← Quay lại trang sách

Chương 1911 Hoàn Vương Tức Giận

Tư Thạch nói tiếp.

Lần này, Diệp Chân cũng không trả lời Tư Thạch, mà sai Liễu Phong mang tới một danh sách đưa cho quốc quân Hải Nguyên hầu quốc.

- Diệp Tuần Phong Sứ, phần danh sách này?

Quách Chương có chút không hiểu.

- Quách hầu quân, trong số các thần tử Hải Nguyên hầu quốc bị bắt, đại bộ phận chỉ cần giao nộp một chút phạt là có thể được phóng thích, nhưng mấy vị trên danh sách này thì nhất định phải nghiêm trị.

Diệp Chân nói.

Nghe vậy, Quách Chương ngơ ngác, xếp ở vị trí thứ nhất, chính là đại tướng quân của Hải Nguyên hầu quốc bọn hắn, vị thứ hai là con trai của thừa tướng Tư Thạch bọn hắn.

- Diệp Tuần Phong Sứ, đại tướng quân của Hải Nguyên hầu quốc ta chính là....

Diệp Chân vung tay lên, trực tiếp đánh gãy lời Quách Chương:

- Quách hầu quân, có vài tội danh, Diệp mỗ có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng có vài tội danh, Diệp mỗ lại không thể ngồi xem.

Nghe vậy, vẻ mặt Tư Thạch và Quách Chương đồng thời run lên.

- Đại tướng quân của Hải Nguyên hầu quốc tư tàng cấm giới Viêm Linh Bạo Ma Nỗ không nói, chúng ta còn tìm ra Phá Thiên Tru Long Nỗ ở trong kho vũ khí.

- Chuyện này, Diệp mỗ nhất định phải thượng báo, nếu không, một khi ở trên có người điều tra, cho dù Diệp mỗ cũng đảm đương không nổi liên quan đến việc này.

Quách Chương còn muốn nói cái gì nhưng lại bị thừa tướng Tư Thạch ngăn lại, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, xem như ngầm thừa nhận tác pháp này của Diệp Chân.

- Trừ cái đó ra, Nhị công tử của Tư thừa tướng trắng trợn cướp đoạt dân nữ, nhất định phải nghiêm trị. Còn nữa, Hình Bộ xử lý tù oan quan viên cũng nhất định phải nghiêm trị theo luật...

Diệp Chân nói.

- Lão phu hổ thẹn! Nhất định sẽ nghiêm trị theo luật.

Thừa tướng Tư Thạch nói.

Nghe vậy, Diệp Chân chậm rãi nhẹ gật đầu.

Tuần Tra Ti chỉ có quyền tuần tra lại không có quyền phá án, cố ý chỉ ra những quan viên này, trừ đại tướng quân của Hải Nguyên hầu quốc ra thì những người khác phải xử lý cũng chỉ có thể do Hải Nguyên hầu quốc xử lý.

Lúc này, Diệp Chân nói như vậy, cơ bản cũng chỉ là tạo áp lực.

Mà nguyên nhân tạo áp lực, một là vì mở rộng chính nghĩa, hai hay là uy hiếp, cho thấy Tuần Phong Sứ đường thứ hai bọn hắn tồn tại.

Theo quân thần Hải Nguyên hầu quốc đưa lên một giao phó cho Diệp Chân hài lòng, chuyện Thượng Cổ na di trận Hải Nguyên hầu quốc lần này xem như kết thúc.

Thu hoạch vẫn khá khả quan, còn lớn hơn trong tưởng tượng trước đó của Diệp Chân.

Nhất là một trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm niên lễ hàng năm của Hải Nguyên hầu quốc.

Trên cơ bản chỉ cần Diệp Chân tiếp tục tuần tra lấy Hải Nguyên hầu quốc thì phần niên lễ này sẽ liên tục không ngừng.

Trách không được những Tuần Phong Sứ quản hạt phong quốc đều giàu đến chảy mỡ, hôm nay Diệp Chân mới xem như biết đáp án.

