ mà thôi, chính là lão phu cố tình nói.

- Nghĩ đến, chờ sau khi quay lại, lão phu sẽ bẩm báo kỹ càng tình huống hôm nay cho chủ thượng, lão chủ nhân nhất định sẽ cực kì vui mừng.

- Phụ thân ta an bài khảo nghiệm tâm tính? Ta thông qua rồi?

Trên mặt Nguyên Hồng Ưng xuất hiện nụ cười, đối với phụ thân của hắn, hắn chỉ có kính trọng.

- Như vậy, như thế nào chém giết Địch Khoát Hải kia, Phúc công công có đề nghị gì tốt không?

Nguyên Hồng Ưng hỏi lần nữa.

Phúc công công lại cười thần bí.

- Thiếu chủ không cần phải gấp, chuyện liên quan tới tăng lên thực lực của Thiếu chủ, chủ thượng đã sớm có an bài.

- Nếu thiếu chủ đã thông qua khảo nghiệm tâm tính chủ thượng an bài, như vậy là được rồi, chúng ta đi một nơi khác, nơi đó là chỗ tốt để giúp chủ thượng tăng thực lực lên.

- Nơi nào?

Ánh mắt Nguyên Hồng Ưng trở nên nóng bỏng.

Lần này, Phúc công công lại không mở miệng nói chuyện, một đạo thần hồn ba động yếu ớt vang lên, hắn sử dụng thần hồn truyền âm.

Trong phòng khách quý chữ Địa ở tầng bốn, Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh gấp đến vò đầu bứt tai!