← Quay lại trang sách

Chương 2198 Ta Truyền Kỳ

Sư tôn!.

Có một tấm hình xuất hiện trong đầu huyền cơ phân thân, không ngờ lại xuất hiện bộ dáng sư tôn Lục Ly của Diệp Chân.

Trong hư không thương mang hỗn độn, một thân huyền cơ đạo y, đỉnh đầu ngọc quan phong thái như tiên - Lục Ly nhẹ nhàng điểm ra một chỉ, hỗn độn trong hư không liền xuất hiện một cỗ ánh sáng giống như dòng nước lũ.

Chỉ nhìn hình ảnh trí nhớ trong đầu, ánh sáng như dòng nước lũ đã mang theo một loại khí tức muốn để cho người ta ngạt thở, Diệp Chân nhìn mà nguyên thần run lên bần bật.

Mà ánh sáng này đang bỗng nhiên phóng đại, cảm giác trong chớp mắt liền đã bao phủ cái gì lại.

Trong một tiếng rú thảm vạn phần không cam lòng, hết thảy hiện ra hắc ám.

Ngay tại lúc đó, huyền cơ phân thân Diệp Chân tiếp nhận Truyền Thừa Ký Ức đến Ma Thần Thượng cổ, im bặt mà dừng, chỉ còn một chút lẻ tẻ trí nhớ toái phiến chậm rãi bay tới.

Nháy mắt hết thảy quy về hắc ám, Diệp Chân còn chưa kịp phản ứng, đợi đến thời điểm những toái phiến trí nhớ lẻ tẻ kia bay vào trong đầu huyền cơ phân thân, Diệp Chân mới bỗng nhiên kịp phản ứng.

Trong toái phiến trí nhớ lẻ tẻ chỉ còn lại một sợi thân thể tàn phế của vị Ma Thần Thượng cổ tên là Đạo Ma đang rất bất đắc dĩ cùng phẫn nộ, vô pháp hồi phục thương thế, chỉ có thể để hắn chờ chết trong thống khổ.

Sau cùng, Ma Thần Thượng cổ Đạo Ma rất không cam tâm dùng lực lượng sau cùng của mình, đem Tiểu Thế của mình rèn đúc hòa làm một thể, lưu lại truyền thừa của mình.

Hi vọng một ngày kia, phần truyền thừa này có thể được tinh anh Ma Tộc thu hoạch, sau đó báo thù huyết hận cho hắn.

Mà hắn cừu nhân tên là Lục Ly.

Đại Chưởng Giáo Huyền cơ Đạo Môn - Lục Ly.

Nhìn đến đây, cảm giác trong lòng Diệp Chân đơn giản không cách nào hình dung.

Nếu cái tên Ma Thần Thượng cổ Đạo Ma này lần nữa tỉnh lại, cảm giác kia, dùng mấy từ như hố đến nhà bà ngoại cũng không thể hình dung được tất cả nỗi lòng.

Chém giết hắn là Đại Chưởng Giáo Huyền Cơ Đạo Môn - Lục Ly, cũng là đối tượng hắn muốn báo thù.

Nhưng truyền thừa của hắn lại bị phân thân của đệ tử cách mấy thế hệ của Đại Chưởng Giáo Huyền Cơ Đạo Môn Lục Ly thu hoạch được.

Tình hình này, phải có bao nhiêu châm chọc liền có bao nhiêu châm chọc.

Bất quá, càng làm cho Diệp Chân rung động lại là thực lực của sư tôn Lục Ly.

Diệp Chân biết sư tôn hắn rất cường đại, chính là đỉnh phong Tạo Hóa Thần Nhân.

Nhưng sư tôn Lục Ly cường đại vẫn như cũ vượt qua Diệp Chân dự kiến.

Ma Tộc Ma Thần Thượng cổ, chính là tồn tại cùng một cấp bậc với nhân tộc Tạo Hóa Thần Nhân, chính là tồn tại cao cấp nhất thế gian này.

