← Quay lại trang sách

Chương 2249 Sóng Quân Của Bắc Hải Thiên

Sau khi Quân sư Đồ Tung vội vàng rời khỏi, trong thư phòng của Hoàn Vương Cơ Ngao lại lần nữa truyền đến âm thanh chén trà bị đập nát.

Thời gian ngắn ngủi hai ngày, Hoàn Vương Cơ Ngao đã gặp phải hai thất bại cực kì biệt khuất, so với ngày trước, đây là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ.

Cảm giác đó làm cho Cơ Ngao phiền muộn không thôi.

Hai chiếc xe ngựa Kinh Quan đựng đầy đầu người dựng trước cửa Hoàn Vương phủ mà Diệp Chân đưa đến, đang bị Đồ Tung sau khi được lệnh đuổi Diệp Chân đi, trong chớp mắt đã biến mất.

Trước sau, xuất hiện ở cửa Hoàn Vương phủ, còn chưa tới một phút đồng hồ.

Nhưng, Đại Chu Lạc Ấp là nơi nào?

Là trụ cột chính của cả thiên hạ!

Một vị quân cơ đại thần nào đó ăn hơn hai bát cơm, cũng có thể thành tin tức ngập nơi.

Chớ nói chi là tin tức như xe ngựa Kinh Quan dựng đầu người xuất hiện trước cửa Hoàn Vương phủ thế này, trong nháy mắt đã nổ tung, truyền khắp cả Lạc Ấp.

Mới đầu, các quan viên đều cảm thấy Diệp Chân sẽ gặp xui xẻo.

Nhưng sau khi thấy Diệp Chân an toàn rời khỏi, vẻ mặt vô số quan viên và người chú ý tới đều lần nữa trở nên vô cùng ngạc nhiên.

Trong lúc nhất thời, lời suy đoán thay nhau nhộn nhạo lên.

Chuyện đánh mặt như thế, hoàn Vương Phủ đều có thể chịu được sao?

Chuyện này làm cho những người có khứu giác vô cùng nhạy cảm, hoặc là người có mắt nhìn xa đều sẽ thấy một tín hiệu đang mơ hồ xuất hiện.

Mà chuyện này, sau đó được xưng là ngày mà Hoàn Vương Cơ Ngao đi đến con đường mang tính hủy diệt.

Cũng là chuyện quan trọng mà Đại Chu có được.

Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần

....

- Sao nàng lại tới đây?

Trước mặt người khác, Diệp Chân chỉ lấy thân phận một thần tử đi bên cạnh xe của Trường Nhạc công chúa, nhưng lại vụng trộm dùng thần hồn truyền âm nói chuyện với Trường Nhạc công chúa.

- Ta có chút lo lắng, người đại ca này của ta làm việc có chút liều lĩnh, cho nên mới tới đớn huynh.

Trường Nhạc công nói.

Lời này của Trường Nhạc làm cho vẻ mặt Diệp Chân có chút bất đắc dĩ:

- Muốn giết ta cũng không dễ vậy đâu. Nhưng nàng làm vậy chính là đang trở mặt với Hoàn Vương Triệt đó.

- Thì tính sao?

Bên trong xe, Trường Nhạc công chúa một mặt không để ý.

- Năm đó, huynh vì bảo vệ ta cũng không phải rất liều lĩnh sao?

- Chuyện này không giống nhau, đó là chức trách của ta!

- Chỉ là chức trách thôi sao?

Diệp Chân lại không nói gì, ngay lúc không khí giữa hai người rơi vào yên lặng, thần hồn truyền âm từ Trường Nhạc công chúa lại vang lên lần nữa:

- Lần này đi lâu như vậy, có chuẩn bị lễ vật gì cho ta không?

- Cái này...

Diệp Chân lại tiếp tục rơi vào xấu hổ.

- Nàng biết đó, lần này ta ra ngoài từng bước đều phải để ý tính mạng, nên mới không...

- Ta biết, ta cũng không trách huynh, nhưng huynh phải đền bù tổn thất cho ta.

Trường Nhạc công chúa cười nhẹ.

- Vậy nàng muốn ta đền bù cho ngươi thế nào?

