← Quay lại trang sách

Chương 1949 Luyện hóa Đại Thần Sư

Thật ra điểm này Diệp Chân cũng rất kinh ngạc.

Đến ngày hôm nay, Diệp Chân mới phát hiện giá trị chân chính của Lục Không Hào Quang này.

Nó tuyệt đối có thể so với một món Hậu Thiên Linh Bảo.

Thần niệm khẽ động, Huyễn Thánh lần nữa hư không tiêu thất, nhưng lần này, Huyễn Thánh lại không truy kích Diệp Chân mà xuất hiện bên cạnh năm vị Đại Thần Sư bị bỏ lại đằng sau.

- Chúng ta không có thời gian, chúng ta nhất định phải đi đường hiểm.

- Lần này, ta sẽ phân biệt đưa năm người các ngươi đến năm phương hướng để chặn tên tặc tử kia, các ngươi phải vạn phần cẩn thận, toàn lực đề phòng.

- Chỉ cầu các ngươi ngăn chặn hắn, không cầu các ngươi bắt được hắn! Mười mấy hơi thở, các ngươi nhiều nhất chỉ cần kiên trì thời gian mười mấy hơi thở, chúng ta sẽ có thể đuổi tới!

Ngay khi năm vị Đại Thần Sư thận trọng gật đầu, Thiên Vực Vạn Không Thần Kính Phân Thân trong tay Huyễn Thánh hướng về phía đám người, năm vị Đại Thần Sư lập tức hư không tiêu thất.

Trong hư không, Diệp Chân nghi ngờ quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Lúc trước, trong lúc truy kích, tần suất Huyễn Thánh chặn đường Diệp Chân là phi thường cao, mỗi ba đến năm hơi thở sẽ xuất hiện ở trên đỉnh đầu hoặc phía trước Diệp Chân.

Làm Diệp Chân vô cùng chật vật.

Nhưng lần này, đã hơn ba mươi hơi thở nhưng Huyễn Thánh vẫn chưa xuất hiện, để vẻ mặt Diệp Chân trở nên ngưng trọng.

Nhưng vào lúc này, Lục Không Hào Quang trong Huyền Cung của Diệp Chân lần nữa run lên, cơ hồ ngay lập tức, tiểu Miêu lần nữa chui vào trong hư không.

Khoảng cách tám ngàn dặm lóe lên rồi biến mất, ngay khi tiểu Miêu mang theo Diệp Chân từ thông đạo không gian giữa đi ra thì toàn bộ Linh Lực trong hư không, lần nữa như sôi trào lên.

Phong tỏa không gian.

Trước mặt Diệp Chân mười dặm, một thân mang phục sức Đại Thần Sư của Thiên Miếu, quanh người đang linh quang vạn trượng chấn động linh lực.

Nhìn thấy Diệp Chân, tên Đại Thần Sư đó lập tức hưng phấn rống to về phía tù và tử mẫu trước ngực.

- Thái Thượng, ta đã chặn được tạp toái kia!

- Nhìn chằm chằm hắn, cẩn thận! Chúng ta sẽ lập tức đến!

m thanh nghiến răng nghiến lợi nhưng ẩn mang theo hưng phấn của Huyễn Thánh vang lên.

Diệp Chân trong chớp mắt đã hiểu rõ, người của Thiên Miếu đã không thèm đếm xỉa, muốn được ăn cả ngã về không, trước đó, sau khi Diệp Chân chém giết Đại Thần Sư Nặc Lục của Thiên Miếu bọn hắn đã làm cho người của Thiên Miếu không dám chia binh.

Lần này, bọn hắn đã liều.

Không gian bị phong tỏa, không thể dùng Thần Thông Phá Hư.

Tiểu Miêu nhưng không ngừng lại, nhanh chóng phi hành.

Nhưng làm cho Diệp Chân thất vọng là, vị Đại Thần Sư Thiên Miếu chặn đường hắn vẫn đuổi theo sau lưng nhưng lại liên tục duy trì khoảng cách mười dặm với hắn.

Hơn nữa vô cùng cẩn thận, hộ thể linh giáp, hộ thể trấn khí đều đã xuất hiện.

