Chương 1821 Đại Phong, Chết!
Hôm nay các ngươi đều phải chết, các ngươi chết chắc rồi!
- Các ngươi không những phải chết, bảo bối trên người các ngươi, còn có vùng tiểu thế giới trước mắt này đều là của bổn Đại Thánh! Ha ha ha ha, các ngươi nằm mơ cũng không nghĩ ra….
Ầm ầm ầm!
Một đạo lôi quang đủ màu tựa như là thanh kiếm sắc bỗng nhiên xẹt qua chân trời, đánh mạnh vào ót Kinh Phong Đại Thánh Phong Khuê khiến cho thanh âm phách lối của hắn đột nhiên im bặt.
Nói cho đúng hơn là trước khi tiếng sét vang lên thì Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi đã đánh trúng cái ót của Phong Khuê rồi.
Dù cho tu vi của Phong Khuê cường đại, khi bị Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi đánh trúng thì cũng không khỏi hét thảm.
Một đôi cánh lớn lộ thịt vì lông đã bị đốt cháy, cái mào xanh trên trán, thậm chí từng khối cơ bắp trên người Phong Khuê đều run rẩy kịch liệt.
Lông tơ màu xanh vừa mới mọc ra trên trán Phong Khuê trong chớp mắt hóa thành tro tàn, trên đầu hắn lập tức tỏa ra mùi thịt nướng.
- Ai cả gan đánh lén lão tử?
Phong Khuê liếc xéo Diệp Chân sau đó lại cười như điên.
- Thủ đoạn của ngươi không tệ, nhưng mà vô dụng thôi, ta đã hoàn toàn giác tỉnh huyết mạch Đại Phong….
Ầm ầm ầm!
Lại là một đạo Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi đánh xuống.
Có điều Diệp Chân ngạc nhiên phát hiện, cho dù Phong Khuê bị Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi oanh kích liên tục thì khí tức của hắn cũng đang nhanh chóng tăng lên.
Cho dù vết thương do Thần Xạ Di Liệt, Đại Khâm hay là Diệp Chân tạo ra thì cũng đang dần khôi phục với tốc độ rất nhanh.
Thậm chí cả con mắt phải bị mù cũng phun ra một mảnh linh quang!
- Huyết mạch Đại Phong thì sao? Đại Phong và hậu nhân Đại Phong chết ở trong tay chúng ta nhiều vô số kể!
Thần Xạ Đại Khâm cười lạnh, thừa dịp Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Linh Lôi đánh xuống thì hắn lại bắn thêm một mũi tên Lạc Nhật Tàn Tiễn vào mắt phải của Phong Khuê.
Cùng một giây, mũi tên của Thần Xạ Di Liệt cũng được bắn ra, lúc này tiễn khí của Di Liệt đã mạnh hơn năm phần trước đó
Phập một tiếng, mũi tên đâm sâu vào mắt phải của Phong Khuê.
Hai vị này đều bắn toàn lực, mũi tên như sao băng lao về những nơi yếu hại của Phong Khuê.
Càng nguy hiểm hơn là, Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi của Diệp Chân vẫn còn đánh xuống không ngừng nghỉ, áp chế Phong Khuê đến gắt gao.
Toàn thân trên dưới Phong Khuê đều quấn quanh lôi quang, căn bản là chưa từng dừng lại, cả người hắn run rẩy không thôi.
Cho dù lúc này thân thể của Phong Khuê có thừa lực để phản kích, nhưng mà Thần Lôi của Diệp Chân lại làm cho hắn không cách nào khống chế thân thể của mình được.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Đại Khâm và Di Liệt bắn hắn thành cái sàng.
Nhưng dù cho Phong Khuê đã bị bắn trên một trăm mũi tên thì khí tức của hắn lại không hề có chút sụt giảm, ngược lại còn tăng lên.
Rất nhiều chỗ bị tên bắn trúng chỉ sau một, hai hơi thở đã khôi phục lại như ban đầu.