Đương nhiên, phần niên lễ này cũng không thuộc về một mình Diệp Chân, mà thuộc về toàn bộ Tuần Phong Sứ đường thứ hai.

Theo quy củ, phần niên lễ này, Diệp Chân có thể cầm một nửa, còn lại năm mươi vạn viên linh thạch thượng phẩm, cũng sẽ theo chức vị khác nhau mà phân phát, trên cơ bản người nào cũng có phần.

Càng làm cho Diệp Chân vui mừng chính là, sau khi thanh tra sổ sách của Thượng Cổ na di trận Hải Nguyên hầu quốc, phát hiện thu nhập của Thượng Cổ na di trận Hải Nguyên hầu quốc nhiều hơn so với dự đoán của hắn.

Đại đa số Thượng Cổ na di trận, trừ đi tiêu hao khi na di, thu nhập một năm khoảng một ngàn vạn viên linh thạch thượng phẩm, nộp lên trên quốc khố bảy thành, trên cơ bản Tuần Phong Sứ trấn thủ có thể lấy được ba trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm.

Nhưng bởi vì Hải Nguyên hầu quốc ở ven biển cho nên có rất nhiều thương đội lui tới, thu nhập một năm cao tới khoảng một ngàn năm trăm vạn viên linh thạch, theo năm gần đây quét sạch hải cương, thu nhập tăng lên từng năm.

Loại tình huống này, sau khi nộp lên trên quốc khố bảy thành, còn có thể lợi nhuận bốn trăm năm mươi vạn viên linh thạch thượng phẩm.

Bốn trăm năm mươi vạn viên linh thạch thượng phẩm, theo thường lệ một nữa sẽ thuộc về Diệp Chân, một nửa còn lại sẽ phân phát cho trên dưới Tuần Tra Ti.

Trên cơ bản, hơn hai trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm có thể rơi vào trong tay Diệp Chân.

Tính đến niên lễ của Hải Nguyên hầu quốc, thu nhập một năm của Diệp Chân có thêm gần ba trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm.

Nếu đổi thành những Tuần Phong Sứ khác, thu nhập ba trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm này, cuối cùng có thể rơi xuống trong tay mình, có thể ngay cả một trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm cũng không có.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Các Tuần Phong Sứ khác cũng phải đưa cho người lãnh đạo trực tiếp một phần niên lễ, thậm chí là chính sứ phó sứ của nha môn tuần liệp đều phải chuẩn bị trên một phần hậu lễ.

Đây là lệ cũ.

Cứ đưa ra như vậy, còn có thể bỏ vào túi cũng không được bao nhiêu.

Nhưng Diệp Chân hoàn toàn không cần nịnh bợ Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ, càng không cần tặng lễ cho chúc quan nha môn Tây Tuần Thú.

Gần ba trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm chính là thu nhập của mình hắn.

Mà lần này xung đột với Hải Nguyên hầu quốc, lần nữa bạo lộ ra thực lực của Bắc Hải quận và nhược điểm của Tuần Phong đường thứ hai Sứ.

Thực lực tổng hợp còn chưa đủ nhìn, càng không có lực lượng mũi nhọn.

Nhưng có gần ba vạn viên linh thạch thượng phẩm này, Diệp Chân có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch mà trước nay không có điều kiện thực hiện.

- Aizz, hôm nay quả nhân quá biệt khuất.

Trong vương cung Hải Nguyên hầu quốc, quốc quân Hải Nguyên hầu quốc Quách Chương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, âm thanh tràn đầy buồn bực và biệt khuất.

Thừa tướng Tư Thạch đứng hầu phía dưới nhìn thoáng qua Quách Chương, chậm rãi mở miệng.

- Đại Vương, cái gọi là quân tử báo thù trăm năm không muộn. Thiệt thòi hôm nay, chủ yếu là thời gian Hải Nguyên hầu quốc ta lập quốc quá ngắn, nội tình không đủ.

