← Quay lại trang sách

Chương 1966 Thiên Thần Thẩm Phán

Thật ra thì bên người Diệp Chân, người có khả năng nhất hiểu tín niệm chi lực nhất rất có thể là Trường Nhạc công chúa.

Trường Nhạc công chúa lấy được truyền thừa thánh nữ Man Tộc, còn là người mang tạo Hóa Thần lực, đối với phương diện này khẳng định có hiểu biết, nói không chừng cũng có truyền thừa bí mật.

Nhưng nếu truyền thừa bí mật, sẽ không thể tùy tiện ngoại truyền, kêu Diệp Chân mặt dày đi hỏi Trường Nhạc công chúa truyền thừa bí mật, để làm khó một nữ nhân, điểm này, Diệp Chân tuyệt đối không làm được.

Nếu ngoài ý muốn xuất hiện kim sắc thủy châu do tín niệm chi lực ngưng tụ thành, vì tìm kiếm nghiên cứu sự huyền bí, như vậy kế hoạch của Diệp Chân cũng phát sinh biến hóa.

Suy nghĩ xong, Diệp Chân thu lại thần niệm, ánh sáng màu xanh lá cây tung bay quanh thân như trăm sông chảy về một biển trong thời gian ngắn.

Y Đông Thanh Thần Thụ mới vừa vẫn còn xào xạt sinh trưởng, cuối cùng sinh trưởng cũng dừng lại, chỉ có Y Đông Thanh Thần Thụ vang dội trong tiếng gió vù vù của sa mạc rộng lớn.

Mới vừa tập trung bộc phát cuồng triều ra loại sinh mệnh này cũng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại.

Cũng ngay giây phút này, gần một trăm ngàn người Sa Tộc lấy tư thái vô cùng thành kính cúng bái Diệp Chân, bao gồm Lam Bào Tế Ti Mạt Thản, toàn bộ cảm ứng được cái gì, ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Chân.

- Thiên Thần phù hộ, Thần Sứ thần uy!

- Thiên Thần phù hộ, Thần Sứ thần uy!

Tiếng hoan hô vô cùng mừng rỡ lần nữa vang tới như dời núi lấp biển.

Rất nhiều người Sa Tộc nhìn Y Đông Thanh Thần Thụ ra hoa như biển lớn, từng người bắt đầu gào khóc, rất nhiều người Sa Tộc còn nhào tới trước, liều mạng hôn lên nhiều đóa hoa Y Đông Thanh Thần Thụ nở rộ.

Cho dù môi và gò má bị gai của Y Đông Thanh Thần Thụ ra hoa đâm máu tươi chảy ròng, cũng không quan tâm.

Đây là gia viên bọn hắn mơ ước, gia viên mơ tưởng mấy vạn năm cho đến nay mới thành hiện thực.

Sau khi mừng rỡ như điên, ánh mắt của những người Sa Tộc kia nhìn về phía Diệp Chân trở nên vô cùng cuồng nhiệt, từng người lần nữa vây tụ đến bên người Diệp Chân, bọn họ cho rằng phương thức thành kính nhất là hôn lên bàn chân của Diệp Chân.

Đây là lần thứ hai Diệp Chân cảm nhận được phương thức cuồng tín giả Sa Tộc quỳ lạy, trên căn bản đã có thể thản nhiên đón nhận.

Trong cảm ứng của Diệp Chân, các cuồng tín giả quỳ lạy, Nguyên Linh hắn lần nữa tăng trưởng rất nhỏ, mà trong Huyền cung của hắn, kim sắc thủy châu to bằng đậu tương, tốc độ tăng trưởng cũng vô cùng chậm rãi.

Mặc cho những cuồng tín giả Sa Tộc này cúng bái chính mình, ánh mắt của Diệp Chân, nhưng nhìn về phía Lam Bào Tế Ti Y Trĩ Thần Điện - Mạt Thản quỳ sát ở nơi đó.

Mạt Thản lệ rơi đầy mặt, cảm ứng được ngẩng đầu lên, khoảnh khắc ngẩng đầu lên, trong con ngươi đã lộ ra vẻ thản nhiên.

- Là ta lười biếng để cho cát bụi sa mạc che mờ con mắt tinh tường của ta, dao động tín ngưỡng Thiên Thần Sa Hải Y Trĩ, rồi làm ra hành vi xúc phạm hoài nghi Thần Sứ, để cho hóa thân Thiên Thần không chịu nổi.

- Nhưng sau ngày hôm nay, tín ngưỡng của Mạt Thản ta đối với Sa Hải Y Trĩ Thiên Thần, chỉ có thể càng thêm kiên định.

