← Quay lại trang sách

Chương 1939 Vương Bạch Mục Cắn Răng Nghiến Lợi

Chuyện lạ. Lúc trước lão phu quét thần niệm rõ ràng cảm ứng được một chút dị thường, lúc này lại không tìm được gì.

Hỏa Thế trừng đứng một bên lộ vẻ mặt khó coi vẫn không có mở miệng.

- Xem ra lão phu suy nghĩ nhiều, chúng ta đi thôi.

Huyễn Thánh than nhẹ một tiếng, lần nữa mang theo Hỏa Thế trừng rời khỏi.

Diệp Chân nhìn Huyễn Thánh rời khỏi, mí mắt cũng không nhấc một cái, tiếp tục ngồi xếp bằng khổ tu trong Thận Long châu.

Những nhân vật lão hồ ly như Huyễn Thánh nhận ra dị thường, sao có thể dễ dàng buông tha?

Diệp Chân khổ tu tăng cao tu vi trong Thận Long châu không cần phải đi mạo hiểm.

Ước chừng nửa tháng, Diệp Chân tu luyện trong Thận Long châu cũng gần nửa năm, Huyễn Thánh xuất hiện lần nữa.

Huyễn Thánh xuất hiện lộ gương mặt giận dữ.

- Chẳng lẽ lão phu cảm ứng nhầm? Đợi nhiều ngày như vậy lại không có ai?

Sau khi quét phương viên trăm dặm ngang dọc mấy lần, Huyễn Thánh mới mang theo bốn thi thể Kim Bối Ngạc Long bắt đầu bốc mùi bực tức rời khỏi.

Sau hai lần dò xét, Diệp Chân ngược lại không vội.

Ngược lại tu vi còn có thể tăng lên, hắn dứt khoát vùi mình trong Thận Long châu chờ đợi hoàn toàn an toàn sẽ rời khỏi.

Diệp Chân khổ tu trong Thận Long châu gần một năm, bên ngoài trôi qua hơn ba mươi ngày, Huyễn Thánh mặt đầy hàn sương xuất hiện.

Lần này, Huyễn Thánh đại phát lôi đình dùng thần niệm cùng linh lực càng quét trong ngoài vũng bùn một lần, sau khi không có kết quả mới phẫn nộ rời khỏi.

Trước khi rời khỏi, Huyễn Thánh giẫm nhẹ một cái, toàn bộ vũng bùn lập tức đất rung núi chuyển, long trời lỡ đất!

- Bảo ta buông lỏng thần hồn, tiếp nhận ngươi nô dịch? Điều này không thể nào!

Không gian Thận Long châu, Vương Bạch Mục tái nhợt mặt lắc đầu.

Diệp Chân ngồi xếp bằng trước mặt Vương Bạch Mục, tiện tay vỗ một cái.

- Lão Vương, ngươi phải hiểu được đây không phải là thương lượng, mà là trước thời hạn thông tri cho ngươi, khiến ngươi tiếp nhận sự thật này. Nói thật ngươi có đồng ý hay không cũng không sao, bởi vì ta có phương pháp phong cấm Tiên Thiên thần hồn, dù ngươi không phối hợp cũng có thể cưỡng ép rút ra một luồng Tiên Thiên thần hồn.

Diệp Chân nói.

Vương Bạch Mục có chút sợ hãi nuốt từng ngụm nước bọt, bí pháp Cấm Thần hồn quả thật rất ít, nhưng lấy kinh nghiệm của hắn, vẻ mặt Diệp Chân bây giờ không giống gạt hắn.

Nhưng cho dù như thế, Vương Bạch Mục vẫn không muốn tiếp nhận phương thức Cấm Tiên Thiên thần hồn nô dịch.

Làm một võ giả nửa bước Đạo cảnh, nửa đời hắn chỉ hướng tới con đường võ đạo.

Mục đích đi con đường võ đạo là cái gì, vì cường đại tự do, vì thiên địa rộng lớn hơn.

Nhưng bây giờ Diệp Chân bất chợt nói muốn phong cấm Tiên Thiên thần hồn của hắn, điều này chẳng khác nào hủy diệt mục tiêu cùng trụ cột tinh thần cả đời hắn.

Thật sự khiến hắn không thể nào tiếp thu được.

