Chương 2068 Ngươi không đi, ta đi.
Mặc dù bọn hắn chiếm lý, nhưng Đồ Triệt này không hỏi nguyên do đã đánh Hồ Bất Định ba bàn tay, quả thật kinh người!
Hồ Thanh Đồng cũng vô cùng kinh ngạc mấp máy bờ môi, nàng cũng không ngờ, vị Thái Thượng trưởng lão này đối với một vị trưởng lão Hồ tộc, lại tát là tát, mà còn là tát trước mặt mọi người.
Trong Nhân Tộc có mạnh được yếu thua, cường giả là lời giải thích vua, trong Yêu Tộc, hai pháp tắc này càng được tôn sùng đến cực hạn.
Giữa Hồ Bất Định và Đồ Triệt, tu vi Đồ Triệt mạnh hơn Hồ Bất Định rất nhiều, thế lực và quyền nói chuyện của hắn, so với Hồ Bất Định chỉ hỗn đến nội bộ trưởng lão Hồ tộc thì càng mạnh đến không biết nơi nào.
Đánh thì đánh.
Trước mặt mọi người đánh cũng không có gì.
Cho nên, biểu lộ của Hồ Bất Định lúc này, dù vô cùng ủy khuất nhưng cũng phải nhịn.
Hổ Xích Mi kiêu ngạo nhìn Diệp Chân một chút, sau đó ném một mị nhãn về phía tiểu Miêu, ý kia không thể hiểu rõ hơn được nữa, ta lợi hại không?
Đồng thời, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu cũng khẽ kêu một tiếng, ở trong Huyền Cung của Diệp Chân, hướng về Tiểu Yêu, Tử Linh, Thận Long Nguyên Linh A Sửu, Cửu Đầu Trùng khoe khoang.
- Thế nào, cô nàng của Hổ Gia ta lợi hại không?
- Tiểu Miêu, ta thấy ngươi chắc là ngứa da lắm rồi, dám xưng gia ở trước mặt ta, xem ra, hẳn là để ngươi nếm thử tư vị A Sửu đã từng hưởng qua.
- Ngươi là con mèo bệnh đáng chết, bản lĩnh cua gái của ngươi là do ai dạy, vậy mà bây giờ còn dám khoe khoan, đại tỷ, lát nữa hút chết hắn!
- Đúng là rất lợi hại.
Trong Huyền Cung của Diệp Chân, Tử Linh Tử Linh Tiên Kiếm không gió mà bay, một đạo kiếm ý lăng lệ không hiểu đột ngột từ trong cơ thể Diệp Chân bắn ra, bắn thẳng đến nửa người dưới của tiểu Miêu.
Kiếm ý bảo bọc nửa người dưới của tiểu Miêu, trực tiếp dọa tiểu Miêu sợ run rẩy.
- Ta sai!
Những năm này kiếp sống đã để tiểu Miêu hiểu rõ, mạnh miệng là không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Biện pháp tốt nhất chính là mau nhận sai.
- Đại tỷ, ta sai! Ta nói là, ngươi cảm thấy ta làm như vậy đã được chưa?
- Ừm, không tệ, nhưng còn thiếu chút lửa, không đủ hả giận!
Thanh âm của Tiểu Yêu lần nữa vang lên.
- Ha ha, ta hiểu rõ!
Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu nói.
Một đám tiểu gia hỏa không ngừng cãi lộn ở trong Huyền Cung của Diệp Chân, làm cho Diệp Chân trợn trắng mắt, chỉ có Cửu Đầu Trùng ngậm miệng không nói gì, xem náo nhiệt.
Đương nhiên, không phải Cửu Đầu Trùng không muốn tham gia náo nhiệt, mà là hắn là gia hỏa nhập bọn cuối cùng, không có nhân quyền, những năm qua này đã sớm học ngoan!
Rống!
Tiểu Miêu gầm lên vài tiếng hổ khiếu trầm thấp, ai cũng không chú ý, nhưng vẻ mặt Hổ Xích Mi lại biến đổi, ngón tay nhỏ nhắn duỗi ra, lần nữa chỉ Hồ Liên giận mắng.
- Đồ gia gia, còn có nữ nhân đanh đá này nữa, vừa rồi nàng không nói đạo lý, ngay cả nước bọt cũng phun đến trên mặt ta, kém chút nữa đuổi ta ra khỏi Thanh Khâu!
Hổ Xích Mi quát.
- Tổ tông của ta!
Hồ Liên kêu rên, nàng xem như thấy rõ, ngay cả phụ thân Đồ Triệt của nàng cũng bị đánh, đừng nói đến nàng.
Nàng dám thề với trời, vừa rồi nàng thật sự không làm cái gì đối với vị tiểu cô nương này, cách xa như vậy, nước bọt của nàng cũng không thể phun qua được.
