Chương 2102 Mộ Phần Thanh Khâu Tàn Khuyết
Diệp Chân xem như lĩnh giáo được vị đại tộc trường Đồ Chính Hồ Tộc cao minh, chỉ cần mấy câu, ý nói toàn bộ ý nghĩa của Diệp Chân đã bị phá hỏng, làm cho Diệp Chân giương mắt nhìn đại công tử Đồ Cạnh Cao.
Nếu một mình đại công tử Đồ Cạnh Cao, có lẽ Diệp Chân có thể có khả năng thần không biết quỷ không hay giết chết, nhưng từ sau khi có mệnh lệnh của Đồ Chính, bên người Đồ Cạnh Cao lúc nào cũng có hai vị cường giả Đạo Cảnh đi theo, Diệp Chân không cách nào làm được chuyện này.
Đừng nói có hai vị Đạo Cảnh, dù một vị Đạo Cảnh, Diệp Chân đều không có có cách nào thần không biết quỷ không hay giết chết Đồ Cạnh Cao.
Một khi hành động của Diệp Chân bị phát hiện, đây cũng không khác gì tìm đường chết.
Diệp Chân đi dạo một hai canh giờ trong phủ của Đồ Chính không có thu hoạch gì, đành phải quay về.
Nhưng, Diệp Chân lại có không tức giận chút nào.
Thời cơ này, cần cho người khác chuẩn bị.
Cho tới bây giờ, Diệp Chân đều vô cùng kiên nhẫn.
Sau khi quay lại tiểu viện, thương nghị mấy cách để ứng đối với các tình huống có khả năng xảy ra với Hồ Thanh Đồng, cả đám cũng đi nghỉ ngơi.
Để tránh dẫn tới có người chú ý sự xuất hiện của Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh, từ đó để bọn hắn càng thêm cảnh giác, cho nên Diệp Chân bảo Đại Nhĩ Đóa quay lại trong không gian Thận Long châu.
Theo Diệp Chân, có mệnh lệnh của Đồ Chính, trong vòng vài ngày, hắn sẽ không có cơ hội hạ thủ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng hôm sau, Hồ Thanh Đồng đã thu xếp dậy sớm, nấu cơm, đơn giản, ngon miệng, lại số lượng lớn.
Không có cách nào, Chu Hồng có một cái bụng không đáy, nên căn bản không thể thiếu.
Đương nhiên, không thể thiếu phần của Xích Linh Nhi trong không gian Thận Long châu.
Điểm tâm còn không chưa ăn xong, đã có mấy đạo lưu quang hạ xuống từ trên trời, rơi xuống ngoài cửa viện.
- Đại Tộc Trưởng?
Khi Hồ Thanh Đồng đi ra ngoài nghênh đón, vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc này, đại tộc trường Đồ Chính Thanh Khâu Hồ Tộc, trên mặt tràn đầy nụ cười, liếc mắt nhìn qua, còn mang theo vài vị võ giả hiền lành, bộ dáng này, đặt ở trong mắt Diệp Chân hết sức buồn nôn!
Giả tạo!
- Nghe nói Xích Linh Nhi đã được tìm thấy, ở đâu, làm sao không thấy?
Đồ Chính như rất quen thuộc, thấy Hồ Thanh Đồng ra đón, đã trực tiếp đẩy ra cửa sân đi vào.
- Xích Linh Nhi tinh nghịch, đã đi chơi.
Hồ Thanh Đồng không mặn không nhạt đáp một câu.
- A, thật đúng là tinh nghịch, đi, vào trong phòng nói.
Sau đó, mọi người ngồi xuống, đại tộc trường Đồ Chính và Diệp Chân, Chu Hồng, Lăng Thiên Bích, Hổ Xích Mi bọn người gật đầu, xem như chào hỏi nhau.
- Chư vị, lão phu và Thanh Đồng có vài việc cần thương lượng, xin mời chư vị tránh một chút.
- Chúng ta đều là huynh đệ cùng nhau vượt qua núi đao biển lửa với Thanh Đồng, không cần né tránh cái gì.
Chu Hồng là người đầu tiên mở miệng, đại biểu cho tất cả mọi người.
- Lão phu và Thanh Đồng cần nói chuyện, chính là sự tình tuyệt mật của Thanh Khâu Hồ Tộc ta, các ngươi nghe qua, tình thế ngược lại không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng sợ ngươi biết quá nhiều, sẽ đưa tới họa sát thân?
