← Quay lại trang sách

Chương 1618 Giá Trị Và Không Giá Trị

Đương nhiên, các võ giả có thể tham dự lần đấu giá này, tài sản tuyệt đối không ít, không nói khởi bước từ triệu, nhưng ít nhất năm trăm ngàn khối linh thạch thượng phẩm là có.

Bất quá, trong mắt đại đa số võ giả, một đồ trang sức như thế, giá khởi đầu đã mười vạn linh thạch thượng phẩm, thật sự có chút không đáng giá.

Mười vạn linh thạch thượng phẩm đủ để mua được một món hạ phẩm Trấn khí bình thường rồi.

Đúng như câu nói kia, trong mắt người không thích, không đáng giá một đồng, trong mắt người thích, giá trị liên thành.

- Ta ra ba trăm ngàn khối linh thạch thượng phẩm!

Ngay tại thời điểm một bộ phận võ giả hít một hơi lãnh khí, một âm thanh trực tiếp tăng gấp ba giá khởi đầu vang lên, lần nữa để cho những một đám người hít vào một ngụm khí lạnh.

Cái tăng giá này để cho Diệp Chân nhíu mày, lại để cho vẻ mặt Lăng Thiên Bích ở một bên trở nên ảm đạm, hiển nhiên, nàng rất thích cây trâm này.

Nhưng mức độ tăng giá như thế, nàng đành vô duyên.

Bỏ ra ba trăm ngàn khối thượng phẩm linh thạch mua một món đồ trang sức, quá xa xỉ.

Đáng tiếc, nam tử một hơi đem giá thêm đến ba trăm ngàn khối thượng phẩm linh thạch cũng không có trấn áp những người khác, ngược lại thì âm thanh oanh oanh yến yến tăng giá vang lên liên miên.

Trong vòng mấy hơi thở, này giá cây trâm đã bị đẩy lên đến năm mươi sáu vạn linh thạch thượng phẩm.

Một cây trâm không có bao nhiêu tác dụng thực tế chỉ có vẻ mỹ lệ lại bị vỗ tới cái giá trên trời này, Diệp Chân cũng say rồi.

Nhưng càng làm cho Diệp Chân say là hắn đã quyết định đấu giá cây Thanh Liên Ngọc Tịnh Trâm này.

Cây trâm này rất được nữ tính yêu thích, như vậy đưa cho Thải Y, chắc cũng không tệ.

Có thể xem như lễ vật Diệp Chân chuẩn bị để tương lai gặp lại Thải Y mà tặng.

Diệp Chân tin tưởng, tương lai hắn và với Thải Y nhất định sẽ gặp lại.

Bất luận bao lâu, nhất định sẽ gặp lại một ngày nào đó!

- Thanh Liên Ngọc Tịnh Trâm này, ta ra bảy trăm ngàn khối linh thạch thượng phẩm. Còn không đợi Diệp Chân ra giá, âm thanh tăng giá biên độ cực cao khác chợt vang lên để cho Diệp Chân có chút nhíu mày.

Chỉ vì một món đồ trang sức xinh đẹp, bảy trăm ngàn khối linh thạch thượng phẩm đã là giá rất cao, bất quá, chỉ cần là người thích, không có người nói không đáng giá.

Trong mắt người thích, đây là bảo vật vô giá.

Huống chi, đối với Diệp Chân trong túi có số lớn linh thạch trước mắt mà nói, chỉ có linh thạch tốn hao mới là linh thạch tốt.

- Ta ra bảy mươi mốt vạn linh thạch thượng phẩm.

Đã tham gia rất nhiều đấu giá, Diệp Chân sớm đã có kinh nghiệm.

Loại gấp tăng giá này, rất nhiều lúc sẽ không dọa lui được đối thủ, thường thường là loại từ từ gia tăng giá sẽ để cho đối thủ tuyệt vọng mà dần dần sẽ buông tha.

- Hừ, lại dám cạnh tranh với ta, ta ra tám trăm ngàn khối linh thạch thượng phẩm.

