Chương 1739 Na Di Trận Cỡ Trung
Nhưng, chuyện này bỗng dưng gia tăng vô số biến số, có lẽ, lúc trước chúng ta không nên hợp tác với Tổ Thần Điện để nha đầu này thu hoạch được Thánh nữ truyền thừa của Man Tộc!
- Đây là trống rỗng gia tăng một địch nhân cường đại!
Bách Lý Phi nói câu sau này là hướng về phía Mộc điện điện chủ Mộc Hủ, lúc trước chuyện hợp tác với Tổ Thần Điện thu hoạch được Thánh nữ truyền thừa của Man Tộc chính là Mộc điện chủ gắng sức thực hiện, đồng thời phái người hợp tác.
Giờ đến lúc phàn nàn.
Mộc Hủ nhìn Bách Lý Phi, nói.
- Bách Lý lão quỷ, ăn nói cẩn thận nha! Hợp tác với Tổ Thần Điện suy yếu lực lượng của Ma Tộc, đây chính là Đạo Tổ hạ pháp chỉ, ngươi đang nghi ngờ Đạo Tổ?
Đối với loại tranh chấp mẫn cảm này, Chấn Diễn sáng suốt ngậm miệng lại, đồng thời không chen vào nói, Bách Lý Phi mồm mép giật giật, cuối cùng không tiếp tục mở miệng tranh chấp vấn đề này nữa.
Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần
...
- Tả đại chủ tế này, ta không tiếp nhận.
Trong Dịch Quán, Diệp Chân hiểu rõ ý đồ Trường Nhạc công chúa đến đây, câu đầu tiên đã từ chối Trường Nhạc công chúa.
Sao Diệp Chân có thể không rõ ý tứ của Trường Nhạc công chúa, nhưng kéo Trường Nhạc công chúa vào trong vòng xoáy này, Diệp Chân thật không nguyện ý.
Bởi vì cho dù là trước mắt, Diệp Chân cũng không cách nào xác định hắn đến cùng có thể tránh thoát vòng xoáy này hay không.
- Vô dụng, ngươi từ chối không được! Vừa rồi ta ở ngoài dịch quán đã kém một chút đại chiến với Thiên Miếu, chính là vì sắc phong ngươi làm Tả đại chủ tế.
- Hơn nữa, sắc phong ngươi là tả đại chủ tế chỉ là một bước cuối cùng của đạo bổ nhiệm này mà thôi, cho dù ngươi có đồng ý hay không, ngươi bây giờ đã là Tả đại chủ tế của Man Linh Điện chúng ta.
- Cho nên, đến lúc đó Thiên Miếu muốn mang ngươi đi sẽ phải hỏi ý tứ của đệ nhất Phó điện chủ Man Linh Điện là ta. Hơn nữa, mặc kệ ngươi có nhận hay không, ta đều bất cứ lúc nào trực tiếp nhúng tay vào chuyện này.
Trường Nhạc công chúa biểu lộ.
- Ta...
Diệp Chân cũng không biết nói cái gì cho phải.
Cảm giác giữa hắn và Trường Nhạc công chúa rất kỳ quái, Trường Nhạc có thể hạ lực lượng lớn nhất cứu hắn, hắn rất cao hứng, nhưng hắn cũng không hi vọng kéo Trường Nhạc vào trong vòng xoáy này.
- Mặt khác, nếu như ngươi... Nguyện ý, ta nguyện ý hướng tới phụ vương mời chỉ... Tứ hôn!
Ngay khi nói ra hai chữ cuối cùng, trên gương mặt xinh đẹp của Trường Nhạc công chúa đỏ ửng, tràn đầy ngượng ngùng.
Diệp Chân lại như bị ngũ lôi oanh đỉnh, kinh hãi.
Người bị kinh hãi không chỉ có Diệp Chân, còn có tất cả ba vị đại thần sư đến từ Thiên Miếu sử dụng thần niệm giám thị và bọn người Trung tuần thú Cảnh Trạm.
- Trường Nhạc này công chúa điên rồi sao?
