← Quay lại trang sách

Chương 2042 Huyết Mạch Yêu Tộc

Nói đến đây, Hổ Khai Kỳ cười hắc hắc, vẫy tay một cái, từ trong tay một Hổ yêu cầm một phần ngọc giản.

- Trong tay của ta có bằng chứng! Đến lúc đó, trước mặt bằng chứng như núi này, ngươi không chỉ phải cho ta sáu mươi vạn viên linh thạch thượng phẩm, còn phải bị phạt!

- Hổ Vương thần vệ thống lĩnh đối với loại hành vi ép mua quịt nợ không trả tiền, xử phạt thế nào?

Hổ Khai Kỳ hỏi.

Một bên, Miêu yêu một lanh lợi bước lên trước âm hiểm cười nói.

- Ép mua quịt nợ, một trăm Hỏa Long Tiên ít nhất có thể làm cho hắn nằm thời gian nửa năm.

- Sau đó là gấp ba lần số tiền giao dịch, nhưng giao phó thì thôi, không thể giao phó, hắc hắc, đi quặng mỏ của Hổ tộc chúng ta, đào quáng một năm có thể trả nợ một vạn viên linh thạch thượng phẩm, theo như tình hình của ngươi, một trăm tám mươi năm là ít nhất!

- Ngươi đại khái còn không biết cái gì gọi là bằng chứng như núi?

Hổ Khai Kỳ hướng về phía Diệp Chân cười hắc hắc, lắc một tay, một trương ngọc giản hóa thành một màn ánh sáng.

Trong màn sáng, tình cảnh Diệp Chân vừa giao dịch với Hổ Khai Kỳ đã hiện ra từng cái.

Đây là ngọc giản lưu ảnh.

Nhưng quỷ dị là, ngọc giản lưu ảnh này lại không có bất kỳ âm thanh nào.

Ngược lại là động tác của nhân vật, vô cùng hình tượng.

Nhất là động tác mỗi một lần Hổ Khai Kỳ duỗi ra hai đầu ngón tay, vô cùng rõ ràng bắt mắt.

Động tác Diệp Chân gật đầu vô cùng rõ ràng, nhưng chính là không có bất kỳ âm thanh nào.

Sắc mặt của Diệp Chân trong chớp mắt trở nên vô cùng khó coi.

Trách không được, trước đó Diệp Chân còn kỳ quái, vì sao Hổ Khai Kỳ này lại dựng thẳng hai đầu ngón tay, hóa ra sớm có dự định.

Bây giờ, dựng thẳng hai đầu ngón tay, cụ thể là hai vạn viên hay hai mươi vạn viên đều hoàn toàn do Hổ Khai Kỳ định đoạt.

Xem ra, Hổ Khai Kỳ này là một tay già đời, thủ đoạn này, loại ngọc giản lưu ảnh đặc chế này, tuyệt đối đã sớm chuẩn bị.

Nếu thật cáo lên, có một kiện ngọc giản lưu ảnh không âm thanh như vậy làm chứng, suy nghĩ lại một chút đây là địa bàn Yêu Tộc, lấy thân phận của Hổ Khai Kỳ, thống lĩnh Hổ Vương thần vệ sẽ phán làm sao, cái mông sẽ ngồi bên nào, lại quá rõ ràng.

Chắc chắn sẽ nghiên về phía Hổ Khai Kỳ.

Đến lúc đó, phạt tiền gấp ba lần đó cũng không phải nói đùa.

Mặc dù Hổ Khai Kỳ làm như vậy, chưa chắc sẽ hoàn toàn đạt được thần vệ thống lĩnh Hổ Vương kia ủng hộ, nhưng đối một người lạ thì thật là không đánh cược nổi, cũng không thua nổi.

Nơi này chính là địa bàn của Hổ tộc.

Xem ra Hổ Khai Kỳ này đã sớm sờ chuẩn ngoại lai lòng người.

Dưới tình huống bình thường, chỉ cần đầu óc bình thường đều sẽ lựa chọn của đi thay người.

Nghĩ rõ ràng loại tình huống này, vẻ mặt Đại Nhĩ Đóa trở nên tự trách, hắn không ngờ, hắn tìm đến nơi tìm tình báo lại tìm đến cho chủ thượng Diệp Chân một đại phiền toái như thế.

Nhìn thấy sắc mặt Diệp Chân khó coi, Hổ Khai Kỳ cười đắc ý.

