← Quay lại trang sách

Chương 2217 Truy đuổi vào Ma Hồn Giới

Đồ Chính làm Đại tộc trưởng Thanh Khâu Hồ tộc, bản thân cũng là một người có trái tim nhạy bén, được Đồ Triệt truyền kỳ quân sư nhắc nhở, ngay lập tức, hắn đã nhận ra ý đồ của Diệp Chân.

Đặc biệt là, Diệp Chân vừa mới dùng một đòn, làm cho Hậu Thiên Linh Bảo Vạn Sơn Ấn của Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành tổn hại nghiêm trọng.

Thế nhưng, Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi của Diệp Chân vừa xuất hiện, đại biểu cho thần niệm của Diệp Chân đã tập trung vào Già Liên Y Châu có thể phong tỏa không gian của hắn.

Hơn nữa, nếu xét về tốc độ, thì lôi quang chính là một trong các loại lực lượng có tốc độ bay nhanh nhất.

Nhưng Già Liên Y Châu của hắn cũng không có ưu thế về tốc độ.

Cho dù hắn dùng toàn lực thúc giục nó cũng không thể tránh thoát được oanh kích Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi của Diệp Chân.

Khi Đồ Chính đang không ngừng suy nghĩ, cuối cùng đã đưa ra lựa chọn chính xác và thích hợp nhất.

Đồ Chính nhẹ nhàng thôi thúc tinh thần lực, từ trong miệng phun ra một ngụm bản nguyên tinh huyết màu vàng, nó giống như một mũi tên máu, phun về phía Già Liên Y Châu đang treo trên đỉnh đầu.

Một ngụm bản nguyên tinh huyết này ẩn chứa vô số năng lượng mạnh mẽ, cơ hồ đến cùng lúc với Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi của Diệp Chân.

Tuy nhiên, một cái là dùng để tấn công, còn một cái là bổ trợ để Già Liên Y Châu trong chớp mắt đã tỏa ra ánh sáng rực rỡ vạn trượng.

Tuy Già Liên Y Châu tỏa ra tia sáng chói mắt, nhưng chỉ duy trì được trong tích tắc, đã bị ánh sáng do Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi của Diệp Chân phát ra áp chế.

Trong nháy mắt, ngũ sắc quang hoa của Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi nổ tung ra, trên bầu trời giống như tăng thêm năm mặt trời có năm màu khác nhau, chiếu rọi vào trong mắt mọi người đến đau nhức.

Nhưng điều khiến cho bọn hắn chú ý là trong Ngũ Hành ngũ sắc quang hoa có ẩn chứa lượng lớn ánh sáng màu vàng kim.

Đó là khí tức của Chúng Sinh Nguyện Lực, nó dồi dào và tràn đầy khiến kẻ khác phải kinh sợ trong lòng, khiến khóe miệng của Đồ Chính bỗng nhiên co quắp, không tự chủ sinh ra một ý nghĩ trong đầu.

Tên kia, rốt cuộc lấy bao nhiêu giọt Chúng Sinh Nguyện Lực rót vào trong Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi này?

Đây chính là Chúng Sinh Nguyện Lực, không phải rau cải trắng.

Cường giả giống như bọn họ có được một giọt Chúng Sinh Nguyện Lực, đều hận không thể chia thành mười phần để dùng.

Nhưng hiện tại, Đồ Chính đoán, Diệp Chân đã lấy ít nhất mười giọt Chúng Sinh Nguyện Lực rót vào trong Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi này.

Số lượng Chúng Sinh Nguyện Lực trong tay của Đồ Chính có được cũng không nhiều, cho nên có thể nói, phỏng đoán này của hắn vẫn còn rất bảo thủ.

Điều này giống như một nhóm người nghèo đang bàn tán mỗi ngày hoàng đế sẽ ăn bánh bao nhân thịt vậy.

