Chương 2122 Đơn Giản Thô Bạo
Hơn nửa tháng trước, Diệp Chân từ Bạch Hổ thành xuất phát toàn lực đến Thanh Khâu cũng dùng hết thảy mười bốn ngày.
Nhưng lúc trở về lại không phải toàn lực mà là liều mạng!
Tiểu Miêu một mực bảo trì tốc độ tiếp cận tốc độ cực hạn năm mươi vạn dặm mỗi canh giờ, chỉ là loại tốc độ cao này, Tiểu Miêu không cách nào bảo trì thời gian dài.
Cho nên mỗi ngày Diệp Chân đều cho Tiểu Miêu một canh giờ nghỉ ngơi.
Mà một canh giờ này, Diệp Chân cũng không có đình chỉ đi đường.
Chính bản thân Diệp Chân lên trận, tiếp tục thi triển Phong Thiểm Lược lướt đi với tốc độ cao.
Lấy tu vi trước mắt, Diệp Chân có thể tiếp tục thi triển Phong Thiểm nửa canh giờ, lại phi hành tốc độ cao nửa canh giờ, vận tốc miễn cưỡng có thể đạt tới ba mươi vạn dặm.
Khi Diệp Chân không chịu đựng nổi mới đổi lại Tiểu Miêu mang theo mọi người phi hành.
Toàn lực đi đường cả ngày lẫn đêm, chỉ dùng khoảng chín ngày, Diệp Chân đã đi đến Bạch Hổ thành, so lúc đến còn nhanh hơn bốn ngày rưỡi.
Điều này khiến Diệp Chân thoáng buông lỏng một hơi.
Theo Đồ Cạnh Cao mật báo, thời điểm truy binh xuất phát là sau khi bọn người Diệp Chân rời khỏi một ngày rưỡi, đáng tiếc là Đồ Cạnh Cao cũng không có đi theo truy binh, cho nên Diệp Chân cũng không biết truy binh đã đi đến đâu.
Nhưng Diệp Chân đại khái có thể suy đoán ra, tốc độ bọn họ có thể dẫn trước truy binh ít thì ba năm ngày, nhiều thì chừng mười ngày.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn, dù sao kỳ công bí pháp thần thông bí thuật trên thế gian này tầng tầng lớp lớp, nhất là Yêu tộc, không thể lấy tốc độ bình thường của Nhân tộc Đạo cảnh để cân nhắc.
Kế sách hiện nay, Diệp Chân chỉ có thể nắm chặt hết thảy thời gian nghĩ cách cứu viện Huyền Hổ.
Diệp Chân không biết hơn một nghìn vạn dặm bên ngoài, Cự Linh Đại Thánh của Hùng tộc đơn chưởng Thác Thiên, Hồ tộc Thái Thượng Tam trưởng lão Đồ Triệt, hai vị Đại Thánh Hầu tộc cùng hơn mười vị Đạo cảnh các tộc.
Về phần Cự Linh Đại Thánh Nhân, thân thể khôi ngô mở ra tốc độ cực đại, vừa sải bước đã bỏ lại một tòa núi lớn sau lưng, lại bước một bước đã vượt qua rừng rậm mênh mông bát ngát.
- Thần thông Súc Địa thành Thốn của Đại Thánh bên trong các tộc cũng là số một!
Thái Thượng Tam trưởng lão Đồ Triệt tán thán.
Cự Linh Đại Thánh nghe vậy cười ngạo một tiếng.
- Ở trên trời, tốc độ chúng ta xác thực không được, nhưng trên mặt đất, hắc hắc!
- Dựa theo tốc độ này, không cần bốn ngày thì có thể đuổi tới Bạch Hổ thành?
Đồ Triệt cười nói.
- Nhiều nhất ba ngày, tuyệt đối có thể đuổi tới Bạch Hổ thành!
Cự Linh Đại Thánh một mặt tự tin.