- Bây giờ, Đại vương đang trong tuổi xuân phong độ, lại vô cùng tài đức sáng suốt, lấy Hải Nguyên hầu quốc làm cơ sở, trải qua trăm năm phát triển, đến lúc đó, thế trận sẽ khác.

Tư Thạch nói.

Có câu trấn an này, trong lòng Quách Chương mới hơi bình tĩnh lại.

- Thừa tướng, sau khi phát triển trăm năm, Hải Nguyên hầu quốc ta có năng lực tìm Diệp Chân này gây phiền phức không?

- Không nói đến chuyện phụ vương bỏ mình không rõ ràng, chỉ cơn giận hôm nay, quả nhân dù như thế nào cũng muốn thở ra một hơi.

- Trăm năm trải qua đồ trị, Hải Nguyên hầu quốc ta tự vệ còn có thể, nhưng nếu muốn gây sự với Diệp Chân thì sợ là khó.

Nhìn thấy ánh mắt Quách Chương nháy mắt mất đi hào quang, thừa tướng Tư Thạch lại bổ sung một câu.

- Nhưng nếu tích lũy quốc lực mấy trăm năm, lại tìm một thời cơ thích hợp, có lẽ sẽ có cơ hội.

Vừa dứt lời, trong mắt Quách Chương lần nữa nổi lên thần thái.

- Tốt, có Thừa Tướng phụ tá, vậy quả nhân sẽ khổ tâm đồ trị ba trăm năm, đến lúc đó, lại phân cao thấp với Diệp Chân kia.

Nói đến đây, Quách Chương giật mình.

- Nhưng qua ngày hôm nay, quan hệ giữa Hải Nguyên hầu quốc chúng ta và Hoàn Vương phủ, sợ là…

- Đại vương chớ buồn, thật ra việc ngày hôm nay đối với Hải Nguyên hầu quốc chúng ta cũng có thể coi là một chuyện tốt.

- Tại sao?

- Đại vương, chuyện đoạt quyền không thể coi thường, nếu Hải Nguyên hầu quốc chúng ta giẫm quá sâu vào trong đó, một chút không tốt sẽ gặp đại họa, nhờ vào chuyện đó rời khỏi, đối với Hải Nguyên hầu quốc ta ngược lại là một chuyện tốt.

Thừa tướng Tư Thạch nói.

Suy nghĩ một chút, Quách Chương bước lên, cuối người thật sâu về phía Tư Thạch, làm cho sắc mặt Tư Thạch đại biến.

- Thừa tướng xin nhận quả nhân cúi đầu, trước đó quả nhân hành động theo cảm tính, hối hận không nghe lời của thừa tướng, ủ thành sai lầm lớn. Trải qua chuyện này, quả nhân đã biết sai, còn xin thừa tướng không để ý đến hiềm khích lúc trước, tận tâm phụ tá quả nhân, mượn thời gian ba trăm năm quyết tranh hơn thua với Diệp Chân kia.

Quách Chương thành khẩn nói.

Nghe vậy, thừa tướng Tư Thạch cũng cuối người thật sâu về phía quốc quân của mình.

- Đại vương đã trọng dụng lão thần, đại vương có lòng tin này, lão thần nào dám không tòng mệnh.

Một khắc đồng hồ sau, thừa tướng Hải Nguyên hầu quốc bái biệt quốc quân lòng tin tràn đầy quay lại phủ đệ của mình, trong mắt tràn đầy thần sắc lo lắng.

Hắn nghiên cứu qua tư liệu về Tuần Phong Sứ đường thứ hai Diệp Chân, Diệp Chân này quật khởi chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Tuần Phong Sứ đường thứ hai, Tả đại chủ tế Man Linh Điện Tổ Thần Điện, Bắc Hải Bá Tước, đây là con đường mà rất nhiều người cần phải tốn trên trăm năm mới có thể đi đến, Diệp Chân này chỉ trong mấy năm đã hoàn thành.

Vậy thì ba trăm năm sau, Diệp Chân sẽ đi đến một bước nào nữa?