- Thế nào, nếu ngươi cáo, bây giờ Kỳ gia ta sẽ dẫn ngươi đi đến chỗ thống lĩnh Hổ Vương thần vệ thượng cáo!

Thấy Diệp Chân không mở miệng, Hổ Khai Kỳ càng thêm đắc ý.

- Nhưng mà nói đi thì nói lại, việc này, cho dù ngươi không cáo, ta cũng muốn đi cáo!

- Đến lúc đó, tiền phạt một trăm tám mươi vạn viên linh thạch thượng phẩm, ngươi phải giao định!

Nói đến đây, Hổ Khai Kỳ lại giả ra một bộ dáng rộng lượng.

- Nhưng Kỳ gia ta cũng lăn lộn giang hồ, cũng nên cho ngươi lưu một con đường sống.

- Như vậy đi, lưu lại năm mươi vạn viên linh thạch thượng phẩm, lại đưa tiểu lão Hổ này làm hộ vệ cho ta! Việc hôm nay ta sẽ bỏ qua.

Nói xong, tự nghĩ đã ăn chắc một đoàn người Diệp Chân, Hổ Khai Kỳ dùng một loại ánh mắt vô cùng tham lam nhìn về phía Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu.

Ánh mắt của Diệp Chân khẽ động, xem ra, không chỉ bọn hắn xuất thủ hào phóng.

Mà ngay từ đầu, Hổ Khai Kỳ này đã đánh chủ ý lên Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu.

Trách không được từ đầu đến giờ, Hổ Khai Kỳ này liên tục đang vô tình hay cố ý dò xét tiểu Miêu, hỏi thăm vấn đề có liên quan đến tiểu Miêu, thì ra một mực là đang mưu đồ tiểu Miêu.

- Thế nào, cân nhắc xong chưa, tính kiên nhẫn của Kỳ gia ta có hạn!

Ánh mắt đảo quanh người Hổ Khai Kỳ tiểu Miêu, đồng thời thúc giục.

Khóe miệng của Diệp Chân đột ngột xuất hiện một tia lạnh lẽo.

- Muốn tiểu Miêu của ta.

- Không sai!

Hổ Khai Kỳ vẻ mặt cười gật đầu.

- Phi!

- Chỉ ngươi, cũng xứng!

Diệp Chân giễu cợt một tiếng, phối thêm một ngụm nước miếng, lập tức chọc giận Hổ Khai Kỳ.

- Trên địa giới của Kỳ gia ta mà còn dám kiêu ngạo như vậy, thật sự cho rằng Kỳ gia ta là bùn nặn! Các huynh đệ, đi mời Hổ Vương thần vệ huynh đệ tới, nói bên này có người nháo sự!

- Ta không tin, ở trên địa giới Hổ tộc chúng ta, một dị tộc nhân còn dám khi dễ Hổ tộc chúng ta.

Hình như Hổ Khai Kỳ này phách lối đã quen, cho tới bây giờ không nghĩ tới ở trên địa bàn của bọn hắn sẽ có người dám hạ thủ với hắn, cho nên hắn căn bản không hề đề phòng.

Cũng ngay khi Hổ Khai Kỳ phách lối vung tay múa chân, ánh mắt Diệp Chân hơi động một chút, tiểu Miêu sau lưng Hổ Khai Kỳ đột nhiên phát ra một tiếng hổ khiếu chấn động tâm hồn, bỗng nhiên một hổ phác bổ nhào về phía Hổ Khai Kỳ, phía dưới hổ trảo, cái miệng đầy máu cách cổ Hổ Khai Kỳ cũng chỉ có khoảng nửa tấc, kia khí tức tanh nóng dọa cho Hổ Khai Kỳ oa oa kêu to lên.

- Đừng nhúc nhích!

- Đừng có giết ta!

- Giết ta, ngươi cũng sống không được!

- Nếu ngươi dám giết ta, ngươi tuyệt đối không cách nào sống sót rời khỏi Bạch Hổ Sơn Mạch!

Một đám Yêu Tộc xung quanh lập tức ồn ào, muốn tiến lên nhưng lại bị một tiếng hổ khiếu tiểu Miêu hù sợ.

- Ai nói ta muốn giết ngươi?

Khóe miệng của Diệp Chân lộ ra một biểu lộ lạnh lùng, chậm rãi tiến lên, lấy ra ngọc giản lưu ảnh làm bằng chứng trong tay Hổ Khai Kỳ, hai ngón nhẹ nhàng chà xát, biến thành vỡ nát.