Lúc này Đại Khâm và Di Liệt đều tập trung về hai mắt của Phong Khuê, mỗi người một bên, bắn tên liên tục.
Dần dần, hai mắt của Phong Khuê bị bắn thành hai hốc máu, cái này khiến cho hắn bắt đầu bất an.
Nếu như vết thương ở mắt hắn đủ sâu, như vậy thì mũi tên của hai tên kia sẽ có khả năng đâm vào não của mình, một tên mất mạng.
Có điều khi hung khí quanh thân Phong Khuê càng ngày càng mạnh, dáng vẻ Đại Phong hung hãn kia cũng từ từ ổn định lại, mặc dù thân thể của hắn vẫn còn không thể cử động bởi Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi nhưng mà hắn đã có thể điều động linh lực bảo vệ hai mắt.
Đại Khâm và Di Liệt hít hà một tiếng, không ngờ Phong Khuê điều động linh lực màu xanh lại có tính dẻo dai không gì sánh nổi, có thể chặn được đợt công kích của bọn họ hơn tám phần.
Trừ phần đầu và phần lưng bị Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi oanh thành than cháy thì những vết thương trên người Phong Khuê đã bắt đầu có chuyển biến tốt.
- Ha ha ha ha, thời gian càng lâu thì lực lượng huyết mạch của bổn Đại Thánh càng mạnh! Chỉ với ba người các ngươi mà muốn giết bổn Đại Thánh, nằm mơ đi!
- Bổn Đại Thánh xem ngươi có thể kéo dài Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi được bao lâu! Chờ khi nó kết thúc thì chính là lúc các ngươi phải chết! Ha ha ha ha, một tòa Tiểu Thế Giới…...
Lúc này Phong Khuê vô cùng cao hứng.
Diệp Chân nghe vậy thì hơi cau mày, sau đó trong lòng khẽ động.
Phong Khuê nói chỉ có ba người bọn hắn?
Vì lôi quang của Diệp Chân cho nên những người khác không tiện ra tay, nhưng mà như vậy cũng không đến mức Phong Khuê không phát hiện bọn họ.
Đột nhiên, Lăng Thiên Bích sử dụng thần hồn truyền âm vào trong Linh Phủ của Diệp Chân, giải thích rằng vừa rồi nàng lợi dụng thời cơ bố trí huyễn tượng, khiến cho Phong Khuê không có phát hiện sự tồn tại của những người khác.
Có điều, huyết mạch Đại Phong thật đúng là mạnh mẽ!
Diệp Chân đã tiếp tục oanh kích hơn hai mươi đạo Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi rồi mà khí tức của Phong Khuê vẫn không sụt giảm chút nào.
Lúc này lôi quang trên bầu trời càng ngày càng mỏng, Lôi Đình Chi Nhãn càng ngày càng yếu.
Mấy hơi sau, khi đạo Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi thứ hai mươi bảy được đánh xuống thì Lôi Đình Chi Nhãn trên bầu trời đột ngột biến mất, lực lượng lôi đình còn sót lại cũng tan thành mây khói.
- Ha ha, giờ chết của các ngươi đã đến!
Phong Khuê cười lớn, khi lôi quang quanh thân tiêu tán hơn phân nửa thì đôi cánh của hắn khẽ rung lên, lập tức bay vọt lên cao.
Lần này tốc độ của hắn nhanh hơn trước rất nhiều.
Diệp Chân chỉ mới chớp mắt một cái mà Phong Khuê đã xuất hiện trước mặt mình.
- Đến rồi!
Dụ thổ man thủ hộ Chiến Linh - Dục Lỗi bỗng dưng chắn trước người Diệp Chân, chiếc búa đá trong tay hắn không biết đã biến thành một cây trường mâu đá cực lớn từ bao giờ.
