Chương 2090 Buông tay đánh một trận
Trong chớp mắt, Diệp Chân đã phát sau mà đến trước, không những lên trước Hồ Bất Định mà sau hai lần liên tục phát động Phong Thiểm Lược, trong chớp mắt đã bỏ xa Hồ Bất Định ở đằng sau.
Đồng thời, thần niệm lần nữa rơi ra, lục soát vị trí của Xích Linh Nhi.
Nhìn kẻ xông vào nháy mắt vượt lên trước hắn, trong đôi mắt của Hồ Bất Định tràn đầy thần sắc chấn kinh, nhưng trên mặt đều là cười lạnh thâm trầm.
- Chơi tâm nhãn với lão phu, các hạ vẫn còn non lắm.
Trong tiếng cười lạnh, Hồ Bất Định đột ngột tăng tốc lộn vòng phương hướng, bay về phương hướng ngược lại.
Diệp Chân kinh hãi.
Trong chớp mắt đã kịp phản ứng, mắc lừa.
Lão hồ ly này, trách không được lúc này Diệp Chân đã dẫn trước Hồ Bất Định hơn hai mươi dặm, thần niệm càng phóng xạ ra phạm vi mười dặm vẫn không tìm được hạ lạc của Xích Linh Nhi.
- Lão hồ ly!
Giận mắng một tiếng, Diệp Chân cũng lập tức lộn vòng, lần nữa đuổi theo phương hướng của Hồ Bất Định.
Lần này, động tác của Hồ Bất Định, nói không chừng vẫn có khả năng giở trò lừa bịp, nhưng Diệp Chân lại không đánh cược nổi, càng không thua nổi.
Thế nhưng, Diệp Chân thành công bị lão hồ ly này đùa nghịch một vòng, bản thân đã kéo ra khoảng cách hơn hai mươi dặm, giờ mà quay người đuổi theo.
Chờ ngay khi Diệp Chân quay người đuổi kịp Hồ Bất Định đã là thi triển ba lần Phong Thiểm Lược, đã là chuyện của hai hô hấp sau.
Ngay khi đuổi kịp, thần tình của Diệp Chân trì trệ, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Hồ Bất Định đang đứng ở nơi đó, bàn tay đặt trên đỉnh đầu Xích Linh Nhi đang bị trói, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Chân.
- Còn dám tiến lên một bước, ta sẽ đánh chết nha đầu này.
Diệp Chân bỗng nhiên dừng bước, nắm chặt thiết quyền, run rẩy, đây là tình huống xấu nhất.
Diệp Chân thừa nhận, hắn vẫn còn xem nhẹ tính toán của lão hồ ly Hồ Bất Định này, nào chỉ là thông minh siêu quần, đây quả thực là đa mưu túc trí.
Trong thời gian ngắn như vậy, không chỉ tính toán rõ ràng phản ứng và ý nghĩ của Diệp Chân, còn tương kế tựu kế thuận thế dùng một động tác giả lừa gạt Diệp Chân, hóa giải ưu thế phương diện tốc độ của Diệp Chân, thành công khống chế Xích Linh Nhi trong tay.
Phần tính toán này, quả nhiên đáng sợ!
Lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Xích Linh Nhi tràn đầy sợ hãi, nhưng ánh mắt lại rất trấn định, bên khóe mắt và trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, xem ra trước đó đã từng khóc, mặc dù cảm xúc lúc này tương đối ổn định, nhưng vẫn để trái tim của Diệp Chân bỗng nhiên co lại.
Đau lòng!
Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này Diệp Chân còn chưa thể biểu lộ ra bất kỳ biểu hiện đau lòng nào, nếu không thì một khi Diệp Chân biểu hiện ra quan tâm quá độ đối với Xích Linh Nhi sẽ bị lão hồ ly trước mặt ăn không còn mảnh xương.
Nếu như vậy, hôm nay Diệp Chân xâm nhập, tám chín phần mười sẽ trở thành một bi kịch.
May mắn duy nhất của Diệp Chân chính là trước đó Diệp Chân vì để phòng vạn nhất, sợ mưu tính bại lộ bị Hồ Bất Định nhận ra, sau đó dùng Xích Linh Nhi chèn ép Diệp Chân, cho nên trước khi hành động, Diệp Chân đã dùng Thái Cổ Thận Long Châu Bản Nguyên thận khí huyễn hóa thành một khuôn mặt khác.