- Còn nhớ rõ lúc huynh và ta ở địa bàn Ma Tộc, thức ăn trong đó ta ăn chẳng được nhiều, thế nên huynh mới tự mình làm đồ cho ta ăn không?

- Ta muốn huynh làm thêm cho ta ăn.

Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần

Cắt sợi đậu mảnh như tơ tằm, lại phun Linh Diễm trong lòng bàn tay ra, lập tức đã đốt nóng nồi lớn Linh Khí cấp tám Diệp Chân mà luyện chế.

Mùi dầu nành thơm ngát tràn ra, cắt ớt thành từng khúc, sau khi xong hương liệu rồi đổ vào trong nồi, giữa âm thanh xì xì, mùi thơm nhanh chóng lan ra.

Lấy sợi đậu giống như tơ tằm đang ngâm trong nước đổ hết vào nồi, tăng lớn lửa trong lòng bàn tay, tùy tiện lật xào hai lần, rắc thêm muối vào, sau hai hô hấp, lại đổ vào một bát thạch bàn (bàn đá) trông hơi quái dị, nhưng nhìn qua vẫn khá sáng bóng.

- Nếm thử đi!

Diệp Chân đưa cái bát bằng đá qua một bên, đợi Trường Nhạc công chúa nếm thử.

Cầm đôi đũa ngọc tạo hình đơn giản, nhẹ nhàng gắp một đũa lên, đưa vào miệng, đôi mi thanh tú thon dài của Trường Nhạc công chúa lập tức giãn ra như vầng trăng, khóe miệng khẽ nhếch lên mang đầy ý cười.

- Hừ, tính ra tay nghề của huynh cũng không tệ lắm, vẫn là vị đó, ăn ngon!

Sau đó, Trường Nhạc công chúa cũng không để ý hình tượng gì nữa, một đũa tiếp một đũa, ăn như gió cuốn.

Tốc độ đó làm cho thị nữ đứng một bên thấy mà trợn mắt hốc mồm.

Các nàng theo công chúa điện hạ lâu như vậy, công chúa đối với đồ ăn dù có ngon bao nhiêu thì cũng chỉ gắp một đũa tượng trưng mà thôi.

Chưa từng có, chưa từng có ăn nhiều đến giống không để ý hình tượng như bây giờ.

Có lẽ đã cảm thấy sự kinh ngạc của thị nữ, Trường Nhạc công chúa nhẹ nhàng buông đũa xuống, hừ nhẹ một tiếng:

- Các ngươi ra ngoài đi.

Sau khi hai thị nữ rời khỏi, nơi hậu hoa viên Man Linh Điện này giống như lập tức biến thành một không gian riêng tư độc lập với thế giới.

Chờ sau khi Diệp Chân làm xong món ăn cuối cùng mà hắn khi đã đủ tinh xảo, nhưng trong mắt đầu bếp chính thức của cung đình thì là không gì khác với rác rưởi.

Trước mặt Trường Nhạc công chúa đã có ba cái bát sạch trơn, ngay cả quả ớt cũng không thừa.

- Làm sao vẫn giống như lúc ở Ma Tộc, còn tựa như quỷ chết đói đầu thai vậy?

Khi Diệp Chân đặt một bàn dấm trượt măng nhọn cuối cùng trước mặt Trường Nhạc công chúa, vẫn không quên trêu chọc nàng một câu.

- Ta so với lúc ở khu vực Ma Tộc còn đói hơn! Khi đó, mỗi ngày huynh đều nấu cơm cho ta, hiện tại đã nhiều năm mới có thể có lấy một lần như thế…

Trường Nhạc công chúa nhìn Diệp Chân nói.

Với cái này, Diệp Chân chỉ có thể cười khổ không nói gì.

Tình ý của Trường Nhạc công chúa, Diệp Chân cũng hiểu, cũng rất rõ, cũng ưa thích.

Thế nhưng về chuyện này, nội giam đại tổng quản Ngư Triêu n đã tự mình cảnh cáo Diệp Chân, đây là ý của nhân tôn Hoàng Cơ Long.