Thế nhưng, Đồ Triệt lại không cho nàng bất luận cơ hội giải thích nào!
- Hừ, Hồ Bất Định ngươi không quản tốt con gái của ngươi thì để ta giúp ngươi quản!
Hừ lạnh một tiếng, thân hình Đồ Triệt không nhúc nhích, tay khẽ động, trong hư không ngưng ra mấy tay ấn, mạnh mẽ quất trên gương mặt Hồ Liên, trực tiếp đánh Hồ Liên bay lên cao cao, trong miệng cuồng phun máu tươi, lại phun ra một ngụm răng!
Lần này, Hồ Liên thật sự thảm.
Lúc trước bị Diệp Chân đánh gãy mất nửa miệng răng, giờ lại bị Đồ Triệt đánh tiếp, đầy miệng răng coi như triệt để rơi sạch.
Răng rơi sạch, toàn bộ gương mặt cũng xẹp xuống, bộ dáng đó nói có bao nhiêu xấu thì có bấy nhiêu xấu.
Nhưng hết lần này tới lần khác, đau nhức thì đau nhức, Hồ Liên lại hét một tiếng cũng không dám hét, nàng sợ.
Đây chính là cái gọi ác nhân tự có ác nhân trị!
Nhìn một màn này, Hồ Bất Định đau lòng chính muốn thổ huyết.
Nữ nhi nhà ai không phải ưa thích trong lòng, đã lớn như vậy, hắn còn chưa bao giờ đánh nữ nhi của mình như vậy.
Nhưng đau nhức thì đau nhức, hắn lại không dám nói nửa chữ.
Nếu hắn lại có chút ngỗ nghịch, có trời mới biết sẽ đưa tới trừng phạt cỡ nào!
Nhưng nói trở lại, Hồ Bất Định cũng coi là tự mình nếm quả ác!
Đương nhiên, Hồ Bất Định cũng hiểu rõ, đây là Thái thượng trưởng lão Đồ Triệt vừa trở về không bao đang mượn mặt mũi của hắn lập quy củ, lập uy phong.
Nói cho toàn bộ Thanh Khâu Hồ tộc, mặc dù Đồ Triệt hắn lui về làm Thái Thượng trưởng lão, nhưng hổ uy à không hồ uy vẫn còn!
- Nha đầu Xích Mi, nơi này còn có người nào khi dễ ngươi nữa không?
Thái thượng trưởng lão Đồ Triệt bễ nghễ tứ phương, dọa đến Hồ Bất Định, Hồ Liên và một đám tuần vệ và Đồ Hùng cúi đầu không nói, sợ bị ăn tát theo.
- Đồ gia gia, những người khác cũng không có gì, chủ yếu là ta và bằng hữu của ta đến đây gặp cô nương Hồ Thanh Đồng này, ngay khi chúng ta tới, rõ ràng nhìn thấy nhi tử Đồ Viêm của Hồ Liên này không chơi nổi....
Hổ Xích Mi một trận kể lại, kể rõ ràng tiền căn hậu quả của việc trước đó, đương nhiên, ở giữa thiếu không thiếu thêm mắm thêm muối, nhưng cơ bản sự thật vẫn rất rõ ràng.
Lần này, Đồ Triệt lại không lập tức xử trí, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Thanh Đồng, thật lâu mới mở lời.
- Hồ Bất Định, ngươi muốn xử phạt đem Hồ Thanh Đồng nhốt vào Thanh Khâu mộ tổ ba năm, còn muốn đuổi nữ nhi Diệp Xích Linh của Thanh Đồng ra khỏi Thanh Khâu?
Đồ Triệt quát lạnh.
- Bẩm Thái Thượng trưởng lão, Hồ Thanh Đồng cấu kết người ngoài, khi dễ...
- Im ngay!
Đồ Triệt lăng lệ quát to một tiếng, không cút dấu hiệu nào, một cước đạp bay Hồ Bất Định.
- Ngươi thân là trưởng lão tộc ta, làm việc thiên tư trái pháp luật bao che khuyết điểm, còn có mặt mũi nói như vậy!
Trong miệng phun máu tươi, Hồ Bất Định một mặt đau khổ, hắn làm việc thiên tư, chẳng lẽ Đồ Triệt ngươi có thể tốt hơn sao?
Nói cho cùng, vẫn là bởi vì Đồ Triệt ngươi lợi hại thôi.
Rồi sẽ có một ngày...
Hồ Bất Định che giấu hận ý trong mắt của hắn vô cùng tốt.
- Hồ Bất Định thân là trưởng lão, làm việc thiên tư trái pháp luật, xử phạt bất công, phạt cấm túc nửa năm, đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm!
