Chương 1812 Thúc Thủ Vô Sách?
Chúng ta cung nghênh đại soái trở về!
Ba đại quân đoàn trưởng Hắc Nhị, Hắc Thất, Hắc Cửu nhìn thấy Diệp Chân thì cuối đầu nói.
Cái này khiến Diệp Chân có chút buồn bực!
Lần này hắn thoát thân chạy trốn về Ma Hồn Điện, căn bản còn chưa kịp gọi ra Ma Soái Phân Thân.
Mặc dù gọi ra Ma Soái Phân Thân đối với Diệp Chân chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng vấn đề là, trước đó, Diệp Chân đều lấy bộ dáng Ma Soái Phân Thân xuất hiện trước mặt những quân đoàn trưởng này.
Nói cách khác, những quân đoàn trưởng này này nhận biết và tán thành đại soái, hẳn là Ma Soái Phân Thân, mà không phải bản nthân Diệp Chân.
Diệp Chân vẫn cho rằng ở phương diện này bản thân đã rất cẩn thận, sợ bị những quân đoàn trưởng này xem thấu Ma Soái Phân Thân của hắn.
Nhưng hôm nay, Diệp Chân còn chưa kịp đổi, ba vị này đã cho Diệp Chân một ngoài ý muốn.
Ngơ ngác một chút, lông mày Diệp Chân nhíu lại.
- Làm sao các ngươi nhận định ta chính là đại soái?
Nghe vậy, Hắc Nhị dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Chân, sau đó dùng một loại ngữ khí đương nhiên nói.
- Người nắm giữ Chiến Hồn Huyết Kỳ không phải là đại soái sao? Huống hồ, khí tức của đại soái vẫn chưa từng thay đổi.
Diệp Chân nháy mắt giật mình, thì ra nguyên nhân bọn hắn hiệu trung là Chiến Hồn Huyết Kỳ, cuối cùng, Diệp Chân lại hỏi.
- Nếu Chiến Hồn Huyết Kỳ này bị người khác cướp đi, vậy có phải sẽ đổi soái hay không?
Hắc Thất một mặt ngưng trọng.
- Nếu đại soái bất hạnh bỏ mình, Chiến Hồn Huyết Kỳ có người khác kế nhiệm, như vậy sẽ có đại soái mới đến chỉ huy chúng ta!
- Nếu không, cho dù là đại soái bỏ mình, chúng ta cũng sẽ tiếp nhận di chí của đại soái chiến đấu không thôi!
- Di chí...
Diệp Chân lắc đầu cười khổ, cái này thật đúng là.... Chỗ tốt duy nhất, chính là sau khi Diệp Chân quay lại Ma Hồn Giới, không dùng thân phận Ma Soái Phân Thân.
- Bây giờ tình hình trong Ma Hồn Giới như thế nào?
Diệp Chân hỏi.
Diệp Chân không hỏi còn tốt, Diệp Chân vừa hỏi thì ba người Hắc Nhị, Hắc Thất, Hắc Cửu đồng thời hướng về phía Diệp Chân lần nữa quỳ xuống thỉnh tội.
- Chúng thuộc hạ không hoàn thành quân lệnh của đại soái, xin đại soái trách phạt!
Diệp Chân ngơ ngác một chút, sau đó mới phản ứng, Hắc Nhị bọn hắn nói tới hẳn là mệnh lệnh lần trước lúc Diệp Chân rời khỏi đã giao phó cho hắn, hi vọng lần nữa hắn quay lại thì ba người bọn hắn đã nhất thống toàn bộ Ma Hồn Giới.
Lần này cách lần trước Diệp Chân rời khỏi đã được một năm, theo lý thuyết, Ma Hồn Giới chỉ còn lại các hồn binh khác, hẳn là rất dễ dàng thống nhất.
Nhưng lại vẫn không thống nhất, có thể có gì đó cổ quái.
Nhưng lúc này, Diệp Chân lại không có thời gian cũng không có tâm tư hỏi thăm chi tiết, vội vàng nói.
- Các ngươi trước đứng dậy, việc này tạm thời không nói. Trước nhanh chóng hồi bẩm cho bản soái, bây giờ thực lực quân ta như thế nào?
