Chương 1746 Toàn Thây? (1)
Giữa âm thanh lục trận Huyền Hỏa Toản nổ vang, tên thần sư Giới Vương Cảnh ngũ trọng kia ngay cả kêu thảm cũng không có phát ra một tiếng đã biến thành tro bụi.
Kinh người hơn chính là, theo sát tên thần sư Giới Vương Cảnh ngũ trọng xông lại là một thần sư Giới Vương Cảnh lục trọng khác, chỉ bị hỏa diễm từ lục trận Huyền Hỏa Toản nổ tung xung kích một chút, một cánh tay trực tiếp hóa thành than cháy, nửa người biến thành thịt nướng sưng đỏ.
Hai vị Thần sư theo sát này nhìn thấy Diệp Chân chém giết hai vị thần sư đi trước, trực tiếp trợn tròn mắt.
Khi bọn hắn nhìn thấy giữa ngón tay Diệp Chân xuất hiện một huyền hỏa toản khác tản ra khí tức khủng bố, lập tức luống cuống, nhanh chóng quay ngược trở lại lui tránh.
Thân hình Diệp Chân lướt lên, đuổi theo hai thần sư này đồng thời tay ra chiêu công kích, nhưng không đánh phía hai vị thần sư này.
Hậu Thiên Linh Bảo Lôi Quang Tiên xuất hiện trên đỉnh đầu, giữa tiếng vang ầm ầm, một đạo tiếp một đạo Tru Tà Thần Lôi đánh phía bốn vị thần sư bên trái bên phải đang giết Ma soái phân thân của Diệp Chân.
Tập kích này cực kỳ ngoài dự liệu, tập kích lại lấy tốc độ của Tru Tà Thần Lôi, khoảng cách lại ngắn như thế, quả thật không thể đón đỡ
Bốn vị thần sư vây công Ma Soái Phân Thân cơ hồ là trong cùng một lúc bị Tru Tà Thần Lôi của Diệp Chân bổ trúng.
Ánh đao màu đỏ ngòm kinh khủng bỗng nhiên vòng qua, bốn cái đầu to lớn bay về phía hư không.
Chiến Hồn Huyết Kỳ treo cao trên đỉnh đầu phân tự La Châu giống như một vòng xoáy huyết sắc, bất kỳ Tiên Thiên Thần Hồn của một võ giả nào bị chém giết chạy ra đều chạy không khỏi Chiến Hồn Huyết Kỳ thôn phệ.
Huyết quang lóe lên, Ma Soái Phân Thân đuổi về hướng một Giới Vương Cảnh thần sư bị Diệp Chân làm tổn thương bỏ chạy, một thần sư Giới Vương Cảnh khác đã bị một màn trước mắt này sợ vỡ mật.
Thân hình chuyển hướng, lại bỏ chạy hướng về phía ngoài Thiên Miếu phân tự La Châu, hắn muốn chạy trốn khỏi chiến trường.
Diệp Chân lại không đuổi theo cực kì khác thường, khóe miệng chỉ xuất hiện một nụ cười sâu xa khó hiểu.
Mắt thấy tên thần sư Giới Vương Cảnh sắp thoát khỏi chiến trường, thoát khỏi phân tự La Châu như địa ngục.
Trong hư không, một đạo bóng xám giống như trống rỗng xuất hiện, không phát ra bất kỳ thanh âm nào nhanh chóng đụng vào tên thần sư Giới Vương Cảnh trung kỳ vạn phần hoảng sợ kia.
Ầm!
Toàn bộ lực chú ý của vị thần sư kia đặt ở trên người truy binh như Diệp Chân, căn bản không chú ý phía trước, đầu như là dưa hấu, đỏ trắng nổ tung trong trời đêm, hết sức bắt mắt.
Sau đó, bóng xám đó lại giống như chưa từng xuất hiện, lần nữa giấu ở trong hư không.
Nhưng, một khi có bất kỳ một võ giả ý đồ thoát khỏi Thiên Miếu phân tự La Châu, nó lập tức sẽ như thiểm điện xuất hiện.
Im ắng mà nhanh chóng tiến lên, xé nát kẻ địch!
Bóng xám này không phải ai khác, chính là Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu.
Lần hành động này, nhân thủ của Diệp Chân có hạn, nhưng dù như thế nào, hắn nhất định phải có một người canh giữ ở ngoài Thiên Miếu phân tự La Châu để phòng có người đào tẩu trong hỗn loạn trở thành nhân chứng.
Liên tục cân nhắc, bây giờ Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu phi hành tốc độ cực nhanh và không có bất kỳ thanh âm, nên làm nhân tuyển chặn đường tốt nhất.
Dưới tình huống không chú ý, cho dù võ giả Giới Vương Cảnh cửu trọng cũng phải chịu thiệt thòi lớn trên tay tiểu Miêu.
Trụ trì Tế Duy của Thiên Miếu phân tự La Châu vừa khống chế một chút thương thế thấy một màn này, dùng dụi con mắt một chút, đối với tất cả trước mắt làm cho hắn có một loại cảm giác khó có thể tin.
Lúc này mới mấy hơi thời gian, còn sót lại chín vị thần sư liền bị tàn sát không còn, còn sót lại hơn trăm vị Đại Linh Sư bị Tử Linh Tiên Kiếm truy kích, cách cái chết tuyệt cũng không xa.
Hình như Thiên Miếu phân tự La Châu bọn hắn đối mặt không phải mấy kẻ địch như vậy, mà là một binh đoàn tinh nhuệ tập kích.
Trong chớp mắt mà quân số đã giảm gần một phần năm, chiến lực tổn thất hơn phân nửa.