- Ta có thể phát hạ lời thề thần hồn. Ta có thể theo yêu cầu của ngươi dùng Bổn Nguyên tinh huyết, dùng Tiên Thiên thần hồn phát hạ huyết chú độc nhất, nghe ngươi điều khiển, chạy đông chạy tây cho ngươi.

Vương Bạch Mục cố gắng.

Diệp Chân không tin tưởng thành ý Vương Bạch Mục, chậm rãi lắc đầu.

- Ngươi cảm thấy ta có thể tin lời này? Lão Vương ngươi trơn như con lươn, nếu hôm nay thả ngươi, không chừng ngày mai sẽ bán ta, hoặc đối địch với ta, ngươi nói ta dám không? Huống chi ngươi đã biết bí mật của ta, dưới tình huống không có thủ đoạn khống chế, ta dám thả ngươi sao?

Diệp Chân nói.

Vương Bạch Mục nghe vậy thống khổ nhắm lại con mắt, ta thật không muốn biết, là ngươi ném ta vào.

Bí mật dĩ nhiên là không gian Thận Long châu có thể chứa người sống.

Tất cả không gian chứa vật bao gồm Giới Tử không gian, Giới Tử tiểu thế giới đều không thể chứa vật còn sống.

Chỉ có tiểu thế giới hoàn chỉnh Địa Thủy Phong Hỏa, Thiên Địa Pháp Tắc mới có khả năng chứa người sống.

Tiểu thế giới hoàn chỉnh cho dù cường giả Đạo cảnh cũng là trong một vạn không có một.

Diệp Chân chỉ có tu vi Huyền Cung cảnh ngũ trọng lại nắm giữ một tiểu thế giới hoàn chỉnh, màu xám mù mịt chung quanh có thể khiến sinh linh sống sót sao có thể không khiến Vương Bạch Mục không khỏi khiếp sợ.

Khoảng khắc bị ném vào, Vương Bạch Mục đã đoán được.

- Dưới tình huống đó, vì đảm bảo mạng của ngươi cũng chỉ có thể làm vậy! Nếu không, ta giết ngươi cho bớt chuyện?

Diệp Chân nói.

- Ta không cố ý, là ngươi cho ta biết, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.

Vương Bạch Mục như sắp khóc.

- Hai chữ bảo đảm nhiều lúc cũng không bằng chó má! Lão Vương, nếu ngươi còn không biết điều, ta chỉ có thể cưỡng ép rút ra Tiên Thiên thần hồn.

Diệp Chân quát lên.

Ngoài Diệp Chân dự liệu, Vương Bạch Mục lộ vẻ mặt vô cùng kiên nghị.

- Nếu thật như vậy, ta thà chết cũng không muốn làm đầy tớ của ngươi.

Cùng lúc đó, lực lượng thần hồn của Vương Bạch Mục vận chuyển kỳ dị.

Diệp Chân có thể cảm ứng được một khi thần hồn của hắn cưỡng ép xâm nhập linh cung Vương Bạch Mục, lực lượng thần hồn của Vương Bạch Mục sẽ nhanh chóng bị phá hủy, không cho Diệp Chân cơ hội hành động.

Diệp Chân ngẩn ra, chân mày cau lại.

Diệp Chân nói nhảm nhiều như vậy vì vừa ý bản lĩnh của Vương Bạch Mục.

Vương Bạch Mục tu vi nửa bước Đạo cảnh đã có thể đối kháng võ giả Đạo cảnh sơ kỳ, mấy loại thần thông bí pháp hoàn thiện, chiến lực cường đại.

Nếu thu tới tay, dưới trướng Diệp Chân sẽ gia tăng một chiến lực đứng đầu.

Hơn nữa Vương Bạch Mục là nửa bước Đạo cảnh, lấy hoàn cảnh Thận Long châu không mất bao lâu sẽ đột phá Đạo cảnh.

Nói cách khác, Diệp Chân có thể sai khiến một cường giả Đạo cảnh.

Nhưng nếu không thể khiến một cường giả Đạo cảnh cam tâm tình nguyện, dù Diệp Chân có thể khống chế thần hồn cũng sẽ có vô số tai họa ngầm.

Đây cũng là nguyên nhân Diệp Chân nhất định phải khiến Vương Bạch Mục tự nguyện.

Vương Bạch Mục biểu hiện kiên quyết như vậy, Diệp Chân cũng có thể lý giải.

