← Quay lại trang sách

Chương 1660 Còn Chưa Đủ Đặt Vào Mắt (3)

Hơn nữa, hơn một vạn người, đây nếu không có cái cớ, chính là Thiên Miếu Thần Sư, cũng sẽ gặp phiền toái lớn, Đại Chu Tổ Thần điện tế ty môn cũng không phải dễ bị bắt nạt, vẫn luôn chờ nắm chặt đuôi sam nhỏ của bọn họ.

Mà bây giờ, sở dĩ bọn họ dám làm như vậy, vì bọn hắn đã xem Diệp Chân là một người chết!

Người chết thì sẽ không tiết lộ bí mật, cho nên bọn họ mới không có cố kỵ ra tay giết người.

Trong con ngươi Vĩnh Khôn bất ngờ lộ ra sát khí vô cùng uy nghiêm, nhưng nhìn phía sau, sát khí vẫn xuống.

- Buồn cười, bổn tọa lại phí lời với một kẻ hấp hối sắp chết....

Khi Vĩnh Khôn lắc đầu tự giễu, sẽ không quản Diệp Chân, bản thân nhìn Phệ Hồn Ngọc Tịnh Bình trong tay hắn.

- Người sẽ chết…

Ánh mắt của Diệp Chân động một cái, nhìn về phía tri huyện Vĩnh Khôn.

Diệp Chân vốn tưởng rằng, hôm nay mình bị vây, có thể có liên quan đến Thiên Miếu, Diệp Chân cũng có đại thù với Lôi Điện Thiên Miếu.

Mặc dù hôm nay, Thiên Miếu Nhật Nguyệt điện động thủ, nhưng Nhật Nguyệt điện giúp Lôi Điện một chuyện nhỏ, hình như cũng không coi là chuyện gì.

Nhưng bây giờ nghe tên tri huyện Vĩnh Khôn này nói một chút, người đối phó hắn Diệp Chân hắn hình như là người khác.

Điều này làm cho Diệp Chân rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn đi tới Đại Chu Nam Cương, không thù không oán với người ở đây, rốt cuộc là người nào, lại dồn hết sức lực đối phó hắn?

- Xem ra, vấn đề này hẳn xuất hiện trên người chủ nhân lão thái giám kia....

Ngay tức khắc, ánh sáng của mười tầng trận pháp từ phương xa dâng lên, vây chặt Thượng Cổ na di trận, đến không lọt một giọt nước.

Chuyện này làm cho chân mày của Diệp Chân lần nữa nhíu một cái, thủ đoạn này, là hoàn toàn đoạn tuyệt bất kỳ khả năng chạy thoát thân của hắn, sẽ là ai chứ?

Trong lúc bất chợt, ánh mắt của Diệp Chân ngẩn ngơ, trên bầu trời, một thanh niên toàn thân mặc áo giáp màu đen, đang được nhóm lớn cao thủ bao vây, chậm rãi hạ xuống từ trên bầu trời.

Ánh mắt của tên thanh niên kia nhìn về phía Diệp Chân phát ra vẻ âm lãnh để cho cả người phát rét!

- Minh Đường!

Trong lúc giật mình, Diệp Chân la thất thanh.

Minh Đường đang hận hận nhìn chòng chọc Diệp Chân, vẻ mặt lần nữa biến đổi.

- Không ngờ thật là ngươi!

Hôm nay, Minh Đường vốn ngoài ý muốn phát hiện Diệp Chân, chỉ có bảy tám phần phán đoán, dù sao từ Chân Huyền đại lục đi tới Hồng Hoang đại lục, quá khó khăn.

Nhưng bây giờ, giọng nói của Diệp Chân lại để cho hắn một trăm phần trăm khẳng định người trước mắt, chính là Diệp Chân ở Chân Huyền đại lục, hại hắn thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán.

Ngay tức khắc, Diệp Chân đã trấn định lại.

- Ta đã sớm biết, chúng ta sớm muộn sẽ có một ngày gặp mặt, nhưng không tới, lại là lần này, còn đúng dịp như vậy!

- Nhưng nhìn qua, ngươi so với lúc trước, phí rất nhiều tinh thần năng lực, hôm nay lại dùng thủ đoạn đối phó ta, một vòng tiếp một vòng, rất kín kẽ!

- Đầu tiên là lùng bắt gian tế để ổn định lòng người, xong lại người nào bất cứ hành động nào sẽ tàn sát hết mọi người xung quanh, giết sạch toàn bộ người xem, lại bày ra các loại trận pháp phòng ngừa ta chạy trốn, lúc này mới hiện thân đối phó ta!

Thủ đoạn này, so với trước kia, đã dùng nhiều tinh thần năng lực hơn!

Diệp Chân chỉ trỏ luận bình.

Hoàng Phong Hầu Minh Đường cười ngạo nghễ.

- Nhắc tới, Bản Hầu còn cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi, Bản Hầu cũng sẽ không hăng hái đến vậy, còn có thành tựu như hiện tại!

- Nhưng, đối phó ta, chút bố trí này của ngươi, còn chưa đủ để ta đặt vào mắt!

Diệp Chân chắp tay ngạo nghễ nói.

