← Quay lại trang sách

Chương 1699 Thôi Thạch Lòng Dạ Hẹp Hòi

Địch Khoát Hải, ngươi nói đùa hay sao? Nếu ngươi e sợ chiến, không muốn ra đến ứng chiến thì cứ nói thẳng, tội gì phải đưa ra loại điều kiện không thể nào thực hiện này?

Nguyên Ngân Ưng quát mắng.

- Ta e sợ chiến? Sợ đại gia ngươi, sợ chiến chính là ngươi mới đúng!

Diệp Chân ẩn trong hư không lần nữa hướng về phía Nguyên Ngân Ưng chửi ầm lên.

- Là tôn tử ngươi luôn mồm muốn nói ta ra một trận chiến công bằng, muốn ta ra để ngươi đánh một trận.

- Đại gia ngươi, ta sẽ ứng yêu cầu của ngươi ra ứng chiến, ngươi lại sợ trước, ngay cả một yêu cầu nho nhỏ như thế cũng không dám đáp ứng, mẹ nó ngươi còn là nam nhân sao?

- Nếu tôn tử ngươi sợ ta, nếu sợ thua thì xéo đi nhanh lên, bớt ở chỗ này mất mặt xấu hổ! chỉ chút điều kiện như thế cũng không dám đáp ứng, nói rõ là sợ thua!

- Ha ha ha ha, một Giới Vương Cảnh cửu trọng đỉnh phong, nửa bước Đạo Cảnh không ngờ lại sợ ta - chỉ là một con tép nhỏ Thông Thần Cảnh ngũ trọng!

- Ha ha ha ha, nếu tin tức này truyền đi, cũng đủ làm cho Địch Khoát Hải ta danh dương thiên hạ!

- Chư vị, chư vị võ lâm đồng đạo, hôm nay các ngươi chính nhân chứng của Địch Khoát Hải ta! Không phải Địch Khoát Hải ta sợ chiến, mà là cháu trai Nguyên Ngân Ưng này sợ thua!

Theo Diệp Chân chửi ầm lên, bốn phương tám hướng vang lên tiếng cười giống như thuỷ triều.

Theo Diệp Chân nói, Nguyên Ngân Ưng này, huynh đệ Nguyên gia này, từng người thật đúng là đủ sợ, tất cả đều là bao cỏ.

Nguyên Ngân Ưng lại bị Diệp Chân chửi đỏ bừng cả khuôn mặt, tức đến ngón tay đều run rẩy.

Mẹ nó cháu trai Địch Khoát Hải này căn bản không nói đạo lý.

Hắn chỉ muốn nói, vạn nhất nếu Địch Khoát Hải chống nổi ba chiêu, yêu cầu này, chẳng phải muốn mệnh tọa kỵ của hắn....

Chờ một chút, không đúng!

Vạn nhất!

Nguyên Ngân Ưng đột nhiên kịp phản ứng, vạn nhất, việc này không có vạn nhất!

Sao hắn có thể thua?

Sao Địch Khoát Hải có thể chống nổi ba chiêu của hắn?

Chuyện đó tuyệt đối không thể!

Nếu đã tuyệt đối không thể thì vì sao hắn không đáp ứng chứ?

Chỉ cần lừa gạt Địch Khoát Hải ra ứng chiến, hắn trong vòng ba chiêu chém giết Địch Khoát Hải, lại thuận tay làm cho hắn hồn phi phách tán, chẳng phải mọi thù đều báo rồi?

Không có mao bệnh!

Chỉ là, Nguyên Ngân Ưng ở Chư Thiên Vạn Giới kinh lịch rất nhiều lịch luyện, cảm giác chuyện này không thích hợp.

Nhìn qua, hình như Địch Khoát Hải đang buộc hắn đáp ứng điều kiện không hợp lý này, Địch Khoát Hải đang nắm mũi hắn.

Nhưng vấn đề là Địch Khoát Hải không có cơ hội!

Suy nghĩ mấy hơi, Nguyên Ngân Ưng đã đuổi tia nghi hoặc này ra trong đầu, sau đó trầm giọng nói.

- Ai nói ta không dám? Địch Khoát Hải, điều kiện của ngươi, ta đáp ứng!

