Chương 2239 Người Giết Huynh Đệ Và Đồng Đội Của Ta, Chết!
Giống như khi ngươi chùi đít, nguyên bản chỉ cần xòe tay ra lấy giấy có thể lau sạch sẽ, mà bây giờ, chỉ cần hai tờ giấy vệ sinh, hai tờ mà thôi!
- Hai tờ giấy vệ sinh...
- Không thể nào!
Liễu Phong lắc đầu, mặc dù không tin, nhưng sắc mặt tái nhợt, lại đại biểu hắn đã tin tưởng chuyện này.
Thấy thế, Đạo Cảnh họ Lưu ha ha nhẹ cười lên.
Tấn công tâm lý đã sớm triển khai trong lúc vô hình, muốn lấy được khống giới lệnh bài của Thượng Cổ Na Di Trận này, hắn thấy phải tập trung trên người Liễu Phong này.
- Thật ra thì, ngươi đã tin tưởng đúng không?
Liễu Phong im lặng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hắn lại bỗng nhiên ngẩng đầu.
- Các ngươi đừng đắc ý quá sớm. Lão Đại, sau khi Lão Đại của chúng ta trở lại nhất định sẽ báo thù cho chúng ta!
- Lão Đại, ngươi là chỉ Diệp Chân đúng không?
Họ Lưu Đạo Cảnh lần nữa cười lạnh:
- Hắn, có lẽ lúc này thi cốt đã sớm thành tro rồi!
- Không thể nào!
Lần này, Liễu Phong la thất thanh.
- Nếu không phải đã chơi chết họ Diệp, chúng ta sao có thể trắng trợn làm việc như vậy?
Thanh y Trần lão bổ sung một câu.
Trong chớp mắt, ánh mắt của Liễu Phong trở nên ngốc trệ.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Thượng Cổ Na Di Trận ở trong vũng máu đột nhiên lóe lên ánh sáng, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
- Lưu huynh, trước khi động thủ, không phải điện hạ đã an bài thỏa đáng, trong nửa ngày, tất cả thượng cổ na di trận ở Hải Nguyên hầu quốc, toàn bộ tạm dừng na di đến thượng cổ na di trận của Hải Nguyên hầu quốc sao?
- Sao bây giờ lại có người đi vào?
Thanh y Trần lão kinh ngạc nói.
- Đúng vậy!
Đạo Cảnh bạch y họ Lưu cũng một mặt kinh ngạc:
- Trước khi động thủ, lão phu đã liên hệ với bốn nhà thượng cổ na di trận có trận pháp na di với thượng cổ na di trận của Hải Nguyên hầu quốc, chào hỏi toàn bộ và cũng đã thu được tin tức xác nhận.
- Có phải là bên phía điện hạ hay không?
Hồng y Đạo Cảnh cũng nhíu mày.
- Không thể nào!
Đạo Cảnh bạch y họ Lưu quả quyết phủ định.
- Nếu điện hạ muốn đến thì chắc chắn sẽ liên hệ với chúng ta trước, sẽ không đến đột ngột như thế!
Nói đến đây, ánh mắt của Đạo Cảnh bạch y họ Lưu đột nhiên trở nên mãnh liệt.
- Tất cả chuẩn bị, xem người đến là ai, chúng ta tùy cơ ứng biến!
Lớn không được, thì toàn bộ!
Đạo Cảnh bạch y họ Lưu làm ra một thủ thế chém giết.
Thanh y Trần lão nặng nề gật đầu, dù đã an bài tốt chuẩn bị giải quyết mọi chuyện sau trận đấu này, nhưng tình huống chân thật lại cũng không thể tiết lộ ra ngoài.
Nếu không, sẽ rước lấy phiền phức cho Hoàn Vương điện hạ của bọn hắn.
Dù sao thì mấy vị hoàng tử khác cạnh tranh đại vị cũng không phải ăn chay.
Theo ánh sáng từ thượng cổ na di trận của Hải Nguyên hầu quốc càng ngày càng sáng, Liễu Phong, Trịnh Đương Thì và một đám tướng lĩnh bị bắt sống nhao nhao đưa ánh mắt về phía thượng cổ na di trận càng ngày càng sáng.