Nếu là Đồ Chính biết Diệp Chân lấy bốn mươi tám giọt Chúng Sinh Nguyện Lực rót vào trong Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi, chỉ sợ sẽ kinh hãi đến răng rơi đầy đất.

Mới vừa rồi, khi Diệp Chân tấn công Vạn Sơn Ấn của Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành đã rót vào mười tám giọt Chúng Sinh Nguyện Lực, làm cho uy lực của Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi tăng lên mấy chục lần, nhưng vẫn như cũ, không thể hoàn toàn phá hủy Vạn Sơn Ấn.

Vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của bản thân, lúc này, Diệp Chân không chút do dự rót thêm bốn mươi tám giọt Chúng Sinh Nguyện Lực vào trong Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi này.

Diệp Chân đoán, uy lực chắc chắn có thể tăng lên ít nhất gấp một trăm lần.

Trong khoảnh khắc, Ngũ Hành lôi quang xen lẫn vô số ánh sáng màu vàng nổ tung, đầu tiên Già Liên Y Châu tỏa ra ánh sáng mờ mịt vỡ tung tóe, sau đó bên trong nhanh chóng sụp đổ.

Trong khi phía trong sụp đổ, vết rạn nứt đầu tiên đã xuất hiện trên bề mặt Già Liên Y Châu, theo sau là vết thứ hai, vết thứ ba, một trăm vết, một ngàn vết.

Tất cả gần như xuất hiện trong nháy mắt.

Trong khoảnh khắc vô số vết rạn nổ tung, vô số đạo văn không gian bay ra từ trong Già Liên Y Châu, đó là bản nguyên lực lượng của Già Liên Y Châu, nó rung động khiến hư không ở bốn phương tám hướng bắt đầu sụp đổ, hơn nữa càng thêm kịch liệt hơn so với Vạn Sơn Ấn bị tàn phá trước đó.

Ranh giới không gian rách nát, để lộ ra hư không hỗn độn và tối tăm, còn có lực lượng phá hủy vô tận.

Càng nguy hiểm hơn là, lúc này, dao động càng kinh người hơn so với trước kia.

Lực lượng dao động cuồn cuộn mạnh mẽ, lan ra bốn phương tám hướng, khiến cho tất cả Đạo Cảnh xung quanh đều kinh hồn bạt vía.

Đại tộc trưởng của Thanh Khâu Hồ tộc, Đồ Chính và truyền kỳ quân sư Đồ Triệt đồng thời trứng lớn con mắt.

Giờ khắc này, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Hậu Thiên Linh Bảo thượng phẩm Già Liên Y Châu có thể xếp vào hàng đầu trong các loại Hậu Thiên Linh Bảo chứa lực lượng không gian, đang từ từ rạn nứt, vỡ nát.

"Không!"

Đồ Chính phát ra tiếng gào thét như một con vượn già sắp chết.

Vốn dĩ Hậu Thiên Linh Bảo thượng phẩm đã rất trân quý, chớ đừng nói đến loại Hậu Thiên Linh Bảo thượng phẩm có chứa không gian.

Gía trị của loại Hậu Thiên Linh Bảo thượng phẩm loại không gian này cực kỳ hiếm thấy, thậm chí có thể so sánh với Tiên Thiên Linh Bảo.

Có một bảo vật thuộc tính không gian như vậy, một khi lấy ra, có thể làm cho vô số không gian thần thông bị mất hiệu lực, khi sử dụng càng thêm nhiều huyền diệu.

Nhưng hiện tại, Đồ Chính chỉ có thể trơ mắt nhìn Già Liên Y Châu, Hậu Thiên Linh Bảo thượng phẩm thuộc tính không gian này vỡ nát từng chút một nhưng lại không thể làm gì.

Nói nhiều như vậy, nhưng mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.

Khoảnh khắc Già Liên Y Châu từ từ sụp đổ, vỡ vụn, mặt của Đồ Chính bỗng trắng bệch, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi dài mấy mét.

