← Quay lại trang sách

Chương 2194 Truyền thừa bí cảnh, mở!

Nhưng khiến Diệp Chân rất ngạc nhiên là, trong cảm ứng Nguyên Linh của hắn, trình độ hắn khống chế Ma Hồn giới, so trước đó đã tăng lên không chỉ gấp mười lần.

Nhưng trong Thượng Cổ Ma Thần không gian truyền thừa, lại không giống như thế!

Cái loại cảm giác này rất quỷ dị, Diệp Chân biết như vậy nếu thôi động có thể làm cho Thượng Cổ Ma Thần không gian truyền thừa trong Ma Hồn giới xuất hiện biến hóa, nhưng khi làm ra động tác như vậy, lại không có bất kỳ biến hóa nào sinh ra.

Hình như tác dụng khống chế Ma Hồn giới của Chiến Hồn Huyết Kỳ, đã biến mất trong không gian truyền thừa Thượng Cổ Ma Thần.

Khi Diệp Chân đang đau khổ suy tư, trong vòng mấy cái hít thở, Chiến Hồn Huyết Kỳ đã thôn phệ chiến ý, sát khí, sát khí, tử khí, huyết khí trong Thượng Cổ Ma Thần không gian truyền thừa không còn một mảnh, đột nhiên bắn ra một đạo huyết quang to bằng cánh tay trẻ con, rơi thẳng vào trên tia sáng trắng do tòa thành bạch cốt âm u phía trước bắn ra.

Huyết quang rơi vào Bạch Cốt thành, như vạn vật đang yên tĩnh có mưa xuân rơi xuống, nhưng Cốt Môn màu trắng khổng lồ bốn phương tám hướng Bạch Cốt thành, lại như canh giội tuyết, nhanh chóng tan rã, lộ ra tình hình bên trong Bạch Cốt thành.

Con mắt của Diệp Chân bỗng nhiên trừng lớn!

Trước đó bia đá kia không phải nói cường giả một phương mới có thể vào Bạch Cốt thành này thu hoạch được Thượng Cổ Ma Thần truyền thừa bên trong sao?

Lúc này, cường giả đỉnh phong ở xa còn chưa xuất hiện, người cầm truyền thừa Huyết Kỳ trong tay, ít nhất còn cách ba năm dặm, vẫn chưa chọn ra được cường giả đỉnh phong, vì sao cổng của Bạch Cốt thành đột nhiên mở ra?

Diệp Chân vô thức, ánh mắt của hắn nhìn về phía Chiến Hồn Huyết Kỳ.

Tình huống này, chỉ có thể xuất hiện trên thân Chiến Hồn Huyết Kỳ.

Có lẽ, vị Thượng Cổ Ma Thần kia vẫn lạc để lại hạn định cũng không nói rõ hết, có lẽ cấp bậc của Chiến Hồn Huyết Kỳ cũng là một điều trong đó.

Nhìn cổng của Bạch Cốt thành bắt đầu mở ra, Diệp Chân dùng tốc độ nhanh nhất ra lệnh.

Ma Hồn đại quân do Hắc Thất và Hắc Cửu dẫn đầu cố thủ chờ ở chỗ này, không chủ động xuất kích, trước khi Diệp Chân đi ra, tất cả đều phải lấy phòng thủ làm chủ.

Thật ra, do Diệp Chân nghĩ đến khả năng tranh đoạt, vì tính toán cẩn thận, vẫn để Ma Hồn đại quân ở lại cố thủ.

Nhưng hơn một vạn bảy ngàn Ma Hồn đại quân, thu sạch vào trong không gian Thận Long châu, ít nhất cũng phải hơn mười hơi thở.

Một chốc lát, đừng nói là mười hơi, thời gian một hơi cũng vô cùng trân quý!

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân vẫy tay, đám người Chu Hồng, Huyền Hổ, Tiểu Miêu, Cửu Đầu Trùng, Lăng Thiên Bích, Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh, Vương Bạch Mục đã bị Diệp Chân thu hết vào trong không gian Thận Long châu.