Một quán rượu nhỏ vắng vẻ bên trong Bạch Hổ thành, gian phòng yên lặng bày ra kết giới, Diệp Chân, Hổ Xích Mi, Chu Hồng, Hồ Thanh Đồng ngồi vây một chỗ, thương nghị nghĩ sách lược cứu viện Huyền Hổ.
- Theo ta được biết, Hắc Hổ vương tính tình đa nghi, mặt ngoài công chính vô tư, trên thực tế lại là người tham lam, trực tiếp cùng hắn giao dịch, mạo hiểm quá lớn. Nếu như các ngươi tin lời ta nói, ta có thể đi gặp phụ vương, khiến hắn ra mặt hỗ trợ cứu Huyền Hổ.
Hổ Xích Mi nói ra.
- Không được, phụ vương ngươi qua chỉ là thuộc hạ, về tình về lý hay mặt mũi, Hắc Hổ vương sẽ không cho phép chuyện này phát sinh.
Hồ Thanh Đồng phủ quyết.
- Muốn phụ vương ta ra mặt cần dùng một Long Tiên Bàn Đào đổi lấy Huyền Hổ! Đối mặt phụ vương ta, Hắc Hổ vương cũng không dám đùa giỡn.
Hổ Xích Mi nói.
Diệp Chân nở nụ cười khổ, Hổ Xích Mi không thể nghi ngờ là rất chân thành, xuất phát từ nội tâm muốn trợ giúp bọn họ.
Nhưng lịch duyệt vẫn kém chút.
Tám chín phần mười là Xích Hổ vương không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhất là chuyện này dính đến Đông Thanh Long Đế.
Quan trọng nhất là phương diện thời gian không cho phép Diệp Chân có quá nhiều thiết kế, mà tỉ lệ sai số lại cực thấp.
Một lần có thể thành công, đó là tốt nhất.
Nếu không, cho dù có thời cơ cũng không nhất định có thời gian.
- Xích Mi công chúa, chúng ta cần ngươi giúp một chuyện.
Diệp Chân đột nhiên mở miệng.
- Nói đi.
- Chúng ta tách ra, ngươi dùng sức ảnh hưởng hoặc lực lượng dưới trướng Xích Hổ vương, giúp chúng ta lưu ý truy binh, nếu như truy binh đến, tốt nhất có thể tranh thủ cho chúng ta nửa ngày hoặc hai ba canh giờ chuẩn bị.
Diệp Chân nói ra.
- Không có vấn đề.
- Còn nữa, ta cần một phần địa đồ Hắc Hổ Vương Cung, tốt nhất có thể giúp ta xác định vị trí cụ thể của Hắc Hổ vương.
Diệp Chân nói ra.
- Diệp huynh đệ, ý ngươi là?
Chu Hồng nhăn mày.
- Bây giờ chỉ có thể dùng phương thức đơn giản nhất, thô bạo nhất.
Ánh mắt Diệp Chân tràn đầy kiên định.
Mấy vị Hổ Vương dưới trướng Bạch Hổ Yêu Đế, mỗi vị đều có một tòa Hổ Vương cung.
Hắc Hổ vương chủ chưởng Hổ Tộc Hình Luật, liên quan tạp vụ rất nhiều, vì thuận tiện xử lý, cho nên Hổ Vương cung ở hậu phương ba ngàn dặm Bạch Hổ thành, bên trên một ngọn núi nguy nga gần Bạch Hổ Sơn.
Sơn phong được mệnh danh là Hắc Hổ phong, Hắc Hổ Vương cung xây ở trên đỉnh Hắc Hổ Sơn.
Theo Hổ Xích Mi tình báo, hơn một năm nay, Hắc Hổ Vương ở Hắc Hổ vương cung, mỗi nửa tháng sẽ hiện thân xử lý sự vụ một lần, thời gian khác đều bế quan tu luyện.
Bời vì bên trong căn cứ có Hắc Hổ vương, nên Hắc Hổ vương cung chỉ phòng bị bình thường.