- Nói bệ hạ đưa nàng tứ hôn cho Diệp Chân! Chuyện này không có khả năng, không có một thế tập Quốc Công Tước Vị chống đỡ là không có tư cách cưới công chúa.
Cảnh Trạm thì thầm.
Thủ Huy đại thần sư lại bị giật mình kêu to, công chúa Đại Chu, nhất là công chúa ruột thịt, muốn cưới rất khó, chiếu theo tình huống trước mắt của Diệp Chân, không có bất kỳ khả năng nào.
Điểm này, Thủ Huy biết, nhưng câu nói này lại có thể đại biểu quyết tâm của Trường Nhạc công chúa muốn bảo vệ Diệp Chân đến cùng lớn bao nhiêu.
Nếu một khi Diệp Chân trở thành phò mã, vậy sẽ trở thành thành viên Hoàng Tộc, Đại Chu tuyệt đối sẽ không để Thiên Miếu bọn hắn giết chết một vị thành viên Hoàng Tộc.
Ngay lập tức, Thủ Huy thông báo tin tức này cho ba vị điện chủ toàn quyền chủ trì việc này.
- Thế nào, ngươi... Ngươi... Ngươi có phải không thích ta hay không?
m thanh của Trường Nhạc công chúa giống như muỗi vằn, đầu đã sắp cuối xuống tới ngực, trong giọng nói đột nhiên mang theo vài phần đau khổ.
Diệp Chân ngơ ngác, việc này thật quá đột nhiên, hơn nữa quá phức tạp, quá không dễ giải thích.
Nhưng bi ý trong lời nói của Trường Nhạc công chúa lại làm cho Diệp Chân cảm giác như vậy có chút tàn nhẫn, vội giải thích nói.
- Không phải...
Chỉ nói hai chữ, đoạn dưới trong lời Diệp Chân đã bị tiếng hoan hô của Trường Nhạc công chúa cắt đứt.
- Chỉ cần ngươi không ngại, nếu có cần thì vào lúc thích hợp ta sẽ hướng phụ vương mời chỉ tứ hôn.
Trường Nhạc công chúa tận lực giải thích việc nàng đưa ra ý tứ mời chỉ tứ hôn này chỉ là vì cứu ra Diệp Chân mà thôi, nhưng đỏ ửng và ý xấu hổ trên gương mặt xinh đẹp của nàng lại bán đứng nàng.
Nghe vậy, Diệp Chân thở dài một hơi, Trường Nhạc công chúa nói như vậy, vậy nói rõ nàng rất rõ ràng tình thế trước mắt.
Nhân Tôn Hoàng sẽ đồng ý tứ hôn Trường Nhạc công chúa cho Diệp Chân?
Tuyệt đối không thể!
Đây là chuyện ai cũng rõ ràng.
Chuyện này không chỉ liên quan đến lợi ích trước mắt, càng liên quan đến mặt mũi Đại Chu Hoàng Tộc.
Cho tới bây giờ, bất luận một vị công chúa nào của Đại Chu đều gả vào hào môn, Tước Vị không có thấp hơn Tam Phẩm Thế Tập Quốc Công.
- Đã như vậy, vậy thì bắt đầu thụ phong đi.
Trường Nhạc công chúa nói.
Trường Nhạc công chúa vì bảo vệ hắn, ngay cả loại chuyện mời chỉ tứ hôn này đều định làm, vậy thì việc có chịu sắc phong hay không cũng sẽ không có gì khác biệt.
Đã như vậy, Diệp Chân cũng thản nhiên tiếp nhận sắc phong tả đại chủ tế Man Linh Điện, chính thức trở thành một thành viên của Tổ Thần Điện.
Không thể không nói, loại cổ lễ sắc phong này thật vô cùng rườm rà, dù đã gọt giảm rất nhiều, tốn thời gian vẫn như cũ cao tới ba canh giờ.
Lấy tràng diện Thủ Huy và ba vị đại thần sư, từng người thần kinh căng cứng gắt gao nhìn chằm chằm sắc phong, sợ Trường Nhạc công chúa làm ra yêu cầu thiêu thân gì đó.
