Chương 2108 Cự Linh Đại Thánh Tức Giận
Hùng Khai Châu không cách nào hình dung cảm giác của mình hiện tại.
Đó là một loại cảm giác kinh dị không cách nào hình dung phát ra từ đáy lòng.
Từ khi xuất đạo đến nay, số lần xuất hiện loại cảm giác này có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một lần, hắn đều trở về từ cõi chết.
Gần như là ngay khi loại cảm giác này vừa xuất hiện, thần niệm của Hùng Khai Châu đã khẽ động, định thôi động lực lượng Nguyên Linh tự vệ, nhưng cũng vào lúc này, ba mươi sáu lục sắc mộc châm vừa đâm vào Nguyên Linh của hắn tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Ngay khi đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung vọt tới, Hùng Khai Châu lập tức triệt để mất đi ý thức.
Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành vô cùng vội vàng muốn cứu Hùng Khai Châu.
Cho dù đối với một tộc kia, mỗi một Đạo Cảnh đều là chiến lực đỉnh tiêm vô cùng trân quý.
Đối với Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành thì Hùng Khai Châu càng là tướng tài đắc lực dưới trướng của hắn, cho nên, từ ngay khi vừa quyết định cứu Hùng Khai Châu, Hùng Thành đã dùng hết toàn lực.
Địa Từ Lực Trường của Diệp Chân trong chớp mắt đã làm cho tốc độ của Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành giảm xuống mấy lần, hạ xuống đến mức trong mắt võ giả có thể xưng là tốc độ như rùa.
Mặc dù khoảng cách giữa hắn và Hùng Khai Châu chỉ năm mươi mét, lấy tốc độ trước mắt, nhiều nhất thời gian hai hơi thở là hắn có thể đuổi đến.
Nhưng, Hùng Thành lại rất rõ ràng, dưới loại tình huống này, thời gian hai hơi thở cũng đủ để Diệp Chân giết chết Hùng Khai Châu vài chục lần.
Đây là tình hình Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành tuyệt đối không nguyện ý nhìn thấy!
- Rống!
Tiếng kêu đinh tai nhức óc mang theo tức giận khôn cùng và vội vàng đột ngột từ trong miệng Cự Linh Đại Thánh vang lên.
Bá bá bá tiếng nổ vang không dứt bên tai, hình thể của Hùng Thành cũng trong chớp mắt tăng vọt hơn hai lần, mỗi một cơ bắp đều giống như một ngọn núi nhỏ, vô số Thổ linh lực từ lòng đất dâng lên, vây quanh Hùng Thành giống như quay xung quanh Quân Vương.
Lực lượng của Hùng Thành trong chớp mắt tăng vọt hơn gấp mười lần, lực lượng khổng lồ lập tức triệt tiêu một bộ phận Địa Từ Lực Trường của Diệp Chân, làm cho tốc độ của hắn lập tức liền gia tăng hơn hai lần.
Nhưng, Hùng Thành lại không lập tức tăng tốc, mà bước ra một bước.
Tấn công địch để cứu người bên mình!
Mặt đất dưới chân Diệp Chân đột nhiên giống như có sinh mệnh, biến thành vô số gai nhọn, ngay khi nhô ra đã đâm về phía Diệp Chân, ý muốn đâm Diệp Chân thành cái sàng.
Trong lỗ mũi Diệp Chân, phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.
Dưới trạng thái Kiếm Tâm Thông Minh của hắn, ngay khi mặt đất dưới chân bị Hùng Thành triệt để chưởng phá thì Diệp Chân đã cảm ứng được.
Thân hình bỗng nhiên đằng không bay lên, một chiêu này của Hùng Thành lập tức vồ hụt.
Nhưng Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành tấn công không chỉ đơn giản như thế.
Lấy tu vi của Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành, làm sao có thể không biết Đạo Cảnh Mộc Yêu giấu ở lòng đất.
Cho nên, ngay khi một cước bước ra, lực lượng đè ép hùng hồn khôn cùng giống như từng ngọn núi to lớn không cách nào ngăn cản, từ lòng đất ép lại.