- Hôm nay, Mạt Thản ta nguyện ý lấy máu tươi của mình và cái đầu để hiến tế, để giảm bớt sự phẫn nộ của Thiên Thần Sa Hải Y Trĩ, nguyện mong Thiên Thần Sa Hải Y Trĩ có thể tha thứ cho ta hèn mọn, để cho ta trở lại hoài bão tiếp tục tín ngưỡng Thiên Thần!

Nói xong, trong lòng bàn tay Mạt Thản chợt ngưng tụ ra một thanh kiếm linh lực màu xanh, quang hoa chợt lóe lên, lưỡi dao linh lực này xoay tròn cắt về phía cái cổ mình.

Mà lúc này Mạt Thản vô cùng thành kính, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ thời khắc chuộc tội.

Mà người Sa Tộc thấy một màn như vậy, cũng rối rít, bắt đầu dùng tư thái thành kính nhất quỳ lạy về phía Diệp Chân.

Không có ai đồng tình hoặc ngăn cản Mạt Thản, chỉ nguyện Mạt Thản có thể đạt được sự tha thứ của Y Trĩ Thiên Thần, để tiếp tục tín ngưỡng Thiên Thần, đó chính sự ban cho lớn nhất.

Lúc này Lục Bào Tế Ti Lạp Khắc Thân đã bắt đầu run lẩy bẩy, ngay cả cấp trên của hắn Lam Bào Tế Ti Mạt Thản cũng công nhận địa vị Thần Sứ của Diệp Chân, đều phải lấy máu tươi và cái đầu của mình rửa sạch tội lỗi bản thân.

Vậy hắn thì sao?

Mạt Thản đợi đã lâu, cũng không có chờ được thanh đao linh lực cắt thủ cấp của hắn.

Mở mắt ra chớp mắt, Mạt Thản đã thấy thanh đao linh lực màu xanh như gặp phải một bức màn vô hình, lơ lửng ở trước mặt của hắn, mà Diệp Chân, đang nhìn chằm chằm hắn.

Lúc này, Mạt Thản đã hiểu rõ, lại lần nữa chắp hai tay, dùng tư thái thành kính nhất quỳ lạy về phía Diệp Chân.

- Con dân Y Trĩ Thiên Thần gặp khổ nạn đã quá nhiều, khi vinh quang Thiên Thần lần nữa chiếu sáng sa mạc, những thứ chảy máu hy sinh không cần thiết, thì không cần.

- Mạt Thản, giữ lại cái đầu hữu dụng của ngươi, thay Thiên Thần chiếu cố con dân của hắn, đi rải vinh quang Thiên Thần càng nhiều địa phương hơn, đây mới là chuyện ngươi nên làm.

Diệp Chân lấy một loại tư thái thần thánh chậm rãi nói.

Đối mặt với ân xá của Diệp Chân, Mạt Thản không có quá nhiều kinh hỉ, dùng một loại bình tĩnh khó mà miêu tả, chậm rãi dập đầu quỳ lạy về phía Diệp Chân.

- Mạt Thản biết rõ chính mình đã xúc phạm Thần Sứ, nguyện ý dùng năm tháng còn lại của kiếp này, hầu hạ bên người Thần Sứ, xin Thần Sứ từ bi, cho Mạt Thản một cơ hội.

- Thiên Thần sẽ cho ngươi cơ hội này!

Theo giọng nói của Diệp Chân vang lên, sau khi Lam Bào Tế Ti lần nữa vô cùng thành kính lạy Diệp Chân, lúc này mới chậm rãi đứng lên, lấy một loại tư thái cẩn thận dè đặt, hầu hạ bên người Diệp Chân.

Đồng thời, Diệp Chân cũng thở phào nhẹ nhỏm.

Thần côn này, thật đúng là khó giả bộ.

Diệp Chân cũng không nghĩ đến, thu phục Lam Bào Tế Ti Mạt Thản lại thuận lợi như thế, cơ hồ không tốn sức gì.

Thật ra thì Diệp Chân vẫn đang chiếm tiện nghi của vị Thiên Thần Sa Hải Y Trĩ, phô bày một chút cái gọi là Thần Tích, lợi dụng tín ngưỡng cố hữu của bọn họ, thu lấy được nhiều cuồng tín giả như vậy, còn ngưng tụ ra kim sắc thủy châu vô cùng thần bí.

Nhưng, cái gọi là diễn xuất thì diễn cho toàn bộ, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, đây chỉ mới là mở đầu, thì phải diễn toàn bộ.

Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của Diệp Chân rơi vào trên người Lục Bào Tế Ti Lạp Khắc Thân.

Vẻ mặt kẻ kia lập tức trở nên vô cùng khẩn trương, mồ hôi cả người tuôn như nước, đã vội vàng lấy một loại tư thái vô cùng thành kính quỳ lạy Diệp Chân.

