← Quay lại trang sách

Chương 2145 Giết Huyết Nhãn

Thời gian gắn ngủi mười mấy hơi thở, hắn đã ném vào trong không gian Thận Long Châu gần trăm thi thể Yêu Soái.

Đại đa số thi thể đều là Hổ Vương thân vệ của Hắc Hổ Vương cung và Hắc Vân thân vệ của Hắc Vân Đại Thánh, còn có thi thể thân vệ của Tử Tu Đại Thánh.

Cái này vẫn là Diệp Chân chỉ chọn ra thi thể của những Yêu Soái có thực lực cường đại chiến tử để nhặt.

Bởi vì chỉ chút thời gian này, số lượng Yêu Tướng và Yêu Soái nơi này chiến tử đã cao tới mấy ngàn.

Nhặt gần trăm cỗ thi thể Yêu Soái bỏ mình, Diệp Chân đã cảm thấy có chút không có ý nghĩa.

Quả thật những thi thể này có thể tăng lên thực lực cho đám người Tôn Bá, Huyền Hổ, Chu Hồng, Hồ Thanh Đồng, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, Cửu Đầu Trùng.

Nhưng loại tăng lên này chỉ hữu dụng dưới tình huống tu vi chênh lệch to lớn.

Giống như Chu Hồng lấy tu vi Huyền Cung Cảnh lục trọng, một thi thể Yêu Soái Giới Vương Cảnh ngũ lục trọng có thể để tu vi hắn mãnh tiến tăng nhanh.

Nhưng khi tu vi Tôn Bá tăng lên tới Giới Vương Cảnh tam tứ trọng, thi thể Yêu Soái Giới Vương Cảnh ngũ lục trọng thậm chí thất bát trọng thì tăng lên tu vi của Tôn Bá đã vô cùng có hạn.

Cho nên thi thể này có nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Suy nghĩ đến đây, Diệp Chân đã đánh chủ ý tới trên người những Yêu Tộc Đạo Cảnh còn sống trong chiến đấu.

Ánh mắt của Diệp Chân rơi vào trên người Thanh Nhãn Đại Thánh đang huyết chiến với đại tướng Hổ Các dưới trướng Tử Tu Đại Thánh.

Huyết Nhãn Đề Hồn Thú của Thanh Nhãn Đại Thánh kém một chút đã đẩy Diệp Chân vào tử địa.

Trước đó, Diệp Chân đã muốn đánh chết Huyết Nhãn Đề Hồn Thú kia nhưng vẫn không có cơ hội.

Nhưng trong lúc hỗn chiến này lại có khả năng.

Trong nháy mắt tiếp theo, một sợi thần niệm như có như không đến từ Nguyên Linh của Diệp Chân đã rơi vào trên người Thanh Nhãn Đại Thánh, chờ đợi cơ hội xuất thủ!

Mỗi một vị cường giả Đạo Cảnh đều giết ra từ trong vô số gió tanh mưa máu.

Mà phong hào Đại Thánh của Yêu Tộc càng là người nổi bật trong đó, phần lớn có năng lực vượt cấp khiêu chiến hoặc lấy yếu thắng mạnh, từng người trải qua không ít hơn vạn trận chiến.

Qua vô số lần chiến đấu, bọn hắn tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu khó có thể tưởng tượng, trong chiến trường, có cảm giác rất nhạy cảm.

Thanh Nhãn Đại Thánh cũng không ngoại lệ.

Không bao lâu sau khi trận chiến đấu vừa bắt đầu, Thanh Nhãn Đại Thánh đã cùng số một thân tín bao vây quần đấu với Hổ Các dưới trướng Tử Tu Đại Thánh, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt.

Nhưng, Thanh Nhãn Đại Thánh chưa từng xem nhẹ đối với việc quan sát tình huống xung quanh.

Dù tình hình chiến đấu có kịch liệt đến đâu thì Thanh Nhãn Đại Thánh cũng không đặt toàn bộ lực chú ý vào trong trận chiến đấu trước mắt, mà hắn phân ra một bộ phận lực chú ý, còn có một bộ phận thần niệm, không ngừng lưu ý tình hình chiến đấu xung quanh.

Kinh nghiệm chiến đấu vô số lần nói cho Thanh Nhãn Đại Thánh biết, dưới loại trạng thái hỗn chiến này, có đôi khi dẫn đến thất bại chí tử thường không phải đến từ đối thủ ngươi đang toàn lực ứng phó, mà là một thanh kiếm hoặc một cây đao thình lình đâm tới từ sau lưng.