Sau đó, bản thân Diệp Chân cũng vào trong không gian Thận Long châu, về phần Thận Long châu thì hóa thành một hạt bụi nhỏ, bám vào trong ngực huyền cơ phân thân.

Chiến Hồn Huyết Kỳ trên đỉnh đầu của huyền cơ phân thân thu lại, sau đó Chiến Hồn Huyết Kỳ cuộn hắn lại, hóa thành một đạo huyết quang, phóng tới một bộ phận cánh cổng vừa mới mở rộng của Bạch Cốt thành.

Mặc dù nói cổng của Bạch Cốt thành đã mở rộng, nhưng vẫn như cũ có một tầng tia sáng cuồn cuộn hơi mỏng bao trùm lấy.

Diệp Chân đoán, đây hẳn là là một tầng cấm chế sau cùng để phân biệt Nhân Ma, cho nên mới quay lại trong Thận Long châu không gian.

Tiến lên nháy mắt, tầng tia sáng cuồn cuộn hơi mỏng kia run lên, chấn động mạnh, đảo qua trên huyền cơ trên phân thân, sau khi hơi chấn động, huyền cơ phân thân của Diệp Chân đã không chút trở ngại nào tiến vào Bạch Cốt thành.

Ở một nơi khác trong Bạch Cốt thành, Cốt Ma Ma Tôn Bạch và Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân còn có một đám Đạo Cảnh đã sớm đánh tới gay cấn, lúc này, bộ dáng ai cũng vô cùng chật vật.

Ban đầu Bạch Cốt Ma Thần Bạch Phan hóa thân thành Tứ Đầu Bát Tí cao đến trăm trượng, lúc này, chân thiếu nửa cái, bốn cái đầu còn thừa lại một cái rưỡi, tám cái đầu có thể trực tiếp chém vỡ Ma Hoàng chiến khôi Bạch Cốt Cự Tí cũng chỉ còn lại có ba cái.

Trên cánh tay của ba cái đầu bạch cốt khổng lồ còn lại cũng chồng chất vết thương.

Xương cốt quanh thân Bạch Phan, lít nha lít nhít vô số vết thương, khí tức cũng yếu hơn mấy lần so với trước đó, lúc này nơi đôi mắt bị bắn hổng lóe ra ánh lửa, vô cùng oán độc nhìn chằm chằm một đoàn người của Ma Hoàng Thât Thái Tử Tòng Vân.

Các ngọn lửa tràn ngập khói độc bao trùm quanh thân đang chờ phát động, dâng lên lan ra.

Mà lúc này, vẻ mặt của Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân lại càng thêm dữ tợn.

Trải qua một trận đại chiến, Ma Hoàng chiến khôi tập kết ở chung quanh coi như hoàn hảo, chỉ còn lại chưa đến bảy mươi cỗ.

Khi khóe miệng của Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân dữ tợn run rẩy, lúc này cũng có thể thấy được trong lòng của Thất Thái Tử Tòng Vân có bao nhiêu nóng vội.

Vô luận là hắn, hay vô số Ma Tộc cao tầng đều xem Ma Hoàng chiến khôi như trân bảo, lại bị một mình Cốt Ma Ma Tôn Bạch Phan đánh giết một phần ba.

Tất cả tâm tư của Thất Thái Tử Tòng Vân đều đặt vào trên Cốt Ma nhất tộc bị diệt.

Về phần bản thân Thất Thái Tử Tòng Vân, giữa ngực bụng có một cái lỗ to cỡ nắm tay, phần lưng, vai thậm chí là trên đầu, đều dày đặc mấy trăm đạo đủ sâu thấy xương trắng, thậm chí có thể nhìn thấy thương thế nặng trong xương.

Những vết thương khổng lồ này, lúc này bên trên còn lượn lờ vô số khói độc và ngọn lửa, làm cho Thất Thái Tử Tòng Vân khó khăn khôi phục thương thế.