Hơn nữa, vì cố tình bày nghi trận, bộ mặt của Diệp Chân lúc này cũng được bảo bọc một tầng Linh Lực mông lung như có như không, che dấu khuôn mặt và biểu lộ.
Cho nên, Diệp Chân nhận ra Xích Linh Nhi, nhưng Xích Linh Nhi lại không nhận ra Diệp Chân, Hồ Bất Định cũng không nhận ra.
Nếu không thì việc này trước hết đã hỏng bét.
- Tiểu nha đầu này, ngươi đánh chết thì đánh chết, có liên quan gì đến ta! Ta không lấy được cơ hội, ngươi cũng đừng mong có được, đánh chết tất cả mọi người sạch sẽ!
Thanh âm của Diệp Chân không chỉ không mang tình cảm chút nào, còn có vài phần lệ khí.
- Nhưng, mấy súc sinh kia trong tay của ta, vừa may có thể lấy ra trút giận!
- Ngươi dám!
Hồ Bất Định trừng mắt, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Chân.
- Sao ta lại không dám?
- Ngươi muốn đánh chết thì tranh thủ thời gian đánh chết, ta có sáu người này, có thể chậm rãi chơi!
Khóe miệng Diệp Chân xuất hiện một nụ cười tàn nhẫn, ánh sáng lóe lên, nữ nhi Hồ Liên của Hồ Bất Định đã xuất hiện trong lòng bàn tay của Diệp Chân.
Hồ Liên bị Diệp Chân nắm chặt phần gáy vừa xuất hiện, đã bi thiết nói.
- Phụ thân, cứu ta!
- Cứu ngươi, hắn không có cơ hội đó!
Trong lòng bàn tay Diệp Chân lóe ra linh quang, Hồ Liên ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra thì đầu đã bị Diệp Chân bóp nát giống như bóp một quả dưa hấu!
- Ngươi!
- Liên nhi!
Hồ Bất Định gào lên đau xót một tiếng, con mắt trong chớp mắt trở nên đỏ như máu, toàn thân trên dưới không cầm được run lẩy bẩy, hận không thể lập tức giết chết Diệp Chân.
Nữ nhi của mình bị người bóp nát ở ngay trước mặt hắn, phần thống khổ đó có thể nghĩ.
Ngay lúc này, Hồ Bất Định có một loại xúc động tại chỗ chụp chết Xích Linh Nhi, sau đó liều chết với Diệp Chân.
Nhưng, khi thấy Diệp Chân xách tiểu nhi tử Hồ Quảng của hắn ra thì bỗng nhiên giật mình một cái, nháy mắt quên hết đi ý nghĩ không lý trí này của mình.
Thông thường mà nói, càng người thông minh thì càng lý trí!
Một nhi tử hai tôn tử một nữ nhi, một ngoại tôn, một con rể, trước mắt, trong tay kẻ xông vào này có năm người thân chí thân của Hồ Bất Định hắn.
Hắn không liều nổi.
Hơn nữa, mục tiêu của kẻ xông vào trước mắt này cũng giống như hắn, muốn dùng Xích Linh Nhi đi uy hiếp Hồ Thanh Đồng để tranh thủ cơ hội đó.
Sinh tử của Xích Linh Nhi, đối với kẻ xông vào này cũng không có uy hiếp quá lớn.
Hơn nữa, thật lòng mà nói, chính Hồ Bất Định cũng không nỡ giết chết Xích Linh Nhi như vậy.
Dù sao có thể dùng Xích Linh Nhi để uy hiếp Hồ Thanh Đồng chính là cơ hội một vạn năm khó gặp!
- Chậm đã!
- Rốt cuộc các hạ muốn như thế nào, cứ nói thẳng ra đi!
Hồ Bất Định bỗng nhiên nói.
Nếu kẻ xông vào trước mắt này lại lần nữa ở ngay trước mặt bóp nát đầu tiểu nhi tử Hồ Quảng của hắn, vậy hắn thật sẽ không chịu được.
