Chương 1824 Lại Xông Huyền Cung (2)
Qua một hồi lâu, Diệp Chân từ không cách nào đột phá, dựa theo nguyên nhân nghĩ ra một phương hướng giải quyết, hôm nay vừa lúc có cơ hội, Diệp Chân định thuận thế thử một lần.
Khi dẫn đạo thần niệm, linh lực vô cùng tinh thuần như hồng thủy bị Diệp Chân phân biệt đưa vào đan điền và Thổ Linh trụ trong Linh Phủ.
Thổ Linh trụ là một trụ yếu nhất trong rất nhiều linh trụ của Diệp Chân, trước mắt, Diệp Chân nhất muốn cường hóa nó.
Vận chuyển Khôn Nguyên linh lực trong Khôn Nguyên Thần Chưởng bản thân tu luyện, Diệp Chân dùng hết hỏa lực, lấy tốc độ nhanh nhất dùng công pháp lần lượt phân biệt đưa lượng lớn linh lực vào trong Thổ Linh trụ và Thận Long châu.
Một cảm giác căng đau không cách nào hình dung truyền đến từ trong Linh Phủ, trước đó, Diệp Chân đã tu luyện bảy đại linh trụ trong Linh Phủ tới viên mãn, lúc này cưỡng ép đề thăng, như một người đã ăn rất no bụng, còn cứng rắn nhét thêm vào, bụng không trướng to mới kỳ lạ.
Cùng một giây, đan điền của Diệp Chân cũng truyền tới cảm giác căng đau.
Lúc này, toàn bộ thần niệm của Diệp Chân tản ra, nếu vì tu luyện, làm cho đan điền bản thân nổ tung, đây thật đúng là trò cười số một.
Trong tình huống có cuồn cuộn thần niệm giám thị, một khi đan điền và Thổ Linh trụ của nếu không thể thừa nhận càng nhiều lực lượng, Diệp Chân sẽ lập tức dừng lại.
Để Diệp Chân ngoài ý muốn là, sau mấy hơi thở cảm giác căng đau và nhói nhói khi đan điền đang muốn nổ tung như dây lưng quần đang chặt bụng, đan điền và Thổ Linh trụ lại buông lỏng.
Ngay lúc đó, diện tích đan điền Linh Phủ Diệp Chân lại bắt đầu mở rộng ra phía ngoài mấy phần, lượng lớn linh lực đang đi vào liên tục.
Cùng đề thăng còn có Thổ Linh trụ của Diệp Chân, linh lực đè xuống như thủy triều, linh trụ trong Linh Phủ Diệp Chân đang chậm rãi biến lớn, càng thêm cường hãn, càng kiên cố hơn.
Nhưng, tăng lên như thế này có hạn, sau khi cưỡng ép lực lượng tăng lên Thổ Linh trụ được hai thành, không nhét lọt vào thêm một tơ một hào linh lực nào.
Diệp Chân cảm giác, nếu hắn lại nhét thêm vào một điểm linh lực, Thổ Linh trụ của hắn sẽ nổ tung.
Trong nháy mắt tiếp theo, thần niệm của Diệp Chân đã chuyển về phía trên Mộc Linh trụ, bắt đầu làm theo như vậy.
Trong Ma Hồn giới, ba vị Chiến Linh đã bị Diệp Chân dùng thần niệm đưa đi, nhìn thấy Diệp Chân dấu tay lấy thi thể Phong Khuê lâm vào trạng thái tu luyện, ba vị Quân Đoàn Trưởng của Diệp Chân Hắc Nhị, Hắc Thất, Hắc Cửu lập tức hình thành hình tam giác như hộ giáp cạnh thân Diệp Chân, như có ý muốn bảo vệ Diệp Chân.
Một màn này, Tĩnh Hải Đại Thánh ba người nhìn dở khóc dở cười, chẳng lẽ ba người bọn họ sẽ còn hại Tứ đệ của mình hay sao?
Nhưng, ba người càng kinh thán hơn là Tứ đệ bọn họ, khi nào có ba vị cao thủ trung thành tuyệt đối như thế?
Dựa theo nhãn lực tinh tường của bọn họ, đại khái có thể phán đoán được Hắc Nhị, Hắc Thất, Hắc Cửu ba người này không chỉ tu vi cao đến Giới Vương cảnh trung kỳ, phương diện chiến lực, chiến đấu với ba người bọn hắn, cũng tuyệt đối không rơi vào thế hạ phong.
Nói thật, trước kia bọn họ vẫn luôn cảm thấy Diệp Chân rất lợi hại, vô thanh vô tức có thể mở rộng ra địa bàn, còn là Tam đẳng Bá tước Đại Chu đế quốc, còn có Phong Ấp, còn thành công sáng lập khư thị Độc Long đảo lớn như vậy.
Hiện tại, mấy toà Thủy Phủ của bọn họ, cũng dựa vào Diệp Chân hỗ trợ chiến đấu giành được.
Bọn họ cảm giác rằng, vô luận ánh mắt hay sự tình hoặc chiến lực, Diệp Chân đều cực kỳ lợi hại, rất không bình thường.
Nhưng bây giờ, bọn họ mới phát hiện, bọn họ đã quá xem thường Tứ đệ của mình.
Tứ đệ bọn họ, lại vô thanh vô tức có được một Tiểu Thế Giới không biết ở nơi nào.
Đây chính là Tiểu Thế Giới, chính là Tiểu Thế Giới khiến cho Kinh Phong Đại Thánh Phong Khuê – một cường giả Đạo Cảnh trung kỳ đều vô cùng đỏ mắt.