Im ắng chấn động, trong chớp mắt càn quét toàn bộ lòng đất Thanh Khâu, trong vòng mười dặm xung quanh đều là khe hở, rất nhiều nhà dân trong chớp mắt sụp đổ.
Đồng dạng, thân thể dây leo của Tiểu Yêu ở trong lòng đất cũng bị cỗ lực lượng hùng hồn này trong chớp mắt ép thành vỡ nát.
Nhưng vấn đề là, Cự Linh Đại Thánh có nằm mơ cũng chẳng ngờ, bản thể Tiểu Yêu là tồn tại ở trong Ất Mộc Linh Cung trong cơ thể Diệp Chân.
Hắn làm như vậy, mục đích là công kích đến Tiểu Yêu, nhưng chỉ để Tiểu Yêu tổn thất một bộ phận dây leo dùng Linh Lực thúc đẩy sinh trưởng ra mà thôi.
Hơn nữa, bởi vì có lực lượng Nguyên Linh của Diệp Chân mạnh mẽ chèo chống, Tiểu Yêu vẫn như cũ có thể khống chế dây leo đâm vào trong bản thể của Hùng Khai Châu.
Phiền phức duy nhất chính là đánh gãy liên hệ giữa bản thể Tiểu Yêu và dây leo Tiểu Yêu đâm vào trong thân thể Hùng Khai Châu.
Cũng ở trong nháy mắt này, Nguyên Linh của Hùng Khai Châu bị ba mươi sáu Mai Hoa Đoạt Nguyên Châm của Tiểu Yêu chấn vỡ vụn, thân thế to lớn bỗng nhiên lay động một cái, ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Nguyên bản khí tức sinh mệnh vô cùng tràn đầy, ở trong nháy mắt này ở lại biến mất không còn một mảnh.
Con mắt Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành trong chớp mắt trừng tròn vo.
Ngay vừa rồi, hắn cho rằng mình có khả năng cứu Hùng Khai Châu, nhưng không ngờ vẫn bị giết, hơn nữa còn chết dứt khoát, quỷ dị như vậy.
Hùng Thành đã không cảm ứng được khí tức Nguyên Linh của Hùng Khai Châu.
Chuyện này chỉ có thể nói một kết quả, Hùng Khai Châu đã hồn phi phách tán.
- Ngươi dám giết người của ta?
Xen lẫn căm giận ngút trời, Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành rống giận, một khắc này, trái tim Hùng Thành đều đang chảy máu.
Một Đạo Cảnh!
Một Đạo Cảnh trung thành với hắn lại bị giết trước mặt hắn như vậy, mà còn là loại hồn phi phách tán.
- Làm sao? Chỉ cho phép hắn giết ta, không cho phép ta giết hắn, này là đạo lý gì?
Diệp Chân cười lạnh, nhưng vẫn đang cân nhắc một vấn đề.
Thân thể Tiểu Yêu vừa thúc đẩy sinh trưởng ra trên mặt đất bị hủy để liên lạc giữa đại lượng dây leo cắm vào trong thân thể Hùng Khai Châu và ba mươi sáu Mai Hoa Đoạt Nguyên Châm kia bị cắt đứt khỏi bản thể.
Cái khác cũng dễ nói, nhưng ba mươi sáu Mai Hoa Đoạt Nguyên Châm này, trải qua Diệp Chân nhiều lần luyện chế, còn kinh lịch Tiểu Yêu mấy lần tăng lên, đã sớm hòa làm một thể với Tiểu Yêu.
Mấu chốt để Tiểu Yêu có thể công kích và trực tiếp thôn phệ Nguyên Linh võ giả khác, lĩnh hội đoạt được lực lượng thiên địa pháp tắc, có quan hệ rất lớn với ba mươi sáu Mai Hoa Đoạt Nguyên Châm dùng Thượng Cổ thần thụ cây luyện chế thành.
Thượng Cổ thần thụ trong tay Diệp Chân vẫn còn, nhưng muốn lần nữa luyện chế lại một ba mươi sáu Mai Hoa Đoạt Nguyên Châm giống như vậy, nhưng có uy năng hay không còn khó nói.
Cho nên, cái này nhất định phải thu hồi.
