Chương 1701 Lựa Chọn Khó Khăn
Không gian vỡ ra, giống như một quái thú có thể thôn phệ mọi thứ, trong vết nứt không gian tối tăm mờ mịt truyền đến lực lượng xé rách vô cùng kinh khủng.
Mắt thấy sắp thôn phệ đạo kiếm quang mà Diệp Chân chém về phía Nguyên Ngân Ưng.
Nhưng cũng ở trong nháy mắt này, đạo kiếm quang này đột nhiên phát ra một tiếng tức giận rít rào, bỗng nhiên một chớp nhoáng, không chỉ tránh thoát lực lượng thôn phệ xé rách của vết nứt không gian, kiếm quang bỗng nhiên chia thành năm phần, phân tán thành năm đạo kiếm quang mang theo Ngũ Hành ánh sáng, trong chớp mắt kiếm khí tán phát cuồng bạo hơn gấp mười lần.
Năm đạo Ngũ Hành kiếm quang lóe lên tạo thành một kiếm trận vô cùng huyền ảo, phủ xuống đầu Nguyên Ngân Ưng.
Trong chớp mắt, Nguyên Ngân Ưng trợn tròn mắt.
Sơn Thần Dịch Tuân trợn tròn mắt.
Trong hư không, sáu vị cường giả Đạo Cảnh trợn tròn mắt, vô số võ giả xung quanh quan chiến cũng trợn tròn mắt!
Cái này hoàn toàn có chút vượt qua vi phạm lẽ thường của kiếm đạo.
Sau khi một đạo kiếm quang rời khỏi tay, biến hóa vô cùng có hạn, nhưng Diệp Chân, vị Thập Lôi Lôi Vương Địch Khoát Hải này lại còn có thể chơi ra nhiều biến hóa như vậy!
Lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy, thì ra kiếm còn có thể dùng như vậy!
Bọn hắn rất muốn thỉnh giáo Diệp Chân một chút, lúc chuôi kiếm này quang né qua vết nứt không gian thôn phệ xé rách, Diệp Chân thúc giục như thế nào?
Diệp Chân như thế nào trong chớp mắt bộc phát ra một đạo kiếm quang kiếm trận Thần Thông.
Bọn hắn muốn biết, đến cùng Diệp Chân hạ công phu bao lớn trên kiếm đạo mới đạt tình trạng bây giờ.
Thật ra, những vấn đề này, một cái Diệp Chân đều không trả lời được.
Tất cả những thứ này đều không phải bản sự của hắn.
Hậu Thiên Linh Bảo Tử Linh Tiên Kiếm này, Diệp Chân hoàn toàn không cần thôi động, chỉ mệnh lệnh Tử Linh đối phó Nguyên Ngân Ưng, Diệp Chân còn hạ tử lệnh cho Tử Linh, ít nhất phải ngăn cản một chiêu.
Phản ứng ban đầu của Tử Linh rất bình thường, không khác gì Diệp Chân bình thường nhìn thấy.
Nhưng khi Nguyên Ngân Ưng tiện tay phá vỡ hư không, sau khi Tử Linh bị vết nứt không gian thôn phệ xé rách, Tử Linh đột nhiên bộc phát.
Ngũ Hành Kiếm Trận này, hôm nay cũng là lần đầu tiên Diệp Chân nhìn thấy.
Hơn nữa, Ngũ Hành Kiếm Trận, Tử Linh trừ rút ra năm thành lực lượng từ Ngũ Hành linh trụ trong cơ thể Diệp Chân ra thì không có bất kỳ quan hệ gì với Diệp Chân.
Biến hóa trong đó, Diệp Chân một chút cũng không rõ ràng.
Diệp Chân đoán, có thể là cử động vừa rồi của Nguyên Ngân Ưng làm cho Tử Linh cảm thấy bị uy hiếp đến sinh mệnh, làm cho Tử Linh nổi bão.
Diệp Chân cảm giác, nhất định là như vậy.
Nhưng, Nguyên Ngân Ưng thì lại bi kịch!