Trừ sợ hãi thán phục vẫn là sợ hãi thán phục.
- Nhị đệ tam đệ, nếu nơi này là địa bàn của Tứ đệ, an toàn không trở ngại, vậy chúng ta cứ tranh thủ thời gian trị liệu thương thế, nhất là hai người các ngươi, một người bị trọng thương, một người bị hao tổn bảo mệnh Trấn khí.
Tĩnh Hải Đại Thánh phân phó.
- Nếu các ngươi là huynh đệ Đại soái, cứ yên tâm trị liệu thương thế, có chúng ta ở đây, trong Ma Hồn giới này, sẽ không có có thể thương tổn được các ngươi!
Hắc Nhị lạnh lùng nói.
Thiên Dực Tam Thánh ngồi xuống trị liệu thương thế, đồng thời Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng hai tên gia hỏa lại vô cùng tức giận.
Trước đó, thời khắc mấu chốt hai bọn chúng được Diệp Chân đưa vào trong vết thương của Phong Khuê, chui vào trong bụng Phong Khuê, trong chớp mắt, hai tên gia hỏa quả cam phá nát tâm can của Phong Khuê, khiến trọng thương Phong Khuê không nói, cũng tạo ra thời cơ cho Diệp Chân xuất ra một kích giết chết Phong Khuê.
Về sau, hai tên này vẫn đang tranh giành ăn lục phủ ngũ tạng Phong Khuê như điên.
Phải biết, bất luận võ giả hay Yêu Tộc, lục phủ ngũ tạng đều là đầu nguồn lực lượng trong cơ thể, ẩn chứa rất nhiều lực lượng.
Đối với Tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng chính là bảo bối đại bổ.
Cho nên, sau khi Phong Khuê chết, hai tên này vẫn đang cạnh tranh, đang ăn nhanh hoặc nuốt chửng lục phủ ngũ tạng của Phong Khuê, tình hình kia, Thiên Dực Tam Thánh nhìn cũng chảy nước miếng.
Mặc dù, bọn họ đã biến hóa, nhưng cũng là Yêu Tộc, lục phủ ngũ tạng của Phong Khuê đối với bọn hắn cũng là vật đại bổ.
Nhưng, bọn họ lại không dám làm việc mất mặt như vậy, làm như vậy cũng là có hơi mất mặt, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, nhìn Tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng hưởng thụ bữa tiệc đỉnh cấp.
Nhưng, theo thời gian trôi qua, Tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng vẫn còn đang tranh giành trong thân thể to lớn của Phong Khuê lại càng ngày càng cảm giác không thích hợp.
Làm sao lục phủ ngũ tạng Đại Phong Phong Khuê càng ngày càng không có điểm dừng.
Trừ lúc đầu mấy ngụm này, chính là mỹ vị thế gian, để tu vi chúng nó tăng lên một đoạn bão táp, nhưng bây giờ, càng ăn càng không có hương vị, càng ăn càng không có hiệu quả.
Đến bây giờ, có thể nói là nhạt như nước ốc.
Hai tên này càng ăn càng phiền muộn.
Chúng nó không biết, Thận Long châu của Diệp Chân đã hút đi bộ phận tinh hoa nhất trong lục phủ ngũ tạng của Phong Khuê, lưu lại cho chúng nó chính là bột phấn, có thể có hương vị mới là lạ.
Nếu không phải Thận Long châu thôn phệ còn chưa kết thúc, Tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng hai tên này sợ là ngay cả bột phấn cũng không được ăn.
Mấy hơi sau, hai tên này chỉ có thể thất vọng, chui ra từ trong bụng Phong Khuê, ngược lại bắt đầu tranh giành bú liếm máu tươi của Phong Khuê vẩy xuống trên mặt đất, thứ này có mỹ vị hơn so với lục phủ ngũ tạng nhạt như nước ốc.
Sau nửa canh giờ, khi thân thể khổng lồ của Phong Khuê theo một trận gió nhẹ hóa thành vô số bột phấn tán đi, trong Thận Long châu của Diệp Chân cũng ngưng tụ thành một hư ảnh Tinh Hồn châu ẩn chứa Thanh Dực Đại Phong.
Nhưng, lúc này, Diệp Chân lại không có thời gian đi thử nghiệm uy năng Tinh Hồn châu Đại Phong, mà dùng toàn bộ thần niệm chìm vào trong Linh Phủ.
Trong vòng nửa canh giờ, Diệp Chân mượn nhờ Thận Long châu thôn phệ tinh hoa trong thân thể Đại Phong, chuyển hóa thành linh lực tinh thuần, kích thước bảy đại linh trụ và đan điền trong Linh Phủ đều bị Diệp Chân mạnh mẽ tăng lên một thành đến khoảng ba phần.
Trên cơ bản, đã tăng lên tới cực hạn, đến mức Diệp Chân không thể nhận thêm linh lực do Thận Long châu đưa tới, toàn bộ đưa về trong Thận Long châu để dành trùng kích không gian bích lũy tầng thứ sáu Thận Long châu.
Bảy đại linh trụ và đan điền và dung lượng đều tăng lên một đến ba thành, nói cách khác, nếu Diệp Chân lại đúc Huyền Cung, cường độ đúc thành Huyền Cung cũng sẽ tăng lên cỡ hai thành so với trước đó.
Như vậy biên độ đề bạt này có thể tiếp nhận uy áp này Nguyên Linh cường đại của Diệp Chân hay không, mà để Diệp Chân thuận lợi xây được Huyền Cung?
Trong nháy mắt tiếp theo, thần niệm của Diệp Chân khẽ động, bắt đầu trùng kích Huyền Cung cảnh!