- Hiện tại, ta hỏi ngươi đáp! Ngươi là người thông minh, hẳn phải biết trả lời thế nào?

Vừa nói, Diệp Chân vừa lấy ra một phần ngọc giản lưu ảnh!

- Ta là người thông minh, không sai!

Sau khi ban đầu trải qua hốt hoảng, Hổ Khai Kỳ nhanh chóng trấn định lại.

- Ta biết ngươi muốn ta phối hợp với ngươi thế nào, nhưng ta phải nói cho ngươi, vô dụng!

- Cái đồ chơi chứng cứ này, ngươi có hay không, ta có hay không, đối với việc thay đổi kết quả cũng không lớn! Sở dĩ làm ra cái chứng cứ như vậy chỉ vì để tránh một chút phiền toái không cần thiết!

- Nhưng thật ra, ở trên địa bàn này, lão tử muốn thu thập ngươi, có chứng cớ hay không thì khác biệt thật không lớn!

- Nếu ngươi thức thời, không muốn chết thì lập tức thả Kỳ gia ta, sau đó ngoan ngoãn xuất ra năm mươi vạn viên linh thạch thượng phẩm, sau đó giao Hổ yêu này cho ta.

- Nếu không, ta dám đảm bảo mấy người các ngươi tuyệt đối không thấy được mặt trời ngày mai!

Hổ Khai Kỳ một mặt lạnh lẽo nói.

- Ta có gặp được mặt trời ngày mai hay không, đó là của ta chuyện, chứng cứ có hữu dụng hay không, đó cũng chuyện của ta! Hiện tại, việc ngươi cần làm duy nhất chính là phối hợp ta!

- Ta hỏi ngươi đáp, hiểu chưa?

Theo thần niệm của Diệp Chân khẽ động, cái miệng đầy máu của tiểu Miêu cơ hồ nuốt vào một nữa đầu của Hổ Khai Kỳ, dọa cho Hổ Khai Kỳ lần nữa hoảng sợ kêu to lên.

- Nếu như ta cảm thấy ta có thể không sống tới ngày mai, ta không ngại trước khi chết, xử lý ngươi, ngươi hiểu chưa?

- Mà phần khẩu cung này lại để ta có hi vọng sống đến ngày mai!

Thanh âm của Diệp Chân sâm nhiên mà lạnh lẽo, nhưng càng nguy hiểm hơn lại là cái miệng đầy máu của tiểu Miêu.

Trong nháy mắt tiếp theo, Hổ Khai Kỳ kêu to lên:

- Ta phối hợp! Một phần đồ vô dụng, ta phối hợp với ngươi là được!

- Rất tốt!

- Trước đó, ngươi và ta ước định mua bảng giá tin tức là bao nhiêu?

- Một vạn viên linh thạch thượng phẩm!

- Dùng huyết mạch Hổ tộc của ngươi phát thệ!

- Cái này...

Rống!

Cái miệng đầy máu của tiểu Miêu lần nữa che úp tới.

Hổ Khai Kỳ bị hù không nhẹ, lần nữa thuận theo ý tứ của Diệp Chân, dùng huyết mạch Hổ tộc của hắn lên huyết thệ.

Cũng chừng trăm hơi thở, Diệp Chân đã từ miệng của Hổ Khai Kỳ mò được một phần khẩu cung.

Tuy tác dụng của phần khẩu cung này có thể không quá lớn, nhưng Diệp Chân còn muốn ở Thái Mông Yêu Giới tìm người, hắn không muốn vừa đến Thái Mông Yêu Giới đã trở thành tội phạm truy nã của toàn bộ Yêu Tộc.

- Đúng rồi, ta không rõ, ngươi coi trọng huynh đệ tiểu Miêu của ta ở chỗ nào, vì sao nhất định phải trong điều kiện tăng thêm tiểu Miêu?

Sau khi lấy được khẩu cung, Diệp Chân hỏi câu hắn nghi ngờ nhất.

Diệp Chân không rõ, lúc này mới gặp lần đầu tiên, vì sao Hổ Khai Kỳ này đã đánh chủ ý lên người tiểu Miêu.

- Tò mò thôi!

Hổ Khai Kỳ nói.

- Tò mò cái gì?

Diệp Chân hỏi.