Bọn hắn biết, loại khả năng bọn hắn chờ đợi vô cùng nhỏ.
Nhưng, giờ phút này, trong lòng bọn hắn vẫn có một tia hi vọng xa vời như vậy!
Hi vọng xa vời!
Khi ánh sáng của thượng cổ na di trận lóe sáng đến cực hạn, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện ở trung tâm nhất của thượng cổ na di trận. Ánh sáng trận pháp của thượng cổ na di trận thật nhanh tan biến, dần dần lộ ra một thân ảnh thon gầy nhưng đứng thẳng ở trung tâm nhất của trận pháp.
Khi thấy rõ bóng người này, cho dù là ba Đạo Cảnh trên bầu trời, hay là một đám sĩ quan bị bắt Liễu Phong, Trịnh Đương Thì, thì vẻ mặt đều trở nên vô cùng giật mình.
- Diệp Chân?
- Lão Đại!
- Lão Đại không chết, Lão Đại không chết!
- Tước gia! Là tước gia về đến!
Liễu Phong và Trịnh Đương Thì đồng thời nghẹn ngào hô to lên, ngay khi hô to, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt!
- Không phải hắn đã chết rồi sao?
Khí tức Đạo Cảnh của áo trắng họ Lưu, trong chớp mắt đã khóa chặt Diệp Chân, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Thanh y Trần lão nở nụ cười khổ.
- Theo kế hoạch! Lúc này, hắn đã là... Thần hồn câu diệt....
Cùng lúc đó, khí tức Đạo Cảnh của ba vị thanh y Trần lão và xích y lão giả cùng lúc khóa chặt đến trên người Diệp Chân.
Linh áp và sát ý bàng bạc như biển, trong chớp mắt đã gắt gao phủ kín trên người Diệp Chân vừa na di tới.
- Đã theo kế hoạch không chết.... Vậy thì làm cho hắn chết ở chỗ này đi!
Đạo Cảnh bạch y họ Lưu khẽ quát một tiếng, thanh y Trần lão và xích y lão giả đồng thời gật đầu.
Trong chớp mắt, thượng cổ na di trận xuyên vô số không gian khó chịu, làm cho Diệp Chân trước mắt có như vậy một ngay khi lấp lóe, nhưng gay mũi mùi máu tươi, lại làm cho vẻ mặt của Diệp Chân biến đến vô cùng lăng lệ.
Quả nhiên, không ngoài... Hắn sở liệu.
Diệp Chân từ Nguyên Khư Tuyệt Vực dựa vào đại lượng Chúng Sinh Nguyện Lực chèo chống trốn về Ma Hồn Giới.
Sau đó, Diệp Chân cũng không dừng lại ở Ma Hồn Giới quá lâu, mà hắn trực tiếp từ Ma Hồn Giới trở về Hồng Hoang Đại Lục.
Không ngoài Diệp Chân dự kiến, Ma Hồn Giới thông đạo lưỡng giới, vị tiêu đã bị Hồng Hoang Đại Lục ảnh hưởng, nhưng vị trí lại là ngẫu nhiên.
Giống như mở ra một cánh cửa thần kì ở Hồng Hoang Đại Lục, trực tiếp làm cho Diệp Chân thoát khỏi Nguyên Khư tuyệt vực.
Vận may của Diệp Chân cũng không phải quá tốt.
Bị hai đạo thông đạo đưa đến phía nam của Đại Chu, cách châu thành gần nhất hai triệu dặm.
Sau khi tu luyện Huyền Cơ Đạo Pháp trong Thiên Cơ Quyết, loại cảm ứng tâm huyết dâng trào trong cõi u minh càng ngày càng linh.
Lúc Chính Diệu Giới na di đến Hồng Hoang Đại Lục, hắn cũng chưa từng xuất hiện cảm ứng tâm huyết dâng trào, nhưng khi Diệp Chân từ Nguyên Khư tuyệt vực trốn vào Ma Hồn Giới, sau đó lại từ Ma Hồn Giới trở về Hồng Hoang Đại Lục, loại cảm giác tâm huyết dâng trào đó càng ngày càng mãnh liệt.