Một âm thanh Diệp Chân có chút quen tai vang lên.

Tăng giá đến trình độ này, những nữ tính oanh oanh yến yến trong đại sảnh đấu giá lúc trước tăng giá đã biến mất hết sạch.

Càng nhiều là đang thấp giọng nói nhỏ nhẹ năn nỉ nam tử bên cạnh mình, mỗi người sử dụng ra tất cả vốn liếng để cho nam tử bên người không tiếc vốn liếng tự mình bắt lại Thanh Liên Ngọc Tịnh Trâm.

Đáng tiếc, những cô gái này đã quên tiểu tính hoặc bệnh chung của đại đa số nam nhân.

Đối với nữ nhân đã bắt vào tay, nam nhân bình thường chỉ biết dùng miệng lưỡi hành động, ngoài miệng dỗ vui vẻ là được, chỉ có đối với những ai chưa ăn đến trong miệng mới có thể không tiếc vốn ban đầu để mỹ nhân vui vẻ.

Cho nên, những nữ nhân đang sử dụng ra tất cả vốn liếng năn nỉ nam tử bên cạnh, nhất định sẽ không có thu hoạch.

Tám trăm ngàn khối thượng phẩm linh thạch đã đủ để dọa lui rất nhiều người.

- Mỗ gia ra tám mươi lăm vạn linh thạch thượng phẩm.

Lại một âm thanh tăng giá vang lên, âm thanh lúc trước Diệp Chân có chút quen tai lần nữa theo sát tăng giá.

- Ta ra chín trăm ngàn khối linh thạch thượng phẩm.

Diệp Chân đã nghe ra gia hỏa trước mắt điên cuồng tăng giá là ai, Nguyên Hồng Ưng.

Gia hỏa ước định hắn quyết chiến đêm trăng tròn - Nguyên Hồng Ưng.

- Phúc công công, Thanh Liên Ngọc Tịnh Trâm này, Nam Cung muội muội nhất định sẽ rất thích

- Trong phòng khác quý chữ Thiên, Nguyên Hồng Ưng có chút hưng phấn nhìn về phía Phúc công công nói.

Phúc công công nhẹ gật đầu.

- Thanh Liên Ngọc Tịnh Trâm này, chỉ cần là phụ nữ nhất định sẽ thích, Nam Cung tiểu thư cũng sẽ không ngoại lệ.

- Huống chi, Thanh Liên Ngọc Tịnh Trâm này danh tương cùng nhũ hợp Nam Cung tiểu thư, nếu thiếu chủ vỗ xuống tặng qua, Nam Cung tiểu thư nhất định sẽ rất thích.

- Chỉ cần Nam Cung muội Muội vui mừng là được.

- Nam Cung muội muội nói nàng thích anh hùng hào kiệt, chờ ta đánh bại Địch Khoát Hải, sau đó trở thành thập lôi Lôi Vương danh dương thiên hạ, lại cầm Thanh Liên Ngọc Tịnh Trâm đi qua tặng, Nam Cung muội muội nhất định sẽ yêu thích ta.

Nguyên Hồng Ưng hưng phấn nói.

Phúc công công khẽ gật đầu, trong ánh mắt lại thoáng qua một vẻ mặt khác thường.

Làm một người đi theo thú chủ từ nhỏ, hắn quá rõ trạng huống (*) trước mắt của thiếu chủ, hy vọng này Thanh Liên Ngọc Tịnh Trâm hữu dụng đi.

[*: Trạng thái + tình huống].

Rất nhanh, Nguyên Hồng Ưng đã nâng giá Thanh Liên Ngọc Tịnh Trâm lên đến chín mươi lăm vạn khối linh thạch thượng phẩm, người đấu giá lúc trước nở nụ cười.

- Ai, xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, chỉ có thể buông tha, chúc mừng huynh đài.

Còn không đợi Nguyên Hồng Ưng cao hứng, Diệp Chân nãy giờ im hơi lặng tiếng bắt đầu lên tiếng.