Diệp Chân không mất tí khí lực nào, lặng yên không một tiếng động chui vào lòng đất Hắc Hổ vương cung.
Nửa canh giờ sau, Diệp Chân đã tìm được cung điện Hắc Hổ vương bế quan.
Cung điện có sóng không gian chấn động rất rõ ràng, khí tức trận pháp chồng chất khiến người kinh hãi, Diệp Chân có Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn cũng phải chùn bước.
Rất rõ ràng, Hắc Hổ vương đối với phòng ngự địa phương mình tu luyện vô cùng để bụng.
Bằng không khi hắn tu luyện bị kẻ thù đánh lén sẽ thua thiệt.
- Tiểu Yêu, đưa phân thân ngươi tận lực che kín toàn bộ Hổ Vương cung!
Sau đó, từng đạo Ất Mộc linh lực mà mắt thường khó thấy lặng yên không một tiếng động lấy bộ rễ che kín lòng đất, phát tán bốn phương tám hướng Hổ Vương cung.
Mấy chục hơi thở sau, toàn bộ thực vật Hổ Vương cung giống như sống lại, giờ khắc này, hổ vương cung tràn đầy con mắt Diệp Chân.
- Đạo cảnh đỉnh phong, đây chính là tồn tại cùng cấp bậc với Đại Tế Ti, không ngờ hôm nay, ta lại chủ động vuốt râu hùm.
Diệp Chân cảm thán một câu, thân hình biến mất không còn tăm hơi.
Nửa khắc đồng hồ sau, một nhánh cây trên một cây đại thụ trong Hắc Hổ vương tẩm cung đột nhiên hóa thành một cây tiêu thương lóe ra lục quang, hung hăng đánh vào cấm chế bên ngoài Hắc Hổ vương tẩm cung!
Ầm!
Thủy quang ám lam chói mắt từ cấm chế tẩm cung bộc phát ra, cấm chế trên tẩm cung cũng không bị công phá, nhưng toàn bộ thủ vệ Hắc Hổ vương cung bị công kích này làm cho kinh hãi.
Trong tích tắc, vô số lưu quang từ mỗi phương hướng bay cực nhanh về phía Hổ Vương tẩm cung.
Hôm nay, Đại Thánh Hổ tộc dưới trướng Hắc Hổ vương trực luân phiên càng lộ một mặt kinh sợ, nếu Hắc Hổ vương bị Mao Tặc chui vào hù doạ, hắn sẽ chịu tội lớn.
Ngay lúc những này người bay tới, một hư ảnh mông lung ngưng hiện trước Hắc Hổ vương tẩm cung, cao giọng nói.
- Hắc Hổ Vương điện hạ, hôm nay ta đến đây có một bảo bối, muốn giao dịch cùng điện hạ.
- Cuồng đồ phương nào dám xâm nhập Hổ Vương cung, muốn chết!
Đại Thánh trực hôm nay gầm lên giận dữ, hóa thành một đạo bạch quang phóng tới Diệp Chân.
Hư ảnh mông lung không để ý chút nào tới bạch quang đang đánh tới, ngược lại phối hợp nói.
- Long Tiên Bàn Đào là Kỳ Bảo Duyên Thọ, không biết Hắc Hổ Vương điện hạ có hứng thú không?
Mắt thấy đạo bạch quang kia muốn đánh hư ảnh mông lung thành phấn vụn, đột nhiên, trong tẩm cung Hắc Hổ vương phát ra một đợt Thủy Quang, nhanh chóng ngăn bạch quang trước mặt.
Một cỗ Nguyên Linh uy áp bàng bạc như biển lập tức từ trong tẩm cung lao ra, trùng kích hư ảnh mông lung liên tiếp lui về phía sau.
- Long Tiên Bàn Đào? Ngươi lấy bảo bối này từ đâu?
Nghe được thanh âm này, trong lòng Diệp Chân cuồng hỉ, bước đầu tiên kế hoạch, thành công!