← Quay lại trang sách

Chương 2273 Tập kích khó hiểu

Đây là quân sự linh đồ do Đại Chu Tổ Thần Điện bí chế, chỉ có thể đem thần niệm thông qua quân ấn rót vào trong trận pháp đặc biệt quan sát, quân ấn khác biệt nhìn thấy mức độ kỹ càng của địa đồ khác biệt, tính chất giữ bí mật cực cao. Rất nhanh, Diệp Chân đã thông qua quân sự linh đồ tìm được địa điểm chuẩn xác hướng về phía trước đại bộ đang hành quân hai mươi tám ngàn dặm. Một chỗ tên là Đăng Tâm sơn.

Liếc mấy vừa nhìn, thần sắc của Diệp Chân trở nên cực kỳ kinh ngạc. Trong phạm vi năm ngàn dặm trong Đăng Tâm sơn này, lấy cấp bậc quân sự của hắn, không nhìn ra bất kỳ một quân sự cứ điểm gì trên linh đồ. Trên cơ bản, quân sự cứ điểm Đại Chu tại Nhân Ma chiến trường, phân chia ra mấy đẳng cấp.

Một loại là quân sự cứ điểm mười vạn người trở lên, loại quân sự cứ điểm này, vị trí địa lý quan trọng, phạm vi phòng thủ khá rộng, một loại khác chính là quân trại vạn người đến mấy vạn người, tầm quan trọng thấp hơn quân sự cứ điểm một chút, nhưng nếu nó một khi mất đi liền dễ dàng ảnh hưởng đến đại cục cứ điểm.

Mà những quân sự cứ điểm vạn người trở xuống khác, liền có biên độ tăng giảm ít nhiều, nhưng phần lớn lấy trăm người hoặc ngàn người làm đơn vị, lấy quân sự dự cảnh hoặc tuần tra lại hoặc là con đường bảo hộ truyền tin thông suốt làm chủ. Có thể theo như lời Đại Nhĩ Đóa nói, lân cận Đăng Tâm sơn không có quân trại, số lượng ít nhất tám ngàn người này, rất đáng được hoài nghi.

Liễu Phong biết tình hình, đôi mắt cũng hiện lên vẻ khác lạ.

- Đại nhân, có muốn lập tức ra mệnh lệnh để các bộ đội chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu hay không?

- Không cần!

Diệp Chân lắc đầu.

- Mới tám ngàn người mà thôi, còn không đến mức đó. Nếu như là quân đội bạn còn tốt, nếu như không phải quân đội bạn, vậy thì để nhắc nhở các huynh đệ dưới trướng bản soái một chút, đã đến thời điểm luyện binh.

Liễu Phong gật đầu lại hỏi.

- Đại nhân, như vậy có cần báo tin cho Tuần tra Thần tướng trọng điểm tuần tra?

- Không cần!

- Tám ngàn người mà thôi, đây chỉ là thời điểm để rèn luyện năng lực cơ bản, năng lực ứng biến quân đội chúng ta một chút.

Nói xong, Diệp Chân lại do dự một chút, phân phó.

- Mệnh lệnh binh lính kỳ hạm chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, một khi quân ta xuất hiện hỗn loạn, chuẩn bị kỹ càng chi viện phản kích.

Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Chân vẫn là làm nhiều thêm một chút chuẩn bị. Dù sao, binh lính dưới quyền hắn, mỗi một đầu đều là sinh mệnh hoạt bát. Mặc dù nói là hiền không nắm giữ binh, nhưng lúc chờ đại quân trở về, Diệp Chân vẫn là muốn mang càng nhiều người sống trở về.

- Nhiếp Đinh, duy trì liên tục theo dõi, nếu như có dị biến hoặc tin tức mới nhất, lập tức báo cho ta.

- Vâng!