- Ta ra chín mươi sáu vạn linh thạch thượng phẩm.

Lúc trước là tiếng người huyên náo, lúc này an tĩnh lại, nghe âm thanh này một chút, mày kiếm Nguyên Hồng Ưng khóa chặt, trong con ngươi mang theo thêm vài phần cạnh tranh!

- Là Địch Khoát Hải khinh người quá đáng, sống mái với ta, thậm chí ngay cả cái này cũng theo tranh cướp với ta!

Nguyên Hồng Ưng cũng nghe được âm thanh Diệp Chân.

Vốn dĩ, ở trong đại hội đấu giá hàng năm, lúc đại đa số võ giả đấu giá cũng sẽ tận lực dùng linh lực thay đổi thanh tuyến để ngăn ngừa võ giả cùng đấu giá nhận ra thân phận từ âm thanh.

Dù sao thì tiền tài động lòng người.

Bất quá, Diệp Chân lại không làm như thế.

Ngược lại, chuyện hắn nắm giữ mười triệu khối linh thạch thượng phẩm, mọi người đều biết, cẩn thận hơn, cũng có người đánh chủ ý với hắn, còn không bằng phóng khoáng tốn ra.

- Ta ra một triệu khối linh thạch thượng phẩm. (1,000,000 = 100 vạn)

- Một trăm lẻ một vạn linh thạch thượng phẩm.

Diệp Chân vẫn từ từ tăng giá, hơn nữa mỗi lần đều chỉ thêm một vạn linh thạch thượng phẩm.

- Ta ra một trăm lẻ năm vạn linh thạch thượng phẩm.

- Một trăm lẻ sáu vạn!

- Ta ra một trăm mười vạn linh thạch thượng phẩm.

- Một trăm mười một vạn!

- Ta ra một triệu hai trăm ngàn khối linh thạch thượng phẩm!

Sau khi bị Diệp Chân từ từ tăng giá mấy vòng, Nguyên Hồng Ưng bị chọc đến tức giận, trực tiếp đem giá tăng tới triệu hai trăm ngàn khối linh thạch thượng phẩm.

Nhưng vô luận lửa giận hắn có cao đến đâu đi nữa, mức độ tăng giá lớn hơn, Diệp Chân vĩnh viễn vẫn từ từ tăng giá cùng mức độ.

Vĩnh viễn nhiều hơn hắn một vạn tệ linh thạch thượng phẩm!

Phương pháp tăng giá này để cho Nguyên Hồng Ưng không khỏi nóng nảy.

- Ta ra một trăm ba mươi vạn linh thạch thượng phẩm.

- Ta cũng không tin ngươi còn dám ra giá.

- Có gì không dám với Nguyên Hồng Ưng người, ngươi chớ quên ta đây là thập lôi Lôi Vương, tiếp nhận hơn chín trăm vạn linh thạch thượng phẩm, ta ra một trăm ba mươi mốt vạn linh thạch thượng phẩm, ngươi tiếp tục!

m thanh Diệp Chân vang lên.

Trong phòng khách quý Chữ Thiên, vẻ mặt Nguyên Hồng Ưng trở nên lúng túng, ánh mắt nhìn về phía Phúc công công.

- Phúc công công, linh thạch của ngươi, cho ta mượn một chút đi.

Cùng thời khắc đó, âm thanh Đại Nhĩ Đóa Niếp Đinh vang lên ở trong đầu Diệp Chân.

- Đại nhân, gia hỏa họ Nguyên kia không còn linh thạch.

Nghe vậy, phúc công công nở nụ cười khổ.

- Thiếu chủ, lão nô còn lại một bộ phận linh thạch, tất cả đều do chủ thượng giao phó, đúng thời hạn sẽ cần chọn mua vài thứ cần cho công tử tu luyện và tăng lên thực lực, đây chính là mệnh lệnh của chủ nhân, lão nô không dám vi phạm.

- Bất quá, lão phu nơi này còn có ba trăm ngàn khối linh thạch thượng phẩm để dành, thiếu chủ dùng trước.