- Địch Khoát Hải, bản tọa đáp ứng ngươi! Chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba chiêu của ta, bất luận thắng thua, ân oán giữa ngươi và ta đều xóa bỏ, nếu ngươi có thể tiếp được ba chiêu của ta mà không chết, như vậy ta sẽ đưa ngươi một trăm vạn cân máu tươi của ngũ trảo Ngân Long.

Dưới Diệp Chân tận lực yêu cầu, Nguyên Ngân Ưng chính miệng thuật lại một lần nữa ước định giữa hai người, âm thanh vang vọng khắp nơi.

Ngũ trảo Ngân Long dưới chân Nguyên Ngân Ưng ngẩn ngơ, rõ ràng có chút ngẩn người.

Chủ nhân lại đáp ứng?

Đây chính là một trăm vạn cân máu tươi Chân Long, mất nhiều máu như vậy không khác gì giết nó.

Nhưng suy nghĩ một chút, ngũ trảo Ngân Long rất nhanh đã phản ứng lại.

- Đúng rồi, chủ nhân hẳn sẽ không thua. Cho nên ta cũng không cần mất máu!

Ngũ trảo Ngân Long nghĩ như vậy.

- Hiện tại, ngươi có thể đi ra rồi chứ?

Nguyên Ngân Ưng nói.

- Không vội.

Nguyên Ngân Ưng buồn bực, hắn là lần đầu tiên gặp nhân vật quái đản như thế, làm việc quá lề mề chậm chạp.

Thật ra, cũng không phải Diệp Chân lề mề chậm chạp, mà Diệp Chân phải cân nhắc vì mạng nhỏ của mình, nếu ngay cả mạng nhỏ của mình cũng không nhọc lòng, vậy còn có người nào sẽ quan tâm?

- Dịch Chấp Sự, một chuyện không phiền hai chủ, đại chiến giữa ta và Nguyên Hồng Ưng, sẽ do ngươi chủ trì, như vậy ước hẹn ba chiêu giữa ta và Nguyên Ngân Ưng cũng sẽ do ngươi chủ trì, được chứ?

Diệp Chân nói với Sơn Thần Dịch Tuân.

Thật ra Dịch Tuân cũng có chút nóng nảy, hắn rất muốn nói với Diệp Chân, thực lực của Nguyên Ngân Ưng có hơn tưởng tượng, tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Nhưng vấn đề là, Diệp Chân vừa độn, hắn đã tìm không thấy Diệp Chân, không tìm thấy Diệp Chân thì không cách nào thần hồn truyền âm, chỉ có thể lo lắng suông.

- Đã như vậy, lão phu sẽ cung kính không bằng tuân mệnh!

Liên lạc không được Diệp Chân, lại không thể nói rõ trước mặt mọi người, Sơn Thần Dịch Tuân chỉ có thể đáp ứng.

- Mặt khác, ba chiêu ước hẹn này, ta tin tưởng ta đối thủ Nguyên Ngân Ưng nhất định sẽ cẩn thủ ước định, nhưng người có thất túc, ngựa có thất đề, nói không chừng cũng có không thu lại được tay.

- Cho nên, ta nghĩ mời Dich Chấp Sự, còn có sáu vị tiền bối Đạo Cảnh của Ngũ Tiên Đường, cùng nhau đến chủ trì trận luận võ. Vạn nhất Nguyên Ngân Ưng chiến đến cao hứng thu lại không được tay, còn phải mời các vị tiền bối chủ trì quy tắc luận võ.

Diệp Chân dùng một loại thanh âm hết sức chăm chú.

Câu nói này kém chút làm cho Nguyên Ngân Ưng tức điên.

Thứ đồ gì, Nguyên Ngân Ưng hắn là người không tuân thủ hứa hẹn như thế?

Nhưng, Địch Khoát Hải này lại mang mũ cao hơn trước cho hắn, sau đó lại lấy danh nghĩa vạn nhất không thu tay lại được, mời cường giả Đạo Cảnh của Ngũ Tiên Đường chủ trì quy tắc luận võ.

Nói trắng ra, cho dù ba chiêu thoáng qua, nếu Nguyên Ngân Ưng hắn có bất kỳ dấu hiệu không dừng tay nào thì sáu vị Đạo Cảnh kia sẽ trực tiếp nhúng tay.