Diệp Chân loáng thoáng cảm giác, chắc chắn sẽ có đại sự sắp xảy ra.
Cho nên hắn đã dùng hết tất cả tốc độ, để Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu toàn lực đi đường, mau sớm trở về Bắc Hải quận.
Nhưng làm cho Diệp Chân ngoài ý muốn là, thật vất vả mới đến được thành trì gần nhất có thể trực tiếp na di đến thượng cổ na di trận của Hải Nguyên hầu quốc thì đối phương lại thông báo, bởi vì một ít nguyên nhân nên phải tạm dừng na di đến Hải Nguyên hầu quốc nửa ngày.
Lần tạm dừng này làm cho Diệp Chân vô cùng kinh ngạc.
Phí na di thượng cổ na di trận chính là giống như cướp tiền.
Tạm dừng nửa ngày, mặc dù tổn thất đó không thể nói là vô số, nhưng cũng không phải ít.
Dưới tình huống bình thường thì sẽ không tạm dừng.
Hơn nữa, nếu như trận pháp của thượng cổ na di trận xảy ra vấn đề nhỏ, một khi bắt đầu chữa trị, thời gian này đều phải lấy tháng để tính toán.
Nói cách khác, tạm dừng nửa ngày này là có người cố ý can thiệp.
Liên tưởng đến cảm giác tâm huyết dâng trào càng ngày càng nghiêm trọng trong lòng kia, Diệp Chân càng thêm sốt ruột.
Loại tình huống này, có lẽ thân phận Tuần Tra Ti Tây Tuần Thú Tuần Phong Sứ đường thứ hai của Diệp Chân sẽ không có tác dụng.
Nhưng Diệp Chân trực tiếp lộ ra lệnh bài thân phận Man Linh Điện Tả đại chủ tế đã làm cho Giáo Úy trú quân ngoan ngoãn mở ra thông đạo cho Diệp Chân.
Đặc quyền của Tổ Thần Điện chính là siêu nhiên, nhất là quân đội, không có bất kỳ một chi quân đội nào có can đảm công khai đắc tội Tổ Thần Điện.
Huống hồ, Giáo Úy trú quân đạt được mệnh lệnh, cũng chỉ là một mệnh lệnh rất bình thường của cấp trên, chính là tạm thời tạm dừng thông đạo tiến về Hải Nguyên hầu quốc sáu canh giờ.
Trước lúc đến đây, Diệp Chân đã nghĩ tới vô số loại tình hình, nhưng hắn lại không nghĩ rằng, nghênh đón hắn là mùi máu tươi gay mũi, tràng cảnh biển máu như vậy.
Khắp nơi là binh sĩ chân cụt tay đứt, trắng, đen, đỏ, nhưng quan trọng nhất là, những binh sĩ chết thảm kia đều mặc chế phục của Bắc Hải quận.
Sau đó, Diệp Chân nhìn thấy một nhóm người Liễu Phong, Trịnh Đương Thì bị bắt sống.
Không thể ức chế sát ý, giống như lang yên phóng lên tận trời, bay thẳng lên tầng mây, xung kích bình chướng kết giới do ba vị Đạo Cảnh liên thủ bố trí đung đưa kịch liệt.
Chuyện này làm cho sắc mặt của bạch y Lưu lão, thanh y Trần lão còn có xích y lão giả đồng thời biến đổi.
Nhưng ba người lại không vội vã động thủ, mà chỉ lẳng lặng chờ đợi Diệp Chân bước ra khỏi thượng cổ na di trận.
Trong thượng cổ na di trận, bọn hắn tuyệt đối không thể ra tay.
Một khi hủy thượng cổ na di trận, loại đại sự này, chính là Hoàn Vương điện hạ phía sau bọn hắn cũng không che giấu được.
- Rất tốt, rất tốt!
Nhìn tử thi và biển máu đầy đất, khóe miệng Diệp Chân lại xuất hiện vẻ tươi cười quỷ dị, thế nhưng nụ cười đó, nhìn trong mắt của mọi người, nhất là trong đôi mắt của võ sĩ đầu lĩnh Đỗ Đồng lại còn kinh khủng hơn so với gặp quỷ.