Thế nhưng Diệp Chân nhìn thấy trong trí nhớ của Ma Thần Thượng cổ này, sư tôn Lục Ly chém giết hắn lại như trảm gà giết chó.

Mà trước mắt, tồn tại tôn quý nhất trong huyết mạch những ma tộc này, bao gồm cả Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân ở trong, từng tên đang liều mạng tranh đoạt Truyền thừa Ma Thần Thượng cổ này.

Nói rõ trong Ma Tộc, tu vi của Ma Thần Thượng cổ Đạo Ma này thuộc dạng đỉnh phong.

Nhưng tại dưới tay sư tôn Lục Ly lại như heo chó.

Sau khi kinh ngạc vì tu vi sư tôn, Diệp Chân cũng có hiểu biết đại khái đối với những người năm đó hại chết sư tôn.

Như thế suy ra, tồn tại có thể hại chết sư tôn Lục Ly, thực lực kia, so sánh cùng sư tôn, cũng tuyệt đối không sai biệt bao nhiêu.

Huống chi, sau khi sư tôn ngã xuống, mấy vị kia đã tiềm tu ít nhất mười vạn năm trở lên.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Chân đột nhiên có một tòa đại sơn nặng nề đang đè lên, khiến cho Diệp Chân có một loại cảm giác không thở nổi.

Ba vị, ít nhất ba vị tồn tại như sư tôn Lục Ly, Diệp Chân tương lai đối phó như thế nào.

Trong chớp nhoáng này, trong lòng Diệp Chân không ngờ lại sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng.

Cái gọi là khi sắp chết mới cảm giác được sự sống tôn quý bực nào.

Diệp Chân hiện tại cũng loại cảm giác này.

Nhưng cũng ngay lúc đó, huyết khí súc tích sâu trong đáy lòng sau vô số lần sinh tử đại chiến, trở về từ cõi chết, dũng khí không biết sợ tựa như khói báo động, từ trong lòng Diệp Chân bay thẳng đến trán, trong chớp mắt xông vỡ nát ngọn núi lớn này.

Tồn tại cường đại như sư tôn Lục Ly lại như thế nào?

Ba vị lại như thế nào?

Bọn họ là truyền kỳ trong nhân thế lại như thế nào?

Ngày sau giao thủ với bọn hắn, vô luận là tử hay là sinh, tử chiến mà thôi, vô luận kết quả như thế nào, cuối cùng cũng sẽ trở thành truyền kỳ của Diệp Chân ta.

Đúng, vô luận sinh tử, thành tựu chung quy là truyền kỳ của chính ta!

Nghĩ đến đó, Diệp Chân Không khỏi ngửa mặt lên trời cười lên ha hả.

Đối diện, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân thấy Diệp Chân đang cười to mà thần sắc trở nên càng phẫn nộ.

Hắn thấy, tiếng cười to của Diệp Chân là vô tình chế giễu bọn hắn, trào phúng là thấu xương lớn nhất đối với hắn.

Thần sắc mãnh liệt, trong tay lập tức ném ra ngoài hơn mười đạo linh phù, mỗi một đạo linh phù đều hóa thành linh lực hàng rào trùng điệp bảo hộ ở trước người Thất Thái Tử Tòng Vân.

- Một đám chết nhát, Thái Tử mang theo các ngươi xông lên!!

Trong nháy mắt tiếp theo, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân được sự bảo vệ của hơn mười đạo linh lực hàng rào vô cùng dày nặng xông đến Huyết Trì.

Ầm ầm!

Thần niệm Diệp Chân gắt gao khóa chặt trên người Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân, ngay một khoảnh khắc khi Thất Thái Tử động, khóe miệng hơi động, thần niệm thúc giục, Cửu Tiêu Thần Lôi to cỡ thùng nước, còn thêm ba giọt Chúng Sinh Nguyện Lực giống như một đầu tử sắc cự xà hung hăng đánh lên trên người của hắn.

Thoáng chốc, hơn mười đạo linh lực hàng rào vô cùng dày nặng tựa như canh giội tuyết mà cấp tốc tiêu mất, lôi quang tử kim sắc hung hăng điểm lên hắc do độc nhãn phun ra bảo vệ cả người Ma Hoàng Thất Thái Tử như hộ thể Linh Giáp.