Một thần thông kiếm trận phát ra kiếm quang vô cùng kinh khủng đột nhiên bộc phát, mà còn gắt gao che hắn lại, Nguyên Ngân Ưng trừ đón đỡ ra thì không có bất kỳ lựa chọn nào!
Hơn nữa, Nguyên Ngân Ưng phát hiện, giữa Ngũ Hành Kiếm Trận trước mắt này lấp lóe bản thể kiếm quang chính là một linh kiếm cấp bậc hạ phẩm Hậu Thiên Linh Bảo.
Linh kiếm cấp bậc như vậy đã đủ để tổn thương đến hắn.
Cho nên, Nguyên Ngân Ưng rất bất đắc dĩ lần nữa toàn lực thôi động món Thanh Minh Hắc Vũ Bào cấp bậc trung phẩm Hậu Thiên Linh Bảo của mình!
Thanh quang hừng hực lần nữa từ ngũ thải lưu quang lấp lóe đột nhiên xuất hiện trong kiếm trận.
Đồng thời, hai tay Nguyên Ngân Ưng đeo lên găng tay ngân quang, móc sắt ngân vạch, một đạo khe hở không gian nhanh chóng xuất hiện, thôn phệ Ngũ Hành Kiếm Quang.
Ngũ Hành Kiếm Quang chỉ bổ trúng Nguyên Ngân Ưng ba lần, chém ra ba thanh quang hừng hực trên trung phẩm Hậu Thiên Linh Bảo - Thanh Minh Hắc Vũ của Nguyên Ngân Ưng, kiếm quang đã bị vết nứt không gian Nguyên Ngân Ưng tạo ra nuốt chửng sạch sẽ.
Khi Nguyên Ngân Ưng tiến vào trạng thái thì mười ngón vung vẩy hạ, ngay khi vết nứt không gian sắp thôn phệ đến thân kiếm bản thể của Tử Linh, bản thể của Tử Linh đột ngột hóa thành một đạo tử quang, chớp mắt đi xa.
- Diệp tiểu tử, vẫn là tu vi của ngươi quá thấp! Có thể cung cấp lực lượng cho ta quá ít!
Tử Linh phàn nàn với Diệp Chân.
- Nếu tu vi của ngươi có thể đạt tới trình độ như Nguyên Hồng Ưng, hôm nay ta tuyệt đối có thể chém tên khốn Nguyên Ngân Ưng thành tám khối!
Thanh âm của Tử Linh cùng một khắc vang lên giữa linh phủ của Diệp Chân.
- Cháu trai Nguyên Ngân Ưng này, thừa dịp ta thất thần trong chốc lát đã kém một chút để vết nứt không gian thôn phệ bản thể của ta, hại ta kém một chút tổn thất thân kiếm vừa đạt được không lâu, không cho hắn biết chút lợi hại, hừ!
Trong lúc vô tình, Tử Linh lại nhiễm phải một chút thói hư tật xấu của Thận Long Nguyên Linh A Sửu, mở miệng tôn tử ngậm miệng tôn tử.
- Chỉ trách ngươi không góp sức!
Tử Linh lần nữa oán trách Diệp Chân một câu.
- Ta hoàn thành nhiệm vụ một chiêu, tiếp theo, xem ngươi!
- Chiêu thứ hai!
Tiếng quát của Sơn Thần Dịch Tuân vang lên lần nữa, cái này khiến trong mắt rồng của ngũ trảo Ngân Long to lớn ở ngoài sân cũng xuất hiện một tia lo lắng.
- Đã hai chiêu rồi à!
Ngũ trảo Ngân Long có chút lo lắng nhìn về phía Nguyên Ngân Ưng.
Không chỉ có ngũ trảo Ngân Long, tất cả võ giả quan chiến, bao gồm sáu vị cường giả Đạo Cảnh đều bị tình thế trước mắt cho kinh ngạc đến ngây người!
Diệp Chân đơn giản như vậy đã chống được hai chiêu, Nguyên Ngân Ưng này cũng quá không góp sức rồi?