Một loạt mệnh lệnh được hạ xuống trong soái hạm Bắc Hải, lấy tốc độ đại quân phi chu hai vạn dặm mỗi canh giờ, sau nửa canh giờ sẽ đến Đăng Tâm sơn. Trong Bắc Hải Thiên Lãng quân của Diệp Chân, một nửa là lão binh năm đó Diệp Chân vừa mới chưởng khống Bắc Hải quận khắp nơi xuất chiến vây quét sơn tặc, bộ phận lão binh này, vô cùng điêu luyện. Một nửa thì là tân binh, mặc dù thời gian huấn luyện rất dài, từng thấy máu cũng không ít, nhưng trải qua sát tràng thảm liệt không nhiều.

Nếu như tám ngàn người ở Đăng Tâm sơn kia, thật có vấn đề, đúng lúc để luyện binh một chút. Đại quân phi chu duy trì tốc độ bình thường đi đường, theo từng tin tức không ngừng truyền đến, gương mặt Diệp Chân căng cứng rốt cục có chỗ chậm chạp. Sự thật chứng minh, việc huấn luyện của đám người quận úy Đường Hổ, Cổ Thiết Kỳ đối với đại quân Bắc Hải quận, còn có Phong Cửu Mạch đối với một đám nhân mã Tuần Tra ti là phi thường có thành tựu hiệu. Đầu tiên, lúc còn cách Đăng Tâm sơn năm ngàn dặm liền có Tuần tra Thần tướng phát hiện Đăng Tâm sơn dị thường. Lấy được tình báo so với Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh thông qua Thiên m thần thông tìm ra tình báo càng thêm chuẩn xác - mười ba ngàn người!

Đại quân ít nhất một vạn ba ngàn người ẩn giấu ở Đăng Tâm sơn, hơn nữa dùng trận pháp che đậy khí tức. Thời điểm lại gần Đăng Tâm sơn ba ngàn dặm, tiên phong trinh sát phi chu đã phát tới cảnh báo, phi cầm trong núi rừng Đăng Tâm sơn tuyệt tích, phải đề cao cảnh giác, đề nghị toàn quân chuẩn bị chiến đấu, cải biến phi chu đội ngũ.

Nghe được những tin tức này, thần sắc của Diệp Chân buông lỏng, chậm rãi ngồi về cái ghế, sau đó, đem trọn quyền chỉ huy nhánh đại quân này giao cho Cổ Thiết Kỳ cùng Liễu Phong. Diệp Chân làm qua thống soái đông chinh, năng lực chỉ huy đại quân tác chiến không kém. Nhưng bản thân Diệp Chân hiện nay cũng là đỉnh cấp chiến lực trong Bắc Hải Thiên Lãng quân, một khi có đại chiến, không có khả năng bất cứ lúc nào tọa trấn trung quân chỉ huy. Cần bồi dưỡng một nhóm tướng lĩnh có thể tọa trấn trung quân chỉ huy.

Mà bất kể là Cổ Thiết Kỳ hay là Liễu Phong đều là xuất thân tướng môn, phi thường thích hợp. Lần này xuất hành, Diệp Chân đem Cổ Thiết Kỳ cùng Liễu Phong đều mang ra ngoài. Hai người đi theo bản thân gần mười năm, Diệp Chân năm đó đáp ứng bọn hắn, sẽ dẫn bọn hắn xông ra một tương lai. Bây giờ trên chiến trường, chính là cơ hội.

Còn Tuần Phong sứ thứ hai đường Bắc Hải quận, Diệp Chân phó thác cho Tuần tra Thần tướng Phong Cửu Mạch. Rất nhanh, lấy Cổ Thiết Kỳ làm quan chỉ huy, Liễu Phong làm tham mưu, hai người liền bắt đầu chỉ huy. Mà Diệp Chân thì vô cùng dễ chịu uống một chén linh trà, từ từ phẩm vị, thần niệm lan ra, tựa như một người đứng xem, bắt đầu nhìn xuống phân tích chiến cuộc.