Một đám Đạo Cảnh khác cũng bị thương thảm trọng, trong Dực Ma Ma Tôn, Dịch Đà còn tốt một chút, Dịch Đông và Dịch Tang, tám đôi cánh màu đen của hai vị Dực Ma Ma Tôn này, đều biến mất nhiều hơn phân nửa, lúc này phi hành ở trên bầu trời, đều đang cong cong vẹo vẹo.

Lúc này, Ma Tôn duy nhất trong Tam Nhãn Ma Tộc, Kê Đại cũng vô cùng thê thảm, bay mất nửa bên cái đầu, nếu không phải sinh mệnh lực của Đạo Cảnh cường đại, đoán chừng lần này đã mất mạng.

Đương nhiên, cũng có người hoàn hảo không chút tổn hại, như tên gia hỏa Kê Hoa này, thân thể mập tròn, một mảnh thịt mỡ đều không bị mất.

- Bạch Phan, xem ra, hôm nay ngươi muốn cùng chết với bản thái tử!

- Được, thái tử ta sẽ thành toàn ngươi!

Khi đang nói chuyện, Thất Thái Tử Tòng Vân lại nuốt vào ngụm lớn đan dược, khí tức quanh người tăng lên trong nháy mắt, trong một con mắt khổng lồ bắn ra một vòng ánh sáng màu đen, vây quanh thân thể của hắn, các loại khói độc ngọn lửa trên vết thương quanh thân đã biến mất.

Thương thế quanh thân bắt đầu khôi phục lại nhanh chóng, khí tức cũng bắt đầu dày đặc.

- Giết Bạch Phan, thái tử ta cam đoan, bên trong trừ Ma Thần truyền thừa, truyền thừa Bí Bảo khác, đều là của các ngươi. Nếu các ngươi không đủ phân, thái tử ta lấy bảo bối khác đưa cho các ngươi!

Treo giải thưởng vừa ra, một đám Đạo Cảnh vừa mới thần sắc có chút uể oải, lập tức trở nên tinh thần, lẫm liệt sát khí, lập tức lần nữa khóa chặt Bạch Phan, Cốt Ma Ma Tôn Bạch Phan chồng chất vết thương, trong hai lỗ thủng trong mắt lóe lên ngọn lửa điên cuồng, khẩn trương.

Nhưng cùng lúc, ngọn lửa màu xanh kia làm người khác chùn bước, còn có Bạch Cốt Cự Tí còn sót lại dày đặc sát khí, cũng lần nữa từ từ bay lên.

- A?

Kê Hoa ngoài ý muốn vang lên tiếng kinh hô, ngay khi mọi người nhìn sang, đã thấy Kê Hoa chỉ về phía Bạch Cốt thành, lắp bắp nói.

- Mở.... Mở, cánh cổng kia đang mở!

- Cái gì mở?

Kê Đại còn có chút ngẩn ra, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, cả đám người nhìn sang theo phương hướng ngón tay của Kê Hoa, lập tức điên cuồng lên.

Dực Ma Ma Tôn Dịch Đà rít lên một tiếng, lập tức hóa thành một đạo ánh sáng màu đen phóng tới cánh cổng của Bạch Cốt thành đã mở rộng.

Sau đó, Dịch Tang, Dịch Đông, Kê Đại lẫn Kê Tiêu cũng tiến lên như điên.

Cốt Ma Ma Tôn Bạch Phan càng thêm khoa trương, vừa giẫm chân, đã hóa thành một ngọn lửa màu xanh phóng đi.

Nhưng, nhanh nhất, chính là Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân.

Cánh cổng gỗ duy nhất vừa mở, tia sáng màu đen lóe lên, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân đã xuất hiện trước cánh cổng của Bạch Cốt thành, chợt lách người đi vào nhanh nhất dù không phải là người đầu tiên xông vào Bạch Cốt thành.