Đồ Chính vuốt chòm râu dài dưới hàm, bên trong giọng nói lại mang theo vài phần lạnh lẽo.
- Mệnh ta cứng rắn, nghe một chút ngược lại cũng không sao! Thiên Bích, ngươi và công chúa Xích Mi trước tránh một chút.
Diệp Chân bình tĩnh nói.
- Được!
Cực kỳ ngoài ý muốn, Đồ Chính lại giơ ngón tay cái lên về phía Diệp Chân.
- Hôm qua nghe khuyển tử nói, Thanh Đồng có nhận một người rất mạnh làm đại ca, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền!
- Kỳ thực việc này, lão phu nói với Thanh Đồng, Thanh Đồng cũng sẽ không giấu giếm các ngươi, cùng một chỗ nghe một chút cũng không sao.
- Đầu tiên, lão phu xin biểu đạt một chút áy náy với Thanh Đồng.
Đồ Chính đứng dậy, sau đó xá dài xuống dưới về phía Hồ Thanh Đồng.
Sau khi Diệp Chân và Chu Hồng cực kỳ ngoài ý muốn, Hồ Thanh Đồng cũng có chút luống cuống tay chân đứng dậy, muốn tránh đi một cái thi lễ này.
Nhưng, Đồ Chính tu vi bực nào, cứ thế làm cho Hồ Thanh Đồng phải nhận cái thi lễ này.
- Cái thi lễ này, chính là vì hôm qua lão phu lừa gạt Thanh Đồng một chuyện, nên nhận lỗi! Không dối gạt Thanh Đồng, hôm qua lão phu kỳ thực cũng ở trong phủ, chỉ là tránh đi không gặp.
Vẻ mặt của Đồ Chính thoải mái.
Một khắc này, Diệp Chân, Hồ Thanh Đồng, Chu Hồng tất cả đều ngạc nhiên.
Đêm qua, Diệp Chân và Chu Hồng, Hồ Thanh Đồng hai người thương nghị qua rất nhiều khả năng, nhưng vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Đồ Chính lại tại chỗ thừa nhận hắn hôm qua ở trong phủ, điều này khiến Diệp Chân có một loại cảm giác bị nắm mũi dẫn đi.
Hơn nữa, từ khi vào cửa đến bây giờ, Đồ Chính hình như vẫn luôn nắm giữ quyền chủ động.
Điều này khiến cho Diệp Chân nhớ tới đêm qua Đồ Chính nói, hắn muốn thay đổi sách lược hôm nay.
Đây chính là sách lược Đồ Chính thay đổi hôm nay sao?
- Tộc Trưởng không gặp Thanh Đồng, đương nhiên có lý do của Tộc Trưởng.
May là, Hồ Thanh Đồng cũng biến hóa linh hoạt, cũng không có rơi vào tiết tấu Đồ Chính bày sẵn.
- Thanh Đồng không muốn biết nguyên nhân sao?
Một câu của Đồ Chính đã để mọi chuyện quay lại tiết tấu của hắn.
- Sở dĩ hôm qua, lão phu tránh mà không gặp Thanh Đồng là vì lão phu không biết làm sao nói chuyện này với Thanh Đồn! Sở dĩ Cạnh Cao, nhi tử của ta bảo Thanh Đồng lưu lại, nhưng thật ra vì muốn dùng một chút thời gian nghĩ rõ ràng, đến cùng nên nói chuyện này với Thanh Đồng như thế nào?
- May là, một đêm suy nghĩ, lão phu đã suy nghĩ không sai biệt lắm.
Vẻ mặt của Diệp Chân phiền muộn, Đồ Chính này tự quyết định, hoàn toàn không có cho bọn họ thời cơ xen vào, chỉ có thể nghe.
- Mộ phần Thanh Khâu, Thanh Đồng hẳn phải biết?
Đồ Chính hỏi.
- Đương nhiên biết.
Hồ Thanh Đồng gật đầu.
- Thanh Đồng đã có thể biết, chính giữa Đồ Sơn chúng ta có mộ phần Thanh Khâu, nhưng thật ra là tàn khuyết, chỉ là một phần nhỏ mộ phần Thanh Khâu năm đó.