- Hồi đại soái, ba đại quân đoàn của quân ta trước mắt phân biệt có được bốn mươi mốt vạn, ba mươi bảy vạn, ba mươi lăm vạn sĩ tốt!
- Trong ba đại quân đoàn, sĩ quan cao cấp Giới Vương Cảnh tổng cộng có sáu mươi mốt người, sĩ quan cao cấp Huyền Cung Cảnh có hơn tám ngàn người, sĩ quan Thông Thần Cảnh có hơn mười vạn người.
Hắc Nhị báo cáo.
- Ừm, không tệ!
Diệp Chân gật đầu, trực tiếp ra khảo đề thứ nhất.
- Nếu có một vị cường giả tu vi cao tuyệt đến Đạo Cảnh trung kỳ xâm nhập Ma Hồn Giới, các ngươi có đối sách gì?
Ba người Hắc Nhị, Hắc Thất, Hắc Cửu liếc nhau, sau đó Hắc Thất mở miệng hỏi.
- Xin hỏi đại soái, chiến lực của vị cường giả Đạo Cảnh trung kỳ này có dị hoá hay không, là người hay là yêu là ma, có đặc điểm tình báo vũ lực hay không...
Hắc Thất lại một hơi hỏi ra hơn mười vấn đề, cái này khiến Diệp Chân lần nữa nhẹ gật đầu, vẫn đáng tin cậy.
Nếu ba vị này quân đoàn trưởng không hỏi những cái này mà trực tiếp cho ra phương án tác chiến, như vậy Diệp Chân sợ là sẽ phải cân nhắc một lần nữa bồi dưỡng quân đoàn trưởng.
Sau đó, Diệp Chân nói ra tình báo về Kinh Thiên Đại Thánh Phong Khuê cho bọn hắn.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt ba người Hắc Nhị, Hắc Thất, Hắc Cửu trở nên khó coi.
- Đại soái, cường giả Đạo Cảnh đã không phải dựa vào chiến thuật biển người có thể đè chết. Bây giờ quân ta quân uy đỉnh thắng, nếu cường giả Đạo Cảnh bình thường, bằng vào chiến trận chi thuật, có lẽ còn có cơ hội trọng thương.
- Nhưng đại soái nói tới việc Phong Khuê này, lại là Đại Phong hậu duệ Thanh Sí Phong Diên, kẻ này thiện gió thiện nhanh, chỉ sợ một hô hấp đã có thể vượt qua quân trận chúng ta bày ra.
- Dựa vào đại quân, sợ là....
Hắc Nhị lộ ra lúng túng.
- Nếu ta khóa chặt hắn trên bầu trời quân trận trong thời gian ngắn, có khả năng bắn giết hắn hay không?
Diệp Chân bằng vào Chiến Hồn Huyết Kỳ, nếu không tiếc tiêu hao có thể đưa Kinh Phong Đại Thánh đến bất kỳ một không gian nào trong Ma Hồn Giới, đồng thời có thể trong cực kỳ ngắn ngủi ảnh hưởng hành động của Kinh Phong Đại Thánh một chút.
- Thời gian này dài bao nhiêu?
Hắc Thất lần nữa mở miệng hỏi.
- Đại soái, theo thuộc hạ biết, một thân Thanh Vũ của Thanh Sí Phong Diên kia có thể mặc kim liệt thạch, cực kỳ cường đại.
- Binh lính bình thường của Ma Hồn Đại Quân chúng ta không cách nào tạo thành tổn thương đối với hắn, chỉ có quan tướng Thông Thần Cảnh trở lên vận dụng quân giới mới có thể thoáng tạo thành một chút khó khăn đối với hắn.
- Nếu đại soái có thể khống chế hắn trong thời gian một khắc đồng hồ, có lẽ chúng ta có thể trọng thương....
Không đợi Hắc Thất nói xong, trên mặt Diệp Chân đã xuất hiện cười khổ, còn khống chế một khắc đồng hồ, Diệp Chân chính là muốn khống chế Kinh Phong Đại Thánh một hô hấp cũng đã cực kỳ gian nan.