- Hồ Liên không phân biệt phải trái, ức hiếp đồng tộc, phạt đi khổ dịch mười năm, niệm tình vì bảo vệ con sốt ruột, chỉ cần xin lỗi Hồ Thanh Đồng ở trước mặt mọi người, mặt khác lĩnh hai mươi Long Tiên, lấy đó làm gương!
- Đồ Viêm hóa ra bản thể đả thương người, nhưng niệm tuổi nhỏ, phạt đi theo mẫu thân thụ hình!
Nói xong tất cả xử trí, hai tay Đồ Triệt phất một cái, nói.
- Các ngươi có phục không?
Dù vừa nghĩ tới long tiên kia đã làm Hồ Liên run lẩy bẩy, nhưng Hồ Liên vẫn run giọng nói.
- Phục! Ta phục!
- Thái Thượng trưởng lão xử phạt, ta phục!
Khi nói câu nói này, Hồ Bất Định cúi đầu cắn răng, song quyền gắt gao nắm chặt.
Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần
…
- Thúc thúc, ngươi nhìn Thu Thiên này đi, chính là do mẫu thân của ta tự làm cho ta!
- Ngươi nhìn, còn có con ngựa gỗ này, ta cưỡi từ nhỏ đến lớn, vừa vặn chơi rất tốt!
- Còn có những động vật nhỏ này, có con hổ màu trắng nhỏ, còn có con thỏ nhỏ, còn có chó nhỏ, sư tử nhỏ chúng đều là tiểu đồng bọn của ta.
Một căn nhà trúc không to không nhỏ, được sắp xếp rất ngăn nấp, sạch sẽ, Xích Linh Nhi lôi kéo Diệp Chân, hận không thể lập tức giới thiệu tất cả mọi thứ cho Diệp Chân.
Chờ Hồ Thanh Đồng bước nhanh tới, Xích Linh Nhi đã lôi kéo Diệp Chân vào phòng.
Trong phòng, tràn ngập mùi thơm của đan dược, Diệp Chân lại nhìn thấy trong phòng có một lò luyện đan tinh xảo.
- Ừm, lò luyện đan, Xích Linh Nhi, đây là mẫu thân ngươi dùng?
- Thúc thúc, mẫu thân của ta rất lợi hại, nàng biết luyện đan, trong tộc chúng ta có rất nhiều thúc thúc a di tốt đều sẽ tới mua đan dược từ nơi của mẫu thân ta.
Diệp Chân xem như nghe rõ, Hồ Thanh Đồng trong Hồ Tộc, hẳn là lấy luyện đan mà sống, hơn nữa nhìn bộ dáng lò luyện đan, còn có thuộc tính phẩm linh thạch bên cạnh lúc dùng luyện đan, còn một chút tài liệu hỏa dư lại, Hồ Thanh Đồng luyện chế đan dược, Phẩm Giai cũng rất bình thường, giá trị phụ gia cũng không cao, kiếm tiền hẳn rất vất vả.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng của Diệp Chân lần nữa chua xót.
Những năm này, hai mẹ con Hồ Thanh Đồng và Xích Linh Nhi đã chịu khổ.
Diệp Chân càng hận chính mình, làm sao trễ như vậy, Thông Tí Hỏa Hầu Vương, Huyền Hổ nhiều lần nhắc nhở, làm sao lại nghĩ không ra?
Về phần Hồ Thanh Đồng vì sao không nói với mình chuyện đã có hài tử, Diệp Chân biết rất rõ, cũng có thể hiểu được hết suy nghĩ của nàng.
Năm đó, Diệp Chân và Hồ Thanh Đồng phát sinh chuyện phu thê, dưới tình huống hai bên đều không tỉnh táo lắm, sau đó lại bị Phong Kinh Nguyệt chạy tới nhìn thấy.
Lúc ấy Phong Kinh Nguyệt không nhìn nỗi một màn này, tức giận rời đi, Diệp Chân rơi vào đường cùng, chỉ có thể ném Hồ Thanh Đồng qua đi tìm Phong Kinh Nguyệt.
Diệp Chân có thể hiểu được tâm tình lúc ấy của Hồ Thanh Đồng.
Bằng không, Hồ Thanh Đồng nàng cũng sẽ không nói năm đó lợi dụng Diệp Chân đối phó Độc Giác Ngân Tê Vương, áy náy báo ân.
Hồ Thanh Đồng rất kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không lấy chuyện này áp chế, bắt Diệp Chân phải phụ trách.
Cho nên, cho dù đã có hài tử, Hồ Thanh Đồng vẫn như cũ quật cường, tự mình nuôi dưỡng, không lộ ra một chút phong thanh cho Diệp Chân biết, cho tới bây giờ.
Nghĩ đi nghĩ lại, con mắt của Diệp Chân cũng có chút ướt át.
Cũng vì năm đó hắn trẻ người non dạ, suy nghĩ không được chu toàn.