- Cái gọi là lá rụng về cội, ý nghĩa của “Khâu” là ý chỉ chuyện này? Đông đảo phàm phu tục tử đều tưởng rằng Hồ Tộc đang ở trong động huyệt.
- Nhưng trên thực tế, “Khâu” lá rụng về cội cái này chỉ là nơi ngủ say của mộ phần Thanh Khâu khởi nguồn huyết mạch và linh hồn Hồ Tộc chúng ta.
- Nhưng, năm đó trận đại chiến kia, không chỉ để cho một mạch Đồ Sơn Thị Hồ Tộc chúng ta gần như diệt tuyệt, ngay cả mộ phần Thanh Khâu cũng biến thành tàn khuyết yếu ớt.
- Cũng không còn cách nào thu nhận những linh hồn của Hồ Tộc chúng ta sau khi chết đi quay trở về “Đồi”, càng không cách nào tăng cao huyết mạch Hồ Tộc chúng ta, che chở cho Hồ Tộc chúng ta.
- Hôm qua các ngươi đã nhìn thấy uy lực của Vạn Hồ Quy Tâm đại trận đi, rất lợi hại không tệ đúng không? Nhưng nếu mộ phần Thanh Khâu lại tiếp tục như vậy, tàn khuyết yếu ớt, vậy thủ hộ sau cùng của Hồ Tộc chúng ta, sẽ không bao lâu, uy năng có thể toàn bộ tiêu tán.
- Đến lúc đó, Hồ Tộc chúng ta sẽ triệt để mất đi sự che chở của mộ phần Thanh Khâu, thậm chí là nữa đứng trước nguy cơ diệt tuyệt!
Đồ Chính nói một tràng rất nhiều điều khinh khủng, nhưng ở trong này có mấy phần thật mấy phần giả rất khó biết.
Nhưng Đồ Chính nói như vậy, vô luận Hồ Thanh Đồng hay Diệp Chân, đều có chút hiểu rõ kế hoạch của đại tộc trưởng Thanh Khâu Hồ Tộc này.
Nghe lời của Đồ Chính nói, hình như Hồ Thanh Đồng có thể tìm về được mộ phần Tổ Địa Thanh Khâu che chở Hồ Tộc?
- Thanh Đồng, ngươi chẳng lẽ nguyện ý trơ mắt nhìn Thanh Khâu Hồ Tộc chúng ta trong tương lai sẽ biến mất đi, mất đi che chở của mộ phần Thanh Khâu mà diệt tuyệt sao?
Gương mặt của Đồ Chính bi thương.
- Đại Tộc Trưởng, tha thứ Thanh Đồng nói thẳng, hiện tại, Thanh Đồng chỉ muốn chiếu cố nuôi dưỡng Xích Linh Nhi lớn lên, trừ cái đó ra, lại không suy nghĩ gì khác.
Hồ Thanh Đồng rất thông minh, nói một câu đã thoát khỏi nhịp điệu của Đồ Chính.
Cái gọi là lão hồ ly, Diệp Chân đã lần nữa nhìn thấy một lần.
- Thanh Đồng, ta biết ngươi rất thương Xích Linh Nhi, nhưng ngươi biết Xích Linh Nhi là Nhân tộc, có thể gối cao không lo sao?
- Lão phu nói cho ngươi, không phải!
- Xích Linh Nhi là Nhân tộc, nhưng trong cơ thể nàng lại có huyết mạch Hồ Tộc ta, còn là huyết mạch Lục Vĩ Hồ tộc, tuy nhiên không thể nào hiển hóa Yêu Thân.
- Nhưng ngày sau một khi Hồ Tộc mất đi sự che chở của mộ phần Thanh Khâu, cũng là kết quả Thanh Khâu Hồ Tộc bị diệt. Mà một khi mộ phần Thanh Khâu bị hủy, đó chính là thời điểm Vạn Hồ cùng buồn, Linh Huyết khô kiệt.
- Đến lúc đó, huyết mạch Hồ Tộc may mắn còn sống sót, Linh Huyết trong thể nội sẽ khô kiệt trong thời gian trôi qua, từ từ mất đi tu vi, mà Hồ Tộc đời sau mới ra đời, huyết mạch sẽ càng ngày càng kém, sau cùng mất đi linh tính, trở thành súc sinh ăn lông ở lỗ!