Mấu chốt là, chuyện như vậy, kẻ xông vào trước mắt này còn có thể làm bốn lần.
- Ý đồ của ta, ngươi vẫn chưa rõ sao?
- Tiểu nha đầu này dùng để uy hiếp Hồ Thanh Đồng, không gì thích hợp bằng! Ta chỉ muốn lấy được tiểu nha đầu này mà thôi.
- Ta dùng đám con tin còn lại trong tay đổi tiểu nha đầu này và ta an toàn rời khỏi nơi đây!
Diệp Chân đưa ra điều kiện.
- Tuyệt đối không thể!
Làm một lão hồ ly, Hồ Bất Định vừa mở miệng đã bác bỏ đề nghị của Diệp Chân.
Nếu hắn tiếp nhận đề nghị của Diệp Chân, trong lần tranh đấu hôm nay, hắn sẽ phải ăn một thua thiệt ngầm to lớn.
Hơn nữa, nữ nhi Hồ Liên như viên Minh Châu trong lòng bàn tay của hắn sẽ chết vô ích.
Hắn đương nhiên không thể nào tiếp nhận đề nghị của Diệp Chân được.
Hồ Bất Định là Cửu trưởng lão, cũng không phải trắng làm, hắn cũng không phải loại người tuỳ tiện bị người khác bài bố.
Rất nhanh, Hồ Bất Định cũng học theo Diệp Chân, bóp phần gáy của Xích Linh Nhi, Linh Lực trong lòng bàn tay phun ra nuốt vào, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Chân.
- Nếu đã như thế, không bằng ta một chưởng đánh chết mầm tai hoạ này, sau đó ngay ở chỗ này tử đấu một trận, xem đến cùng hươu chết vào tay ai!
Trái tim Diệp Chân lập tức treo lên!
Xích Linh Nhi vẫn chỉ là đứa bé, bị Hồ Bất Định làm giật mình như thế, khóc lớn lên.
Này vừa khóc, Diệp Chân càng thêm đau lòng, hận không thể lấy thân mình thay vào đó.
Nhưng Diệp Chân càng hiểu, hắn không thể biểu hiện ra một chút đau lòng, nếu không sẽ bị lão hồ ly Hồ Bất Định này ăn sạch!
Diệp Chân mặt không biểu tình hừ lạnh một tiếng, trên tay lóe lên ánh sáng, nhị nhi tử Hồ Hữu Tế được Hồ Bất Định thương yêu nhất xuất hiện trong tay Diệp Chân.
- Không có việc gì, chúng ta tùy tiện nắm bắt chơi, ngươi chỉ có thể bóp một lần, ta còn có thể bóp năm lần, hẳn là rất thoải mái!
Trong âm thanh của Diệp Chân tràn đầy lãnh khốc.
Nhiều năm gió tanh mưa máu làm cho Diệp Chân diễn rất giống.
Trong mắt Hồ Bất Định lóe lên sát khí, vô cùng phẫn nộ, nhưng cuối cùng hắn vẫn không lập tức lựa chọn phương pháp đồng quy vu tận.
Dù sao, nếu hắn giết Xích Linh Nhi, Diệp Chân lại giết sáu người thân của hắn, dù cuối cùng hắn có thể đánh chết Diệp Chân, hắn cũng đã thành trúc lam múc nước công dã tràng.
Vừa không có Xích Linh Nhi uy hiếp Hồ Thanh Đồng, lại mất sáu người thân, làm huyết mạch của Hồ gia hắn đứng trước nguy hiểm đoạn tuyệt.
Nhất là ngay khi nhìn thấy nhị nhi tử Hồ Hữu Tế hắn thương yêu nhất và ký thác kỳ vọng chết thì càng vô cùng thương tiếc.
Cho nên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn vẫn không nguyện ý làm như vậy.
Hơi suy nghĩ một chút, Hồ Bất Định đột nhiên cười một tiếng, một lần nữa buông Xích Linh Nhi ra.
- Nếu ngươi và ta đều có con tin, đều muốn lấy được con tin trong tay, không bằng ngươi và ta buông con tin xuống, đánh qua một trận, thắng thì đương nhiên có thể lấy được muốn con tin, như thế nào?