Nghe vậy, Hoàng Phong Hầu Minh Đường đầu tiên ngẩn ngơ, ngay sau đó chính là giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, phình bụng cười to.

- Ngươi đây đang nằm mơ sao?

- Ngươi xem xung quanh ngươi một chút, hơn năm tên Giới Vương cảnh, hơn hai trăm Huyền Cung cảnh, hơn bảy ngàn người Thông Thần cảnh, còn không đối phó được ngươi?

- Ngươi bị sợ đến choáng váng đầu óc, hay đầu bị nước vào?

Nói tới chỗ này, Minh Đường nghiền ngẫm cười một tiếng.

- Dĩ nhiên, nếu ngươi nguyện ý đầu hàng, thành tâm ra sức vì Bản Hầu, Bản Hầu đảm bảo ngươi một đời phú quý, cũng không phải không thể!

Nghe âm thanh vô cùng tự tin của Hoàng Phong Hầu, Diệp Chân lại thở dài một tiếng.

- Đã qua nhiều năm như vậy rồi, ngươi đã quên một chuyện!

- Ta quên chuyện gì?

Minh Đường nhíu mày.

- Quên mất ngươi năm đó bị ta giết tè ra quần như thế nào! Ngươi, vẫn quá tự tin! Loại người như ngươi, chỉ xứng hai chữ!

- Đại ngốc!

Lời vừa nói ra, Hoàng Phong Hầu Minh Đường giận tím mặt.

- Tiểu tử, ngươi tìm chết!

Mắng xong, Minh Đường cũng hiểu bản thân đang bị mắng, vì hôm nay, chính là nơi chôn thây của tiểu tử này.

- Hôm nay, ta nhất định phải để tiểu tử ngươi biết, có lúc, cái chết mới là chuyện xa xỉ nhất, ngươi nhất định sẽ hối hận vì xuất hiện trên đời này!

- Phải không?

Diệp Chân dễ dàng giang tay ra.

- Ta cảm thấy, hôm nay người hối hận, có thể sẽ là ngươi!

Trong mắt Minh Đường lóe lên vẻ kinh ngạc, hôm nay, Diệp Chân ở nơi này, trong tình huống bị nhiều người bao vây, thật sự là quá trấn định, bằng không, hắn cũng sẽ không dài dòng như vậy.

Tới lui, hắn không có phát hiện bất kỳ sơ suất, ánh mắt nhìn về phía Vĩnh Khôn Thiên Miếu Sa Hà thành.

- Động thủ đi!

- Bản Hầu muốn bắt sống!

Minh Đường bổ sung thêm một câu.

Trên bầu trời, Vĩnh Khôn phân tự Thiên Miếu Sa Hà thành khinh miệt, liếc mắt nhìn Diệp Chân, tiện tay chỉ một tên Đại Linh Sư tu vi ở Huyền Cung cảnh hậu kỳ phía dưới.

- Như Long, bắt sống người này!

- Cẩn tuân pháp chỉ của tri huyện!

Thân hình tên Đại Linh Sư kia thoắt một cái, đã mang theo hai gã Đại Linh Sư đánh bọc hướng Diệp Chân, hung tợn nói.

- Tiểu tử, ngươi tốt nhất không nên phản kháng, thì sẽ không nỗi đau da thịt!

Nghe vậy, Diệp Chân lại khẽ thở dài một tiếng.

- Ta nói các ngươi thật quá ngu xuẩn, thật thương hại ngươi một tên Huyền Cung cảnh hậu kỳ, đây chính là đối thủ tu vi thấp nhất từ đầu năm tới giờ Bản Sứ gặp qua!

m thanh của Diệp Chân vang lên chớp mắt, hai đạo huyền ngọc toản bỗng bay ra, đánh về phía ba gã Đại Linh Sư đánh bọc sườn.

Thiên Lôi Linh Hỏa phát ra ba động kinh khủng để cho sắc mặt của ba gã Đại Linh Sư bỗng biến đổi, ngay lúc đó, linh quang quanh thân ba người dâng lên, thượng phẩm Hồn Khí trong tay bay ra, định ngăn cản.

Nhưng ngay giây phút này, trên môi Diệp Chân nhẹ nhàng động một cái, quát khẽ.

- Bạo!

Ầm!

Hai đạo huyền ngọc toản đang lao nhanh đập tới, trong lúc bất chợt sáng lên, khi cách khoảng cách cách ba vị Đại Linh Sư còn mười mét, gần nhất một vị, một vị xa nhất thậm chí khoảng cách còn khoảng trăm mét, đột nhiên nổ tung.

Thoáng chốc, một đoàn diễm quang vài trăm thước bao trùm chợt nổ lên.

Trong nháy mắt tiếp theo, con mắt của Vĩnh Khôn và Hoàng Phong Hầu đồng thời trợn to đến mức tận cùng, trong thời gian ngắn đã xuất hiện tia không thể tin nổi!

Trăm mét!

Cho dù diễm quang nổ lên cách Đại Linh Sư Như Long ở giữa khoảng trăm mét, cũng trong thời gian ngắn, dưới diễm quang mà hóa thành..... tro bụi!