Muốn lần nữa chém giết vị Đại Thần Sư trước mắt này như là chém giết Nặc Lục, đã không thể nào.

Diệp Chân không ngừng suy nghĩ, tự tìm kế thoát thân.

Phong tỏa không gian thật ra là hai chiều, Diệp Chân không thể lợi dụng phá hư Thần Thông rời khỏi, nhưng người của Thiên Miếu cũng không cách nào thông qua Thần Thông không gian đến nơi này.

Nhưng bọn hắn lại có thể đến phía trước không gian bị phong tỏa, sau đó lại chạy tới nhanh chóng vây công Diệp Chân.

Diệp Chân biết, thời gian của hắn không còn nhiều.

Nếu hắn còn chưa nghĩ ra phương pháp chạy trốn thì chỉ sợ hôm nay thật sắp gãy kích trầm sa!

- Lần này, ngươi chạy không thoát, ngươi tuyệt đối chạy không thoát!

Tên Đại Thần Sư sau lưng Diệp Chân không ngừng chấn động hư không, thời khắc duy trì phong tỏa hư không trong phạm vi trăm dặm xung quanh Diệp Chân.

Càng đề phòng khả năng xuất hiện đánh lén, làm cho Diệp Chân không có cơ hội.

Trong hư không phương xa đã có thể loáng thoáng nhìn thấy một đạo lưu quang, đó hẳn người của Thiên Miếu đang chạy tới.

- A Sửu, ta nếu ở đây trốn vào trong Thận Long Châu, khả năng bị phát hiện lớn bao nhiêu?

Diệp Chân đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

- Nếu ta là bọn họ, nếu phát hiện ngươi hư không biến mất thì sẽ đem tìm kiếm tất cả mọi thứ ở nơi ngươi biến mất, dù là một hạt bụi cũng phải thu thập, sau đó luyện hóa từng cái....

Câu nói này của A Sửu trên cơ bản đã nói rõ kết quả.

- Thật chẳng lẽ là.... Đại hung?

Khóe miệng Diệp Chân xuất hiện một tia đắng chát.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân mừng rỡ.

Dù đã cùng đường mạt lộ, nhưng Diệp Chân hắn cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết!

Đến tận lúc này, dù bạo lộ toàn bộ át chủ bài thì Diệp Chân cũng phải tranh thủ một chút hi vọng sống cho mình.

Khục!

Đất cát cay mũi sặc người đột nhiên xông vào khoang mũi của Diệp Chân, làm cho Diệp Chân ho nhẹ một tiếng.

Ngay khi vừa nhìn qua, Diệp Chân đã thấy đất vàng cuồng sa đang từ phương xa đang bay đến, xông thẳng tới chân trời.

Bão cát!

Đại bão cát của Y Trĩ Sa Hải!

Ngay khi cuồng phong mang theo hạt cát như đao xẹt qua khuôn mặt, Diệp Chân đột nhiên cười lên ha hả.

- Trời không tuyệt ta, ha ha ha ha, trời không tuyệt ta!

Trong tiếng cười lớn, trên người Diệp Chân, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu bỗng nhiên quay đầu, tiến vào trong bão cát màu vàng sậm!

Cơ hồ là ngay khi vừa xông vào trong bão cát, Diệp Chân và tiểu Miêu đã cùng nhau biến mất.

Cùng nhau biến mất, còn có khí tức của Diệp Chân và tiểu Miêu!

Đứng trong đầy trời cát vàng, tóc bạch kim bị gió thổi hỗn độn như là cỏ dại, sắc mặt của Huyễn Thánh đen đến dọa người.

Huyễn Thánh nhìn chòng chọc vào phân thân Tiên Thiên Linh Bảo Thiên Vực Vạn Không Thần Kính trong tay, mặt gương tỏa ánh sáng tán loạn.

Cát nổ kéo theo vô số sinh linh ẩn núp trong biển cát, có lẽ là một con bò cạp cát, có lẽ là một gốc Hoàng Sa thảo, có lẽ là một con sói cát, lúc này tất cả sinh mệnh khí tức của bọn chúng đều phơi bày ở trong Thiên Vực Vạn Không Thần Kính.