Dù sao thần niệm giám thị chỉ là thần niệm mà thôi, khi sắc phong tiến hành đến một bước cuối cùng, ngay khi đệ nhất Phó điện chủ là Trường Nhạc công chúa đem ấn tỉ đại biểu Man Linh Điện tả đại chủ tế ban thưởng, Trường Nhạc công chúa đột ngột kích hoạt khí tức Hồng Hoang ẩn chứa trong ấn tỉ.
Trước khí tức ba động Hồng Hoang bàng bạc như biển, lực lượng ba động sinh ra khi Diệp Chân trốn vào lòng đất giống như không có sinh ra.
Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần
…
Nhìn thấy Trường Nhạc công chúa mang theo một đám người trùng điệp rời khỏi dịch quán, đại thần sư Thủ Huy cuối cùng thở dài một hơi.
Bất luận kẻ ngoại lai nào đều sẽ mang đến phiền phức cho việc giám thị của bọn hắn.
Nghi thức sắc phong vừa rồi, thần kinh của ba vị đại thần sư bọn hắn quả là căng cứng đến cực hạn.
Nếu đột nhiên xuất hiện thích khách xử lý Diệp Chân, như vậy chuyện này cũng chỉ có thể không giải quyết được gì.
Mặc dù Trường Nhạc công chúa đi nhưng vẫn như cũ lưu lại cho bọn hắn một chút phiền toái.
Những phiền toái này là năm mươi vị Man Linh Điện tinh tế thủ hộ trên trời dưới đất ở ngoài tĩnh thất của Diệp Chân.
Lý do cũng rất đầy đủ, bây giờ Diệp Chân là Tả đại chủ tế của Man Linh Điện bọn hắn, cho nên Man Linh Điện bọn hắn phái người bảo hộ.
Lý do này, Thủ Huy không có cách nào bác bỏ, còn nữa, hắn cũng không nguyện ý tiếp tục đối đầu với cái tên điên Trường Nhạc công chúa này nữa.
Một màn trước đó đã dọa hắn hỏng.
Năm mươi vị Giới Vương Cảnh tinh tế cũng không tính là gì, dù sao vẫn là ở dưới mí mắt bọn hắn mà thôi, tương đương với nhiều một đám người giám thị Diệp Chân mà thôi.
Lúc này, Diệp Chân đã ngồi khoanh chân tĩnh tọa trong trên giường tĩnh thất, tiến vào tiềm tu, ấn tỉ Tả đại chủ tế Man Linh Điện vừa tới tay đã bị hắn đặt ở trước người bên trái.
Không có mao bệnh!
Mọi việc đều bình thường!
Thần niệm tỉ mỉ quét một mấy lần xung quanh và trong tĩnh thất của Diệp Chân, Thủ Huy xem như thở dài một hơi.
Vừa rồi, mặc dù sắc phong Hỗn Loạn một chút nhưng tất cả vẫn bình thường.
Thần niệm khẽ động, một đạo phù tấn bay ra, bay về phía hậu viện Lạc Ấp đông bộ Thiên Miếu.
Cách mỗi hai canh giờ, Thủ Huy đều phải báo cáo tình báo và biến hóa của Diệp Chân cho ba vị điện chủ.
Trong hạ viện đông thành Thiên Miếu, Bách Lý Phi thu được tin tức của Thủ Huy cũng thở dài một hơi, từ giờ trở đi sẽ phải đợi thêm hai mươi ngày nữa.
Nhưng cho dù là Bách Lý Phi hay Thủ Huy cũng không ngờ, lúc này chân thân của Diệp Chân đã xuất hiện trên Lạc Ấp, đi ra Long du nguyên.
Mặc dù đại trận dưới lòng đất Lạc Ấp vô cùng lợi hại, nhưng Diệp Chân cẩn thận từng li từng tí, tốn hơn nửa canh giờ, vận dụng Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn xuyên qua cấm chế lòng đất Lạc Ấp.
Về phần lưu ở trong dịch quán Lạc Ấp chính là một Thận Ảnh Phân Thân của Diệp Chân mà thôi.