Bởi vì nếu Diệp Chân sắp bị người khác khống chế thần hồn, hắn cũng đành phải lựa chọn dù chết cũng không khuất phục.

Nhãn châu xoay tròn, Diệp Chân lại có động tác.

Không thể uy hiếp, vậy chỉ có thể lấy lợi dụ.

Trên bàn tay Diệp Chân bất chợt xuất hiện mười Linh Hư quả.

Nhìn mười Linh Hư quả đột ngột xuất hiện, Vương Bạch Mục ngẩn ngơ kinh hô lên.

- Không phải ngươi phá hủy ba mươi Linh Hư quả rồi sao, ở đâu ra nhiều như vậy?

- Mười Linh Hư quả mà thôi, một trăm thì sao?

Trên tay Diệp Chân lần nữa xuất hiện một trăm Linh Hư quả.

Vương Bạch Mục chợt trợn to mắt, ánh mắt không ngừng loé sáng nhìn một đống Linh Hư quả.

- Một ngàn? Mười ngàn?

Từng nhóm Linh Hư quả liên tục xuất hiện, Linh Hư quả vô cùng trân quý giờ khắc này chất đống trước mặt Vương Bạch Mục.

Mới đầu nhìn một đống Linh Hư quả, Vương Bạch Mục còn điên cuồng nuốt nước miếng, nhưng bây giờ Linh Hư quả trước mặt hắn càng ngày càng nhiều, số lượng càng ngày càng kinh khủng.

Vương Bạch Mục chợt nhắm lại con mắt, thậm chí hận không thể mốc cặp mắt gây hoạ này.

Đáng chết!

Đôi mắt của hắn lại thấy được vật không nên nhìn.

Số lượng lớn Linh Hư quả xuất hiện trong tay Diệp Chân, hắn đã hiểu lời giang hồ đồn đãi rằng Linh Hư quả viên (vườn Linh Hư Quả) của Tam Nhãn Ma tộc bị mất là sự thật.

Hơn nữa hung thủ đang ở trước mặt hắn....

- Ngươi.... Ngươi lại hại ta!

Vương Bạch Mục hận cắn răng nghiến lợi.

- Tất cả bí mật đều do ngươi cho ta biết, tại sao ngươi phải hại ta....

Thanh âm mắng chửi của Vương Bạch Mục trở nên mềm nhũn.

Vương Bạch Mục rất rõ ràng dụng ý Diệp Chân tại sao làm như vậy.

Diệp Chân làm như vậy chỉ có một dụng ý đó là khiến hắn hiểu hắn đã biết hai bí mật lớn kinh thiên động địa, bày trước mặt hắn chỉ có hai con đường.

Một là bị Diệp Chân chém chết hồn phi phách tán.

Một con đường khác là buông lỏng thần hồn để Diệp Chân rút ra một luồng Tiên Thiên thần hồn, khống chế sự sống chết của hắn.

Ngoại trừ hai đường đó thì không có khả năng thứ ba.

Diệp Chân sẽ không cho hắn khả năng thứ ba.

Con kiến hôi còn tham sống huống chi con người, từ trong xương cốt Vương Bạch Mục không muốn không một tiếng động hồn phi phách tán.

- Ta muốn Linh Hư quả, một năm ít nhất ba mươi quả, không, một năm ít nhất năm mươi quả! Hơn nữa, ta muốn tự do, ngoại trừ thời gian làm việc cho ngươi, ta phải được tự do....

Vương Bạch Mục cắn răng ra điều kiện.

Nhìn bộ dáng Vương Bạch Mục cắn răng nghiến lợi, Diệp Chân cười.

- Rất tốt, ta đáp ứng! Ngươi muốn điều kiện gì khác thì có thể nói ra, chỉ cần không quá đáng đều có thể thương lượng, ta là người rất dễ nói chuyện.

- Đây chính là ngươi nói!

Vương Bạch Mục gật đầu lia lịa

- Cho ta nửa ngày để cân nhắc một phen.

Vương Bạch Mục cắn răng nghiến lợi nói.

- Ngươi từ từ cân nhắc, không gấp. Thời gian của ta còn nhiều mà.

Diệp Chân nói xong chuyển ánh mắt nhìn về phía Nguyên Linh Tam Nhãn Ma Tôn Ma tộc Đạo cảnh trung kỳ Kê Diên, cùng với nhục thân rách rưới của hắn.

- Là lúc xử lý người này.