Ánh mắt Ngũ trảo Ngân Long lo lắng để sắc mặt Nguyên Ngân Ưng vốn vô cùng buồn bực trực tiếp đen thành đáy nồi.
Mẹ nó, Địch Khoát Hải này quá tà môn, ước hẹn ba chiêu, đều đã qua hai chiêu, hắn ngay cả góc áo của đối phương cũng không chạm vào được.
Chiêu thứ ba lập tức sẽ đến, nếu hắn tại trong vòng một chiêu không giết được Địch Khoát Hải, như vậy thật là mất mặt ném đến nhà bà ngoại.
Chiêu thứ ba, nhất định phải xử lý Diệp Chân!
Thế nhưng, ngay khi Nguyên Ngân Ưng hạ quyết tâm, cho dù liều mạng hao tổn Bản Nguyên cũng phải xử lý Địch Khoát Hải, trong chớp mắt lần nữa trợn tròn mắt.
Con mắt trừng còn to hơn chuông đồng!
Chạy!
Nguyên Ngân Ưng kinh ngạc phát hiện, tấn công cũng chỉ chống nổi hai chiêu, để cho hắn không chiếm được chút tiện nghi nào trước Địch Khoát Hải, lại xoay người vội vàng thối lui.
Dưới tình huống bình thường, chuyện này rất bình thường.
Dưới tình huống còn sót lại một chiêu, chiến lược rút lui, nhưng, dưới tình huống bình thường, chiến lược rút lui cũng không tác dụng, vì chiến trường này chỉ có chu vi trăm dặm, cũng không có bất kỳ hiểm trở nào.
Một điểm này, căn bản không thể để cho Nguyên Ngân Ưng kinh ngạc.
Nhưng vấn đề là, mười chín Diệp Chân rất nhanh tản ra bốn phương tám hướng tạo thành đội hình hình phạt để cho Nguyên Ngân Ưng rất kinh ngạc.
Hơn nữa, còn làm cho Nguyên Ngân Ưng trợn mắt hốc mồm là hắn dựa vào lực lượng Nguyên Linh thần hồn quét mắt qua một cái, lại không cách nào phân biệt được trong mười chín Diệp Chân, ai là huyễn thân, ai là chân thân thật.
Dù trong nháy mắt Nguyên Ngân Ưng hắn thúc giục thần hồn lực lượng đến cực hạn, mười mấy Diệp Chân kia tản ra bốn phương tám hướng, khí tức ba động, thậm chí tốc độ rút lui cũng giống nhau như đúc, nhìn không phân biệt được phân thân.
Đây mới là nguyên nhân để cho con ngươi của Nguyên Ngân Ưng trừng lớn như chuông đồng, đứng sửng sờ tại chỗ.
Ước hẹn ba chiêu, chỉ còn lại một chiêu, mục tiêu tấn công của hắn, chỉ có thể là một, nhiều nhất là một phương hướng, vấn đề khó khăn là công kích kia sẽ đến từ hướng nào.
Nếu bình thường, mười chín huyễn thân, chính là một trăm chín mươi huyễn thân, hắn có thể dựa vào thần thông Thần Ưng Tung Không cực kỳ cường hãn sẽ có thể giết chết toàn bộ trong mấy hơi thở.
Nhưng vấn đề là, bây giờ hắn chỉ có cơ hội xuất thủ một lần!
Càng làm cho Nguyên Ngân Ưng lo lắng là, huyễn thân của Địch Khoát Hải đang tản ra bốn phương tám hướng rất nhanh, thời gian kéo càng lâu, công kích của hắn có thể đánh tan huyễn thân càng ít.
Nhưng, rốt cuộc chân thân của Địch Khoát Hải là tên nào?
Một khoảnh khắc này, Nguyên Ngân Ưng trực tiếp phát điên, đang muốn giết người, lại dùng chiêu quá vô sỉ.
Ngược lại, hắn có một loại bí pháp công kích phạm vi lớn, có thể trong nháy mắt bao trùm chu vi mười dặm địa giới, nếu không cẩn thận công kích này sẽ phá hủy tất cả mọi thứ trong chu vi mười dặm.