Nói từ lý tính, Diệp Chân cảm giác một nhánh quân đội mười ba ngàn người đến phục kích hai mươi hai vạn đại quân cả bản thân, thực sự là không thể nào. Trừ phi là vận dụng vương bài trong vương bài, tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Nhưng vấn đề là, cứ như vậy nắm chắc ư?

Ngay trong khi Diệp Chân trầm tư, tốc độ Thiên Lãng quân hành quân đột nhiên dừng một chút, tất cả phi chu mở ra toàn bộ màn sáng, từng nhóm Thiên Lãng quân đều nhịp bước ra. Thuẫn đội phía trước, trung quân tay trái cầm nỏ theo sát ở phía sau, tất cả nỏ lên dây cung, nỏ nhọn đen kịt tản ra sát ý nghiêm nghị. Gần như là đồng thời, lệnh kỳ vung lên, đệ nhất quân quân soái Xa Bôn suất lĩnh ba vạn tiên phong, cùng đại quân cánh trái do quân soái thứ hai Quân Chiến chỉ huy đã phân biệt ép về phía vị trí phục binh tại Đăng Tâm sơn.

- Đại nhân, chi phục quân kia có động tĩnh!

Tiếng Đại Nhĩ Đóa vang lên.

- Đầu lĩnh của bọn hắn đang hạ lệnh công kích!

- Vị trí đầu lĩnh bọn họ ở đâu?

Đại Nhĩ Đóa dùng thời gian nhanh nhất cho Diệp Chân một vị trí.

- Hạ lệnh tiến công!

Nháy mắt khi mệnh lệnh Diệp Chân lạnh như băng vang lên, thân ảnh Diệp Chân liền biến mất từ trong soái hạm Bắc Hải. Trong nháy mắt tiếp theo, ánh sáng mũi tên của nỏ đã bao phủ toàn bộ bầu trời!

Trên bầu trời, sắc mặt Diệp Chân có chút khó coi. Nửa canh giờ, chỉ nửa canh giờ không đến,liền kết thúc tràng hí kịch có chút tính chất chiến đấu này. Sức chiến đấu phục binh yếu nhược hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Diệp Chân. Tiên phong cùng đại quân cánh trái kích xạ một vòng, chi quân đội mười ba ngàn người này liền hỏng mất đấu chí. Nhưng cũng không phải toàn bộ. Có hai chi tinh nhuệ tiểu đội tu vi thấp nhất đều từ võ giả Huyền Cung cảnh tạo thành ngay đầu tiên liền vọt vào trong Bắc Hải Thiên Lãng quân của Diệp Chân, trái phải xung phong liều chết, xông quân trận Diệp Chân hỗn loạn không ngớt, tạo thành hàng loạt thương vong. Hơn nữa, chi tiểu đội này hung hãn không sợ chết, dù Diệp Chân bắt sống đầu lĩnh của bọn hắn cũng hung hãn không sợ chết!

Cuối cùng, theo Tôn Bá cùng Chu Hồng tự mình ra tay, hoàn toàn đánh tan hai chi tiểu đội tinh nhuệ này, cũng bắt một bộ phận binh lính làm tù binh mới xem như kết thúc.

- Liễu Phong, những tù binh này, giao cho ngươi, sau nửa canh giờ, ta muốn biết tất cả.

- Chỉnh quân đi, sau đó hạ trại ngay tại chỗ, sau đó tổ chức hội nghị quân sự, tổng kết thương vong được mất chiến đấu hôm nay.

Mệnh lệnh này là truyền đạt cho Cổ Thiết Kỳ.

Đối diện mười ba ngàn người phục binh, nhìn như không đỡ nổi một đòn, nhưng cuối cùng vẫn tạo cho Bắc Hải Thiên Lãng quân của Diệp Chân hơn tám trăm người tử vong. Bắc Hải Thiên Lãng quân còn chưa tới Nhân Ma chiến trường chân chính, trước đã giảm tám trăm người quân số, cái này khiến Diệp Chân có chút đau lòng.