Nói cách khác, cho dù đến lúc đó ba chiêu không xử lý được Diệp Chân, Nguyên Ngân Ưng muốn đùa nghịch vô lại, thêm một chiêu nửa chiêu cũng không có khả năng đó.

Con đường này đã bị Diệp Chân sớm phá hỏng.

- Sáu vị sư huynh, ý các ngươi như thế nào?

Chuyện này, Sơn Thần Dịch Tuân không làm chủ được, ngược lại mở miệng hướng về hư không hỏi thăm.

Một bên, Minh Sơn Đường Thôi Thạch lại tức giận, hôm nay ra sáu vị Đạo Cảnh sư huynh, chính là của Minh Sơn Đường bọn hắn.

Không phải đường tôn đã nói rồi sao, đối phó Diệp Chân này, có thể, nhưng lại không thể vi phạm đường quy luật pháp của Ngũ Tiên Đường, nói cách khác, người một nhà không thể động thủ.

Mà trước mắt, không phải một cơ hội cực tốt sao?

Nếu Diệp Chân bị Nguyên Ngân Ưng chém giết, đây chẳng phải nhất cử lưỡng tiện.

Thần niệm khẽ động, Thôi Thạch dùng thần hồn truyền tin cho sáu vị sư huynh, để bọn hắn không nên đáp ứng thỉnh cầu của Sơn Thần Dịch Tuân và Diệp Chân.

- Thiện!

- Địch lôi vương cứ yên tâm luận võ, chúng ta chủ trì, ba chiêu thoáng qua, hội luận võ lập tức kết thúc.

Thanh âm của sáu vị cường giả Đạo Cảnh từ từng phương hướng khác nhau trong hư không vang lên.

Đang lúc Thôi Thạch ngẩn ngơ, thanh âm của một vị Đạo Cảnh sư huynh hơi mang theo vài phần răn dạy vang lên giữa Linh Phủ của hắn.

- Thôi sư đệ, ngươi thân là Đại Chấp Sự đương đại của Minh Sơn Đường chúng ta, ánh mắt nên nhìn xa một chút, lòng dạ cũng nên rộng lớn một chút.

- Địch Khoát Hải này chính là Ngũ Tiên Lôi Thập Lôi Lôi Vương của Ngũ Tiên Đường chúng ta, xem như nữa người một nhà, cho dù không giữ gìn thì cũng tuyệt đối không thể phá.

- Nếu Địch Khoát Hải này thắng, sau này thanh danh sẽ càng lớn, như vậy trong lúc vô hình, tên tuổi của Ngũ Tiên Đường Ngũ Tiên Lôi chúng ta sẽ càng lớn, hàm kim lượng sẽ cao hơn, độ nhận biết sẽ càng rộng.

- Nói không chừng, có một ngày Ngũ Tiên Đường chúng ta có thể mượn danh Ngũ Tiên Lôi, xử lý đại hội luận võ Chư Thiên Vạn Giới cũng chưa biết chừng!

- Nhớ kỹ, ánh mắt nhất định phải nhìn xa một chút!

Thôi Thạch triệt để im lặng!

Hắn đây là chấp hành đường tôn giao phó, trong nháy mắt các sư huynh trước mặt liền thành lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận, cái này thật sự oan uổng a!

Nhưng vấn đề là, chuyện đường tôn giao phó hắn không thể tùy tiện nói cho người khác nghe.

Khi hắn có thể cầm lệnh bài đường tôn đến mệnh lệnh mấy vị sư huynh làm việc, cũng có chút muộn.

Thôi Thạch cảm giác khóc không ra nước mắt.

- Hiện tại, ngươi có thể đi ra rồi chứ?

Nguyên Ngân Ưng cơ hồ cắn nát hàm răng trắng!

- Đa tạ các vị tiền bối cao thượng!

Cơ hồ là ngay khi thanh âm của Diệp Chân vang lên, trong hư không đột nhiên tản ra một chút linh quang, Diệp Chân đột ngột xuất hiện trong hư không.

Nhìn Địch Khoát Hải xuất hiện ngoài ngàn mét trước người mình, con mắt Nguyên Ngân Ưng sắp trừng lồi ra.