Nhưng Diệp Chân cũng hiểu rõ khó xử của Hắc Thất, cho dù là ở trên nhân ma chiến trường của Hồng Hoang Đại Lục, quân đội bình thường cũng khó có thể uy hiếp được cường giả Đạo Cảnh.
Giống như một ngàn Thông Thần Cảnh sẽ không làm gì được Giới Vương Cảnh, một khi tu vi hai bên chênh lệch quá lớn thì nhân số đã không có hiệu quả gì.
Đột nhiên, mấy đạo lưu quang bay vào trong tay quân đoàn trưởng Hắc Cửu, sắc mặt của Hắc Cửu đột ngột đại biến.
- Đại nhân, có cường địch xâm lấn, đội quân một vạn người của thuộc hạ đang hành quân, gần như toàn diệt, Vạn phu trưởng bị bắt sống, chỉ có một Thiên phu trưởng may mắn chạy thoát!
Nói đến đây, Hắc Cửu dừng lại.
- Kẻ địch hình như chính là....
- Thanh Sí Phong Diên đúng không?
- Quân lực tinh nhuệ Thông Thần Cảnh trở lên cần thời gian bao lâu mới có thể toàn bộ tập kết?
Diệp Chân trực tiếp đánh gãy Hắc Cửu báo cáo.
Bọn người Hắc Thất đánh giá một chút, sau đó báo cáo.
- Bẩm đại soái, trong vòng một canh giờ có thể tập kết năm thành lực lượng tinh nhuệ, trong vòng ba canh giờ có thể tập kết bảy thành lực lượng tinh nhuệ.
- Muốn tập kết toàn bộ, ít nhất phải thời gian một ngày, nhưng nếu có đại soái trợ giúp, nhiều nhất là một canh giờ!
- Vậy mau truyền quân lệnh tập kết đi, chúng ta phải đối phó chính là Thanh Sí Phong Diên, các ngươi hẳn hiểu rõ chuẩn bị thế nào chứ?
Ba người Hắc Thất ứng thanh, thân hình Diệp Chân hư không tiêu thất, trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân đã xuất hiện trong hư không ngoài mấy trăm ngàn dặm.
Hư không phía dưới là một cánh rừng, Kinh Phong Đại Thánh Phong Khuê đang một mặt mờ mịt sưu hồn từng Ma Hồn Quan Tướng.
Lại tới đây, còn không đợi hắn kịp phản ứng đã bị Diệp Chân đưa đến ngoài trăm vạn dặm, một chỗ cực kỳ xa lạ.
Cái này làm cho Kinh Phong Đại Thánh rất bất an.
Đợi khi nhìn thấy một chi quân đội, Kinh Phong Đại Thánh Phong Khuê quả quyết ra tay, tập kích chi quân đội đó, muốn hỏi ra chút gì.
Nhưng nằm ngoài sự dự liệu của hắn, những binh lính này từng người tất cả đều là xương cứng, hơn nữa nhìn qua cũng không có thực thể.
Cái này khiến Phong Khuê cực kỳ kinh ngạc, loại chuyện này cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua.
Thế là quả quyết sưu hồn, nhưng sưu hồn thu hoạch được lại ít đến thương cảm, trong thần hồn của những binh lính đó đều là sát ý và chiến ý.
Nhất là thần hồn của Vạn phu trưởng, huyết sát chi ý trong đó kém chút đã làm cho cuồng tính của hắn đại phát.
Nhưng cho dù không bao nhiêu được thu hoạch thì lấy kiến thức của hắn vẫn có một chút phỏng đoán.
Đột nhiên, Phong Khuê hơi có cảm giác, ngửa đầu lên, thanh quang xông thẳng tới chân trời.
- Diệp Chân?
Li!
Phát ra một tiếng chim hót tiếng rít, Phong Khuê lập tức hóa thành thanh quang xông thẳng đến chân trời.
Diệp Chân mặt không biểu tình nhìn Kinh Phong Đại Thánh, thần niệm khẽ động, sau đó hư không tiêu thất. Nhưng, một khắc này, Diệp Chân cũng thoáng phóng đại khí tức ba động của mình.
Tin tưởng lấy tu vi của Phong Khuê, nhất định có thể mơ hồ cảm ứng được phương vị của Diệp Chân.
- Lại biến mất rồi?