Thanh Nhãn Đại Thánh vẫn luôn rất cẩn thận, cho nên hắn sống tiếp được, sống đủ lâu mới có thể xung kích Đạo Cảnh.

Lẳng lặng quan sát trăm hơi thở, lông mày Diệp Chân nhíu lại, Thanh Nhãn Đại Thánh này không cho hắn một cơ hội dù chỉ nhỏ nhoi nhất.

Mỗi thời mỗi khắc đều có thần niệm phóng xạ hướng về bốn phương tám hướng.

Bình thường đại chiến, đừng nói trăm hơi thở, cho dù diễn ra liên tục một ngày, thậm chí mấy ngày cũng có thể.

Nhưng cuộc hỗn chiến trước mắt này thì ngay cả Diệp Chân cũng không biết có thể tiếp tục bao lâu.

Dù sao nhân tố có thể kết thúc cuộc chiến đấu này, nhiều lắm.

Nhưng, trước khi cuộc hỗn chiến này kết thúc, Huyết Nhãn Đề Hồn Thú phải chết.

- Nếu đã không đợi được cơ hội, thì ta sáng tạo cơ hội vậy!

Một tia lãnh ý từ khóe miệng của Diệp Chân, xa xa biên giới của một lực lượng sóng xung kích, một Yêu Soái mặc phục sức thân vệ dưới trướng Tử Tu Đại Thánh cầm theo một thanh trường kiếm ánh tím lóng lánh tản ra sát khí sâm nghiêm, giết vào trong vòng hỗn chiến.

Đây không phải ai khác, chính là Diệp Chân.

Lấy tu vi của Diệp Chân trước mắt gấp mười lần cường giả Giới Vương Cảnh Giới Vương Cảnh lục trọng bình thường, thúc giục Tử Linh Tiên Kiếm, dù chỉ do Diệp Chân tay cầm thì chém Yêu Soái cũng giống như bổ dưa thái rau.

Gần như ngay khi Diệp Chân giết vào vòng hỗn chiến, từng cái đầu liên tiếp bay vọt lên, đó là đầu của Yêu Tướng bình thường.

Yêu Tướng bình thường, ở trong tay Diệp Chân căn bản không có chút lực hoàn thủ, kiếm quang dài mấy mét phun ra, lập tức chém giết.

Cái này cũng là vì Diệp Chân không muốn quá nhiều người chú ý.

Nếu không thì cho dù đụng phải những Yêu Soái kia, dưới tình huống Diệp Chân chỉ xuất ra một nửa thực lực thì những Yêu Soái không có Trấn khí kia sẽ bị đánh bay hoặc bổ tổn thương.

Diệp Chân trong lúc giơ tay nhấc chân, Tử Linh Tiên Kiếm trong tay nhìn như không có chút quy luật nào, bổ, đâm, chọn, đoạn, chợt nhìn, kiếm pháp của Diệp Chân vô cùng vụng về.

Nhưng nếu có người tinh tế quan sát thì mỗi một kích của Diệp Chân đều kỳ diệu tới đỉnh cao, vừa đúng, lại giống như từ cương dạo chơi, linh dương móc sừng, toàn thân tự nhiên.

Ngắn ngủi mấy hơi thở, Diệp Chân đã giết tới trong phạm vi ngàn mét quanh Thanh Nhãn Đại Thánh.

Nguyên Linh thần niệm âm lãnh của Thanh Nhãn Đại Thánh mang theo vài phần cảm giác khẽ quét qua người Diệp Chân, nhưng cũng không dừng lại quá nhiều.

Trong cảm giác của hắn, một Yêu Soái như Diệp Chân sẽ không sinh ra được bất cứ uy hiếp gì đối với mình.

Nhưng, Diệp Chân như vào chỗ không người, chém giết những Yêu Soái bình thường như thái dưa cắt rau đã làm cho bên phía Hắc Vân Đại Thánh chú ý.

Một Giới Vương Cảnh cửu trọng đỉnh phong nửa bước Đạo Cảnh, sau khi dùng một quyền đánh đối thủ của hắn thổ huyết rút lui thì gầm lên một tiếng, lập tức nhào về phía Diệp Chân.