Khi phun ra ngụm máu tươi này, một nửa là do Hậu Thiên Linh Bảo bị vỡ nát, dẫn đến thần hồn bị cắn trả, một nửa khác là do đau lòng.

Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành ở phía sau nhìn thấy Già Liên Y Châu bị phá hủy, bỗng nhiên rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy có chút may mắn.

Nếu so sánh thì vận may của hắn còn khá tốt.

Ít nhất Vạn Sơn Ấn vẫn còn, không hoàn toàn vỡ nát, cẩn thận phục hồi bổ sung một chút, vẫn còn có thể dùng, có khả năng khôi phục lại.

Nhưng, Hậu Thiên Linh Bảo thuộc tính không gian này của Đồ Chính đã hoàn toàn bị phế bỏ rồi.

m thanh ầm ầm, nổ vang dữ dội, như tiếng trống trận dội thẳng vào lòng người, đột ngột vang dội lại từ phương xa.

Vô số lá cờ mọc lên từ trong Chính Diệu thành do nhân tộc Đại Chu trấn giữ, vô số đạo sát khí và chiến ý phóng lên bầu trời, xông qua trời cao mây trắng.

Hơn một trăm tên Đạo Cảnh nhân tộc bay dưới tầng trời thấp, trấn áp, ở trong tiếng trống trận trầm vang như mãnh thú gào rống, chậm rãi áp sát tiếp cận về phía Lưỡng Giới thành do Yêu tộc trấn thủ.

Động tác của đội quân nhân tộc Đại Chu đột nhiên dừng lại, khiến đại quân Yêu tộc trấn thủ Lưỡng Giới thành đều căng thẳng khẩn trương.

Vốn dĩ Đạo Cảnh đại thánh vốn đang thờ ơ lạnh nhạt trấn giữ thành, lại đột ngột vung lên chiến kỳ, vô số Yêu soái, Yêu tướng bao vây ở bốn phương tám hướng, còn có Đạo Cảnh, tất cả lao nhanh về phía những nơi quan trọng của Lưỡng Giới thành, trấn thủ ở đó.

Hai bên đối chọi gay gắt, sát khí cao ngút trời, không khí ngưng trọng bắt đầu bốc lên giữa đại quân Yêu tộc trấn giữ Lưỡng Giới thành và đội quân nhân tộc trấn thủ Chính Diệu thành.

Cuộc chiến hết sức ác liệt căng thẳng.

Thực ra, vì sao lại xuất hiện loại tình huống này thì các cao tầng Yêu tộc biết rất rõ.

Vì do bên trong Lưỡng Giới thành có lực lượng dao động mênh mông cuồn cuộn, chấn động kinh người, khiến quân đội Đại Chu cảnh giác, vì phòng bị chuyện xảy ra ngoài ý muốn, lúc này, mới dẫn dắt đại quân tiến đến áp sát để tỏ rõ thái độ.

Nhưng, ai cũng không dám cam đoan, quân đội của Đại Chu sẽ không có mưu đồ khác.

Nếu quân đội Đại Chu có liên quan đến người bọn hắn đang bao vây tiêu diệt là Diệp Chân thì sao?

Nếu quân đội Đại Chu muốn tranh thủ đánh chiếm Lưỡng Giới thành do Yêu tộc chiếm đóng thì sao?

Loại khả năng này, Yêu tộc Đại Thánh trấn thủ Lưỡng Giới thành không dám lơ là khinh suất, chỉ có thể chú ý cẩn thận.

Lúc này, mới điều động đại quân, để phòng bị quân đội Đại Chu, vừa thể hiện thái độ, vừa để phòng bị.

Ngay cả Đồ Chính và đám người Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành, thậm chí là vị quân sư trong truyền thuyết cũng không nghĩ đến tình huống này sẽ xuất hiện.

Tuy nhiên, Diệp Chân lại vui sướng như điên.