Nhưng, Lạp Khắc Thân lại không nhìn thấy, ánh mắt của Diệp Chân đã sớm trở nên vô cùng lạnh lẽo.

- Thiên Thần vinh quang không có thời thời khắc khắc chiếu sáng con dân của hắn, tín ngưỡng con dân của hắn có chút giao động, những chuyện này có thể tha thứ.

- Nhưng, đối với ác đồ mượn danh nghĩa Thiên Thần lấn áp, bốc lột con dân Thiên Thần, loại thập ác bất xá đồ này, dù Thiên Thần có lòng từ bi cũng không cách nào tha thứ cho hắn.

- Lấy danh nghĩa Thiên Thần, tuyên án Thiên Thần Lục Bào Tế Ti Lạp Khắc Thân lấn áp bốc lột con dân Cát Phệ Tử Hình!

Lời của Diệp Chân vừa mới rơi xuống, Lạp Khắc Thân đã vô cùng hoảng sợ cầu khẩn.

- Thần Sứ tha mạng, ta không dám nữa, ta không dám nữa.

Diệp Chân không nói gì, trả lời hắn là ba vị cường giả Giới Vương cảnh Hắc Sa bộ lạc,xông lên bắt sống Lạp Khắc Thân, sau đó kéo xuống.

- Mạt Thản đại nhân, cứu mạng!

- Mạt Thản đại nhân, cầu ngươi mau cứu ta, van ngươi.

Dù Lạp Khắc Thân gọi thảm đến chết, Mạt Thản cũng không có nói nửa chữ, chẳng qua là mở mắt nhướn mày đứng ở sau lưng Diệp Chân.

Lấy danh nghĩa Thiên Thần để xét xử, hắn không có năng lực cũng không thể nào thay đổi.

Sau nửa khắc đồng hồ, tiếng kêu thảm thiết của Lạp Khắc Thân kia vô cùng thê thảm, vang dội toàn bộ Hắc Sa bộ lạc.

Cát Phệ là phong cấm tu vi của võ giả, ném vào trong mấy trăm loại Độc Trùng trong sa mạc, sau đó bị cắn xé trong trạng thái sống sờ sờ đến chết.

Hơn nữa, có mấy loại Độc Trùng đặc biệt nuốt ăn thần hồn, cuối cùng Lạp Khắc Thân ngay cả thần hồn cũng không trốn thoát được.

Trong lúc nhất thời, vô số người Sa Tộc vô cùng hả lòng hả dạ.

Hôm nay Diệp Chân xét xử như vậy, thật ra thì cũng không phải là không bẩn thỉu.

Tối hôm qua trong yến hội, trong lúc Diệp Chân và Hắc Mạn nói chuyện với nhau, hiểu được rất nhiều.

Lục Bào Tế Ti Lạp Khắc Thân được phái đến thủ hộ Hắc Sa bộ lạc rất xấu xa.

Theo như ý chí của Y Trĩ Thần Điện, lực lượng những Lục Bào Tế Ti này là dùng để thủ hộ và tạo phúc cho Sa Tộc bộ lạc.

Nhưng Lạp Khắc Thân lại dùng lực lượng giữ lấy mạch sống của Hắc Sa bộ lạc, đưa ra đủ loại yêu cầu quá đáng, Hắc Sa bộ lạc hiến tặng thiếu nữ cho hắn, đã hơn ba trăm người.

Nhưng, Lạp Khắc Thân còn chưa thỏa mãn, số người Sa Tộc gián tiếp bị hắn hại chết, ít nhất hơn một ngàn.

Đơn giản là ác đến tận xương tủy.

Lúc này mới có màn xét xử hả dạ lòng người của Diệp Chân.

- Trừng ác dương thiện, chính là đại đạo ở đời!

Nhìn người Sa Tộc hân hoan tung tăng, trong lòng Diệp Chân có một loại vui vẻ yên tâm từ trong thâm tâm, trong lòng cũng thoải mái và vui sướng.

Đến đây, Diệp Chân cũng giả bộ Thần Côn không sai biệt lắm, ánh mắt nhìn về phía tù trưởng Hắc Sa bộ lạc Hắc Mạn.

- Hắc Mạn, an bài một căn phòng an tĩnh một chút, ta có việc muốn trao đổi một chút với Mạt Thản Tế Ti.

Lam Bào Tế Ti đã là Tế Ti cao cấp Y Trĩ Thần Điện rồi, thông qua hắn, Diệp Chân cũng có thể hiểu càng nhiều đối với Y Trĩ Thần Điện.

- Việc của ngài, chính là trách nhiệm của Hắc Mạn, cũng là vinh hạnh của ta!