Diệp Chân còn có thể nói gì nữa chứ?

Đại Chu!

Đây chính là đại đế quốc mạnh nhất toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới!

- Có thời gian ta sẽ nấu cho nàng ăn mỗi ngày.

Im lặng thật lâu, Diệp Chân mới chậm rãi nói.

Khóe miệng Trường Nhạc công chúa lần nữa cười cong thành vầng trăng.

- Chính huynh tự nói đấy. Ầy, đây là ta để lại cho huynh, huynh cũng đừng nói ta ăn một mình.

Mấy bát lớn chứa đầy đồ ăn đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Chân như ảo thuật, còn đang tản ra hơi nóng.

Đây là đồ vừa nãy lúc ăn cơm Trường Nhạc công chúa cố ý để lại cho Diệp Chân.

Một cảm giác ấm áp đã lâu nhanh chóng nhộn nhạo trong lòng Diệp Chân. Năm đó, lúc ở khu vực Ma Tộc, hai người cũng luôn như thế này.

- Nàng, vẫn mãi không thay đổi, vẫn nghịch ngợm như vậy!

Bưng bát cơm lên, Diệp Chân bắt đầu ăn ngồm ngoàm.

Cho dù là bát đá, Thạch Bàn, hay là nồi sắt, đều là thứ mà năm đó, trong lúc Diệp Chân và Trường Nhạc công chúa lưu lạc ở Ma Tộc, hai người đã tự tay luyện chế ra, rồi giữ lại đến tận nay.

- Huynh cũng không thay đổi.

Trường Nhạc công chúa cười tủm tỉm tinh tế nhìn qua Diệp Chân đang ăn cơm, vẻ mặt lại đột nhiên trở nên cô đơn:

- Mà thứ thay đổi chỉ là hoàn cảnh và vị trí của chúng ta.

- Thật ra, ta vẫn muốn trở lại thời gian năm đó, mình lưu lạc đến địa bàn Ma Tộc, nếu cứ mãi như thế sẽ tốt biết bao!

Trường Nhạc công chúa thì thầm như đang nói mớ.

- Vẫn mãi như thế? Không phải nàng muốn giải cứu lệ tộc Nhân Tộc sao?

Diệp Chân đột nhiên kinh ngạc nói.

- Không sai, thế nhưng con đường này, ta đi lại cực kì không vui, càng đi vào lại càng cảm giác buồn nôn, đẫm máu, tối tăm…

Nụ cười trên mặt Trường Nhạc công chúa dần dần thu lại.

- Nếu như không vui thì không cần đi nữa, con đường này cứ giao cho ta, ngày sau, ta sẽ giúp nàng đi đến điểm cuối!

m thanh Diệp Chân chậm chạp mà có lực vang lên.

Trường Nhạc công chúa lại chậm rãi lắc đầu:

- Không, ta muốn tự đi vào.

- Ta biết, chỗ đường huynh đi qua, có thể so với ta, còn càng đẫm máu và tối tăm hơn, ta muốn cùng với huynh trải nghiệm nó.

Trường Nhạc công chúa kiên định nói.

Diệp Chân nhìn qua Trường Nhạc công chúa, sau hồi lâu mới bình tĩnh nói.

- Ta cần thời gian.

- Ta hiểu!

- Không cần cố gắng chống đỡ, bờ vai của ta còn rộng rãi hơn, đáng tin hơn tưởng tượng của nàng đó!

- Ta biết.

Sau khi nghiêm túc gật đầu, bỗng nhiên Trường Nhạc công chúa nhoẻn miệng cười:

- Huynh biết không, vừa nãy huynh nói mấy câu đó là lời ta thấy vui vẻ nhất cả đời này.

- Được, vậy huynh nói một chút, lần này, huynh có thể theo giúp ta mấy ngày?

Nói xong, Trường Nhạc công chúa lại dựa sát vào người Diệp Chân.

- Chuyện về điều lệnh Quân Bộ, rất gấp, có lẽ là năm ngày.

Suy tính một chút, Diệp Chân nói khoảng thời gian, thật ra, chỉ cần hai đến ba ngày là có thể xong xuôi rồi.