Trong khi rung động mãnh liệt, các vết nứt trong nháy mắt nổ tung vô số, thân hình Ma Hoàng Thất Thái Tử bị oanh bay ngược ra xa, bộ ngực hung hăng sụp đổ xuống.

Nhưng Thất Thái Tử Tòng Vân cũng ngoan nhân, miệng đóng chặt, dù khóe miệng chảy ra vết máu vẫn không phun ra một ngụm máu tươi.

Miệng lớn thở hào hển, sụp đổ ở ngực Thất Thái Tử Tòng Vân bắt đầu nhanh chóng khôi phục, nhưng ánh mắt nhìn về hướng Diệp Chân đã tràn đầy kiêng kị.

Vừa rồi mười mấy tấm Bảo Mệnh Linh Phù đã là bảo mệnh bảo bối không nhiều của hắn, không ngờ vẫn bị một lôi của Diệp Chân oanh nát.

Lại để cho hắn liều, tuy trong người vẫn còn một hai kiện bảo bối thời khắc mấu chốt bảo mệnh, nhưng Thất Thái Tử Tòng Vân hắn không dám liều.

Huyết mạch của hắn chính là huyết mạch tôn quý nhất thế gian này, từ nhỏ tiếp nhận giáo dục không làm ra hành động liều mạng vô nghĩa cùng huyết tính đã lạc ấn rất sâu trong đầu hắn.

Huống hồ, trong Ma Tộc, loại chuyện liều mạng này đều là do những Ma Tộc có huyết mạch đê tiện làm, nếu tồn tại cao quý như bọn họ liều mạng, đơn giản là một loại vũ nhục đối với huyết mạch bọn hắn!

Loại hành vi vừa rồi kia đã là rất khác người.

Nhưng vào lúc này, Diệp Chân lại lần nữa cười lên ha hả, tiếng cười kia, cười vô cùng ngông cuồng, vô cùng khoái ý, cười hai mắt Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân đến huyết hồng, nhưng lại có thể thế nào?

- Người nào đến đây, ai còn dám đến!

- Người nào dám không sợ chết, tự nhận là có năng lực kháng đánh mạnh hơn so với vị Thất Thái Tử này của các ngươi còn, có thể xông lên!

Trong mắt Diệp Chân tràn đầy lãnh ý, Lôi Quang Tiên trên đỉnh đầu lóe ra tử sắc lôi đình, để những Ma Tộc Đạo Cảnh nhìn thấy cảm giác có lực lượng uy hiếp nói không nên lời.

Vô luận là Dực Ma Ma Tôn Dịch Đà, Cốt Ma Ma Tôn Bạch Phan, hay là bọn người Kê Đại, cả đám đều mím chặt môi, đờ đẫn trên gương mặt, không có một tia biểu lộ.

Ai cũng rõ ràng, dưới lực lượng của Lôi đình trước mắt, người nào xông đều không nhất định sẽ bị giết chết, nhưng tất cả xông lên thì tuyệt đối đều sẽ oanh đến trọng thương.

Người trọng thương thì không có tư cách tranh đoạt Truyền thừa Ma Thần Thượng cổ.

Trong số những người như bọn họ, không có tình huynh đệ, nếu người nào đó trọng thương, chỉ sẽ gặp phải vô tình vứt bỏ thậm chí là khinh thường.

Loại khái niệm làm giá y hi sinh vì người khác, trong ma tộc, rất ít gặp.

Thất Thái Tử Tòng Vân tức thì bị tiếng cười to của Diệp Chân chọc tức muốn phát cuồng, hắn hiện tại hơi hối hận, vừa rồi hắn đến quá nhanh.

Vì cướp được một tia tiên cơ, liền vứt bỏ hết hơn bảy mươi Ma Hoàng chiến khôi của hắn ở bên ngoài bạch cốt bí cảnh, một cái đều không mang theo.