Chiến cuộc thảm liệt như vậ, để trụ trì Tế Duy rùng mình một cái, hắn biết rõ, nếu hắn còn không có biện pháp phản rút quân thì không bao lâu nữa Thiên Miếu phân tự La Châu đã bị tàn sát sạch sẽ.
- Lui vào nhật nguyệt Thần Điện!
- Mau lui lại, toàn bộ lui vào nhật nguyệt Thần Điện!
Tiếng rống của trụ trì Tế Duy vang lên, khóe miệng Diệp Chân xuất hiện nụ cười quái dị, hắn chờ chính câu nói này của đối phương!
Lần này, Diệp Chân tập kích Thiên Miếu phân tự La Châu, không chỉ có riêng một mục đích tẩy đi hiềm nghi!
Ngay từ đầu, Ý nghĩ của Tế Duy là đối phương chỉ là một thích khách có chút quỷ dị, để tám thành Thần Sư phân tự La Châu bọn hắn biến mất quỷ dị, hắn là trụ trì cũng bị trọng thương.
Nhưng dựa vào lực lượng hiện hữu phân tự La Châu bọn hắn vẫn như cũ có thể nhẹ nhõm cầm xuống đối phương.
Nhưng khai chiến không đến mười hơi, trụ trì Tế Duy đã kinh ngạc đến ngây người.
Bởi vì chiếu tình hình trước mắt, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn phải cân nhắc không phải là phân tự La Châu cầm xuống người ám sát này, mà là phân tự La Châu bọn hắn còn có thể còn lại mấy người!
Khai chiến chỉ mười hơi, còn sót lại chín vị thần sư Giới Vương Cảnh đã bị tàn sát không còn, hơn ba trăm vị Đại Linh Sư bị chuôi kiếm vô cùng quỷ dị này chém giết gần tám thành, còn lại ba ngàn Linh Sư và bảy ngàn thần sứ, mặc dù chỉ thương vong không tới ba thành, nhưng đến bây giờ, vẫn vô cùng hỗn loạn như cũ.
Một trăm vị Huyền Cung Cảnh hậu kỳ bị Thụ Yêu vây khốn gắt gao không nói, còn bị một Thái Cổ hung thú Cửu Đầu Trùng mạnh mẽ đâm tới làm vô cùng hỗn loạn.
Theo lý thuyết, gần vạn người, tùy tiện tìm một tổ chức một ngàn người nào đó, phát động oanh kích bao trùm tập thể thì có thể tạo thành tổn thương đối với Thái Cổ hung thú Cửu Đầu Trùng, lại hoặc xử lý một vị Thụ Yêu Huyền Cung Cảnh trung hậu kỳ.
Võ giả Huyền Cung Cảnh trung hậu kỳ cường đại hơn nữa đối mặt một ngàn vị võ giả Thông Thần Cảnh bao trùm oanh kích, cũng phải nuốt hận mà chết.
Nhưng làm cho trụ trì Tế Duy giận muốn phát cuồng là gần vạn người lại quả thực không phát ra nổi phản kích hữu hiệu.
Thật ra những thứ này cũng không trách những linh sư và thần sứ của Thiên Miếu tổ chức phản kích không hữu hiệu, thực tế là bởi vì, Thận Long Nguyên Linh A Sửu đã hoàn toàn quán triệt phương châm công kích của Diệp Chân.
Muốn dựa vào một trăm tên Linh Hư Quả Thụ Yêu và Cửu Đầu Trùng xử lý gần vạn tên Linh Sư cùng thần sứ, căn bản không thể.
Cho nên, Diệp Chân giao cho Thận Long Nguyên Linh A Sửu chỉ huy Linh Hư Quả Thụ Yêu phương châm công kích là —— lấy quấy rối tạo thành hỗn loạn làm chủ, sát thương chỉ là phụ.
Một đám Linh Hư Quả Thụ Yêu từ bỏ những công kích gây sát thương, tận lực công kích trên phạm vi lớn để những linh sư và thần sứ không tổ chức được công kích hữu hiệu.
Thái Cổ hung thú Cửu Đầu Trùng cũng chấp hành phương châm này, di động cao tốc chế tạo hỗn loạn và sợ hãi làm chủ!
Làm thống soái quân đội, Diệp Chân quá hiểu rõ một khi số lượng cao hơn một trăm vị Linh Sư trở lên tạo thành tụ quần công kích, uy lực khủng bố đến mức nào.
Tác dụng của Linh Hư Quả Thụ Yêu và Cửu Đầu Trùng chỉ là kéo dài thời gian, chỉ cần kéo tới Tử Linh hoặc Ma soái phân thân của Diệp Chân lại hoặc là Diệp Chân có một ngời rảnh tay thì có thể trong thời gian ngắn nhất giải quyết hết một đám Linh Sư này.
Đáng tiếc là trụ trì Tế Duy bị trọng thương, tựa hồ là xem thấu kế hoạch trước mắt của Diệp Chân.
Ngay khi Diệp Chân, Ma Soái Phân Thân vừa ra tay, trụ trì Tế Duy đã thay đổi phương châm, mình dẫn đầu lui hướng Nhật Nguyệt Thần Điện của phân tự La Châu, cũng làm cho những Đại Linh Sư, Linh Sư cùng thần sứ còn sót lại của phân tự La Châu lui vào Nhật Nguyệt Thần Điện.
Có một tiếng này của trụ trì Tế Duy chỉ huy, lúc trước những Linh Sư và thần sứ như rắn mất đầu từng người tự chiến trong chớp mắt tìm được phương hướng.