- Chết đi cho ta!

Tiếng hổ gầm xen lẫn tiếng gầm gừ phẫn nộ, một hư ảnh mãnh hổ màu xanh đánh về phía đầu của Diệp Chân.

Tử Linh Tiên Kiếm trong tay Diệp Chân vẫn như thường điểm ra, chỉ xoắn nát hơn phân nửa hư ảnh mãnh hổ màu xanh kia, lực lượng còn lại thì giống như núi lớn đánh vào ngực Diệp Chân.

Sắc mặt của Diệp Chân nháy mắt trở nên vô cùng tái nhợt.

Ngay sau đó thân hình bay lên, ngực kịch liệt phập phồng, một ngụm huyết tiễn từ trong miệng nhanh chóng phun ra, một bộ dáng bị trọng thương.

Trừ một ngụm máu tươi kia ra, tất cả đều là Diệp Chân ngụy trang.

Mà ngay cả ngụm máu tươi đó cũng là do Diệp Chân vận chuyển kình lực bức ra.

Nói đùa, tu vi của Diệp Chân nhanh chóng tiến mạnh, thi triển Long Lân Ngụy Thân ra, chỉ số lượng và độ dày của vảy rồng bao trùm ngoài thân đã gấp trước đó cả trăm lần.

Hắc Sắc Long Lân ở trước ngực hơi nhúc nhích, đã hóa giải kình lực đó không còn chút nào, sao có thể bị thương.

- Người trẻ tuổi, vừa giết binh sĩ nhà ta thoải mái phải không?

Nhe răng cười, vị nửa bước Đạo Cảnh dưới trướng Hắc Vân Đại Thánh đạp ra một cước, phát ra âm thanh nổ vang ầm ầm, cả người như lưu tinh đánh về phía Diệp Chân, ý muốn tại chỗ chém giết Diệp Chân.

- Cực sướng!

Trong tiếng gầm gừ phẫn nộ, Diệp Chân bỗng nhiên nặng như ngàn cân, thân thể đang bay ngược đột nhiên như có lực hút, rơi xuống mặt đất.

Ngay khi rơi xuống mặt đất, thần niệm của Diệp Chân cũng cố ý hay vô ý đảo qua người Thanh Nhãn Đại Thánh, Diệp Chân còn cách Thanh Nhãn Đại Thánh không đến năm trăm mét.

Đây là một khoảng cách vô cùng nguy hiểm.

Loại chiến trường hỗn chiến này, bình thường sẽ không có người nào dám xông vào trong phạm vi ngàn mét khu vực cường giả Đạo Cảnh giao thủ.

Cũng trong nháy mắt này, Hổ Các vừa bị Thanh Nhãn Đại Thánh đánh lui, roi trong tay giống như Giao Long Xuất Hải quấn về phía Thanh Nhãn Đại Thánh.

Hư ảnh đầu hổ to lớn trên đầu roi kia giống như muốn thôn phệ Thanh Nhãn Đại Thánh tại chỗ.

Đầu này roi của Hổ Các chính là lúc trước khi Hổ Các hoá hình đã lưu lại đặc thù bản thể, giống như răng nanh của Nha Hổ Đại Thánh, bị Hổ Các trực tiếp luyện chế thành bản mệnh Trấn khí, uy năng phi phàm, gần bằng Hậu Thiên Linh Bảo.

Cái này cũng làm cho Thanh Nhãn Đại Thánh không thể không cẩn thận, không có cách nào, ưu thế của Hổ tộc ngay ở đây, tùy tiện lưu lại một đặc thù bản thể đều có thể luyện hóa thành bản mệnh Trấn khí uy năng to lớn.

Nhất là dưới tình huống tu vi của Hổ Các này chỉ hơi thấp hơn Thanh Nhãn Đại Thánh, không phải do Thanh Nhãn Đại Thánh không coi trọng.

Trong miệng phát ra một tiếng thét dài sắc lạnh, the thé không rõ ý nghĩa, Thanh Nhãn Đại Thánh giống như chớp giật vọt lên cao, cây gậy trong tay không biết từ vật liệu gì luyện chế thành mà dài đến ba trăm trượng, lập tức đánh về phía Hổ Ảnh Tiên của Hổ Các.

Nhưng cũng ngay lúc này, hai chân Diệp Chân vừa rơi xuống đất lại bỗng nhiên bước ra một bước.