Nhưng mà trước đó Huyễn Thánh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hơi thở của Diệp Chân trong Thiên Vực Vạn Không Thần Kính, dù cho vô số khí tức của sinh linh trong biển cát xuất hiện ở trong Thiên Vực Vạn Không Thần Kính, chỉ cần hắn vẫn luôn nhìn thì luôn có thể định vị được hơi thở của Diệp Chân.

Nhưng bây giờ khí tức của vô số sinh linh đang chuyển động hỗn loạn ở trong toàn bộ Không Vực, mỗi một cái chớp mắt đều sẽ có vô số lần biến hóa và xê dịch vị trí.

Muốn tìm được sinh mệnh khí tức của Diệp Chân trong tình huống này thì ngay cả Huyễn Thánh cũng bó tay.

Nói cách khác, cát nổ đã làm cho khí tức của Diệp Chân biến mất.

- Có thật là ngươi đã nhìn thấy tên kia vọt vào trong bão cát?

Giọng nói của Huyễn Thánh tràn đầy sự lạnh lẽo.

- Hồi Thái Thượng, thiên chân vạn xác, tên kia đột nhiên lắc người một là đã vọt vào trong bão cát, ngay sau đó thì khí tức cũng biến mất.

- Có thể là hắn thi triển pháp môn che giấu hơi thở, ngũ hành độn pháp hoặc là thi triển thần thông ẩn thân nào đó ….

Vị Đại Thần Sư truy kích Diệp Chân trước kia nói phỏng đoán của mình.

Khóe miệng Huyễn Thánh giật giật, cuối cùng không có nói lời nào, nhưng có thể thấy gân xanh trên trán hắn đã hiện lên.

Trong nháy mắt tiếp theo, Huyễn Thánh ấn một chưởng xuống.

Trong phạm vi hai mươi dặm lập tức tràn ngập vô số ánh sáng rực rỡ, trong nháy mắt, cát vàng bay múa trên bầu trời đã bị luyện hóa thành chất lỏng rơi xuống mặt đất.

Nhưng mà loại tình huống này chưa kéo dài được thời gian nửa hơi thở thì bụi đen cát vàng đầy trời lại che kín phạm vi hai mươi dặm mà Huyễn Thánh vừa rồi rửa sạch lần nữa. Cuồng phong gào thét bao quanh đầy trời cát vàng, gió phát ra tiếng rít gào chói tai rồi cuốn theo mọi thứ đi khắp bốn phương tám hướng.

Trước mặt thiên địa chi uy, cho dù đã bước nửa bước tới Tạo Hóa như Huyễn Thánh thì cũng không thể làm gì được.

Trừ phi là Tạo Hóa Thần Nhân chân chính nắm giữ một hệ thiên địa pháp tắc thì có lẽ sẽ nghịch chuyển được thiên địa chi uy.

Nhưng Huyễn Thánh không làm được.

Huyễn Thánh vốn dĩ toàn dựa vào Thiên Vực Vạn Không Thần Kính để truy tung khí tức của Diệp Chân, nhưng sau khi có cát nổ thì thứ này cũng chỉ để làm cảnh.

Hiện tại Huyễn Thánh không cách nào chắc chắn rốt cuộc thì Diệp Chân là nhân cơ hội cát nổ mà thi triển độn pháp cao bay xa chạy hay là thi triển bí pháp ẩn nấp ở nơi nào đó.

- Một trận bão cát lại làm…

Lần này, Huyễn Thánh thật sự muốn hộc máu.

- Thái Thượng, chúng ta làm sao bây giờ?

Một Thiên Miếu Đại Thần Sư thỉnh giáo.

- Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao nữa?

Giọng nói của Huyễn Thánh hết sức rét lạnh.

- Ngươi cảm thấy, chúng ta bị một gia hỏa như vậy quay như chong chóng, còn mất một vị Đại Thần Sư là chuyện có thể bỏ qua sao?

- Thợ săn vĩnh viễn giảo hoạt hơn con mồi, cũng càng có kiên nhẫn hơn! Hiện tại chúng ta cần phải chờ đợi và cần thêm người.