Nhưng con đường trong lòng đất này đã không đi được.
Hưu!
Đầu ngón tay Diệp Chân đột ngột bắn ra một sợi tơ lụa lục sắc, như thiểm điện bắn về phía thi thể của Hùng Khai Châu.
Chỉ cần tơ lụa lục sắc này tiếp xúc với thi thể của Hùng Khai Châu, Diệp Chân sẽ được rồi thu hồi được một bộ phận Phân Thân của Tiểu Yêu vừa bị đánh gãy.
Thấy cảnh này, Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành lại giận dữ.
- Người cũng đã bị ngươi giết, ngươi còn muốn nhục thể, muốn chết!
Nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay thô to khoảng một mét vung lên, vô số thổ đao thổ thương sắc bén, vô cùng kiên cố do Thổ linh lực ngưng kết thành phô thiên cái địa đánh phía Diệp Chân.
Dưới sự phẫn nộ, Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành đã không quan tâm.
Đối mặt với công kích phô thiên cái địa này, Diệp Chân ngay lập tức nghĩ tới an nguy của Hồ Thanh Đồng.
- Giao cho ta!
Chu Hồng thở ra hơi, bỗng nhiên há miệng, ngăn ở trước mặt Hồ Thanh Đồng, nuốt xuống mấy đạo công kích lẻ tẻ đánh về phía Hồ Thanh Đồng.
Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành chính là Đạo Cảnh hậu kỳ, mà còn là Đạo Cảnh hậu kỳ có chiến lực vô cùng cường đại, loại tồn tại này, Diệp Chân trước mắt cũng không có năng lực đón đỡ.
Thần niệm khẽ động, Diệp Chân trực tiếp thi triển Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn, trốn vào Ngũ Hành Linh Lực ở khắp mọi nơi trong hư không.
Thoáng chốc, Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành bắn chụm, lập tức đánh vào khoảng không.
Vô số Thổ linh lực ngưng tụ thổ đao thổ thương thổ tiễn đánh vào mặt đất Đồ Sơn.
Ầm ầm!
Trong địa chấn núi đao, từng mảng lớn bụi mù giống như cây nấm xông lên trời, toàn bộ Đồ Sơn giống như bị động đất, đung đưa kịch liệt.
Từng đoàn bụi mù từ phương xa dâng lên, có tiếng kinh hô, có tiếng kêu thảm thiết.
Lại là từng tòa kiến trúc, bởi vì một kích này của Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành mà hóa thành phế tích.
Một bên, vẻ mặt Đại công tử Đồ Cạnh Cao nháy mắt biến thành màu xanh.
Cũng ở trong nháy mắt này, tơ lụa ánh sáng lục sắc đột ngột chạm vào nhục thân của Hùng Khai Châu, nguyên bản lục đằng và ba mươi sáu Mai Hoa Đoạt Nguyên Châm khốn đốn ở nơi đó giống như tìm được đường trở về nhà, trong chớp mắt hóa thành một đoàn lục quang, dung nhập vào trong lục sắc tơ lụa.
Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành có cỡ nào tu vi, con mắt lớn như điện, thuận theo phương hướng của đoàn lục sắc tơ lụa trở về, đấm ra một quyền!
Quả đấm to lớn, giống như một ngọn núi lớn, đánh về phía lục quang lấp lóe trong hư không.
Nhìn đại sơn mang theo vô tận uy năng, tràn ngập lực lượng thiên địa pháp tắc, Diệp Chân độn trong hư không, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng thận trọng.
Hưu!
m thanh phong lôi vang lên.
Trong ánh sáng lục sắc, thân hình Diệp Chân đột ngột thoáng hiện, ngay khi vừa thoáng hiện thì thân hình Diệp Chân lập tức hóa thành vô số tàn ảnh.
Ầm!
Tay gấu vô cùng to lớn giống đại sơn bỗng nhiên từ dưới lòng dâng lên, trong chớp mắt đã đánh nát vô số tàn ảnh, trực tiếp xuống đất.
Mà cũng ở trong nháy mắt này, lục quang trở về cơ thể Diệp Chân cũng đột ngột xảy ra biến hóa vô cùng kỳ dị!