Thấy Phong Khuê đánh tới, Dục Lỗi hít thở nhẹ, nhắm mắt lại rồi ném mạnh trường mâu đá về phía trước.
Cú ném này nhanh như một tia chớp!
Mà Phong Khuê cũng nhào tới với tốc độ không thua kém, hình thể của hắn rất lớn, cơ hồ có thể hình dung là tự nộp mình tới cửa.
Phụt!
Tiếng vật nhọn đâm sâu vào da thịt.
Phong Khuê kêu gào đau đớn, trường mâu của Dục Lỗi đã đâm vào phần bụng dưới của Phong Khuê.
- Thạch giáp nhất thể!
Dục Lỗi hô to một tiếng, khi tay phải hắn giơ cao, phần áo giáp bên ngoài và thạch mâu đâm vào bụng Phong Khê lại xuất hiện một sợi dây xích ẩn hình nối hai thứ lại với nhau.
Kinh phong Đại Thánh Phong Khuê ăn đau, hai móng vuốt như tia chớp lao về phía Dục Lỗi, linh quang màu vàng đất quanh thân Dục Lỗi tỏa sáng rực rỡ, cả người hắn đột nhiên lộ ra một loại khí tức vô cùng hùng hồn.
Trong nháy mắt này, Diệp Chân có một loại cảm giác Dục Lỗi giống như một ngọn núi lớn hùng vĩ!
Dục Lỗi nắm xiềng xích ẩn hình kéo mạnh, hắn lợi dụng việc trường mâu đâm vào bụng Phong Khuê không thể rút ra để kéo đối phương xuống. Không biết lúc này Dục Lỗi nặng bao nhiêu, thế nhưng có thể kéo thân thể đang bay lượn của Phong Khuê xuống gần mặt đất, ngay cả tốc độ cũng chậm lại gần một phần ba.
Diệp Chân thấy thế, bỗng nhiên bước tới một bước. Hắn mở ra ngân quang quang ảnh dao động, Địa lực từ trường lan tỏa khiến cho thân thể của Phong Khuê và Dục Lỗi đồng thời trầm xuống.
Thân thể của Phong Khuê bị ảnh hưởng bởi Địa lực từ trường của Diệp Chân, mà lúc này Dục Lỗi dùng bí pháp thi triển Thủ Sơn Thế mang đến trọng lượng cũng được gia tăng bởi Địa lực từ trường, trở nên nặng hơn gấp mấy lần.
Trong chớp mắt, thân thể của Phong Khuê lại trầm xuống lần nữa, tốc độ cũng sụt giảm!
So với trước đó thì tốc độ của Phong Khuê đã giảm xuống năm phần, hơn nữa hắn còn có một cây mâu đâm thủng bụng nặng hơn cả một ngọn núi lớn, những thứ này đều khiến cho tốc độ của Phong Khuê sụt giảm nghiêm trọng, không còn tính linh hoạt nữa!
- Khốn kiếp! Đây là do các ngươi tự tìm cái chết!
Trong tiếng rống giận dữ, Phong Khuê nghểnh cổ huýt dài. Trong tiếng kêu to đó, gió bắt đầu thổi giữa thiên địa, từ gió nhẹ biến thành cuồng phong, chỉ trong nháy mắt mà đã cấp tốc lớn mạnh. Cơn cuồng phong kia còn sản sinh vô số lưỡi dao gió, khí tức của mỗi lưỡi dao gió cũng đang nhanh chóng tăng trưởng.
Một đạo sát khí làm cho tim tất cả mọi người đập nhanh đột ngột nổ tung trong tiếng huýt dài của Phong Khuê.
Nhưng cũng trong nháy mắt này, đầu của Phong Khuê bỗng nhiên nhoáng một cái, âm thanh huýt dài đột nhiên ngừng lại, phần tai có máu tràn ra.
Đây là thiên phú thần thông m Bạo của Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh!
- Chính là lúc này! Động thủ!