← Quay lại trang sách

Chương 2317 Chiến Lược Phương Châm Mười Hai Chữ

Cái này, nếu tập trung ở cùng một chỗ đã đại biểu cho một tràng chiến dịch thất bại.

Thương vong cao như thế, cũng có quan hệ với Ma Tộc chọn lựa khí trời này, cũng có quan hệ với quân đội Ma Tộc đã có khá mấy chục năm không tiến hành qua công kích quy mô lớn như thế.

Nói trắng ra, các Chiến Khu của Nhân Ma chiến trường đều có chút coi thường.

Bất quá, tam đại Chiến Khu bị hao tổn đưa tới chiến báo có khác nhau lại làm cho mí mắt của Đại Đô Đốc Cơ Nguyên và đệ nhất tham mưu Cổ Nguyệt nhảy dựng.

Nam Bộ Chiến Khu chiến tử năm mươi lăm ngàn binh sĩ, Tây Bộ Chiến Khu chiến tử bốn mươi bảy ngàn binh sĩ, mà Bắc Bộ Chiến Khu chiến tử binh sĩ còn chưa đến một vạn.

Nếu như nói loại thương vong này vẫn chưa thể nói rõ vấn đề, trong Bắc Bộ Chiến Khu này, mỗi Quân Thành, cứ điểm ít thì trăm người, nhiều thì hơn nghìn người thương vong là có.

Nhưng chỉ có Thiên Mục Quân Thành và Dương Liễu cứ điểm lân cận Huyết Hà cứ điểm thương vong đều dưới trăm người, về phần Huyết Hà cứ điểm thì không thương vong!

Mà Huyết Hà cứ điểm phát hiện tiểu đội Ảnh Ma tiền trạm xâm lấn, ít nhất có bảy đội!

Cái này đã nói rất rõ một vấn đề.

Hơn nữa, những chiến khu khác cũng có một bộ phận pháo đài và quân thành thương vong, nhưng rõ ràng so với pháo đài và quân thành xung quanh thì thấp hơn nhiều.

Nguyên nhân nha, làm Đại đô đốc chủ chưởng Nhân Ma Chiến Trường, tâm lý của Cơ Nguyên trong đã rõ ràng.

Những cái này phần lớn là sau khi thu được phần ngọc giản luận quy luật chiến dịch ngàn năm của Diệp Chân, rõ ràng tin tưởng phỏng đoán của Diệp Chân, nên mới tăng cường huấn luyện và đơn vị cảnh giới quân sự.

Như vậy, chuyện lần này lại có chút xấu hổ.

- Ngươi thấy thế nào?

Cơ Nguyên âm trầm nhìn về phía tham mưu cũng tức quân sư Cổ Nguyệt đứng bên cạnh.

Nghe vậy, Cổ Nguyệt vội vàng đứng lên khom người nói.

- Đại đô đốc, đoạn thời gian này, thuộc hạ vội vàng nội bộ đại sự, lại là sơ sẩy động tĩnh của đại quân Ma Tộc, còn xin Đại đô đốc trị tội.

- Bản vương hỏi không phải việc này, mà là tiêu di ảnh hưởng như thế nào!

- Mấy tháng trước, Diệp Chân kia đã từng đưa tới cho bản vương tình báo có quan hệ với việc Ma Tộc sẽ phát động chiến dịch ngàn năm, nhưng lại bị bản vương đánh cho trở về.

- Bây giờ, tình báo của hắn lại ứng nghiệm.

- Hơn nữa, việc này bởi vì hắn phái tặng ngọc giản luận quy luật chiến dịch ngàn năm làm cho mọi người đều biết, lần này, sợ là phải để kẻ này đại xuất danh tiếng!

- Mà Đại đô đốc phủ chúng ta lại sẽ bị những cái kia tổn binh hao tướng trú quân chỗ lên án thậm chí là oán trách.

Ly Thân Vương Cơ Nguyên một mặt âm trầm nói.

Cổ Nguyệt cũng không trả lời ngay, mà đi lòng vòng trầm ngâm nửa ngày, mới chậm chạp nói.

- Đại đô đốc, thuộc hạ cho rằng những cái này đều không quan trọng.

- Quan trọng là, nếu như lần này quân đội Ma Tộc phát động thật là chiến dịch ngàn năm, như vậy, kế hoạch của Đại đô đốc cũng có thể thuận thế mà làm, thành công nắm chắc, sẽ thẳng tắp tăng vọt!

Vừa nghe đến đây ra, trong đôi mắt của Đại đô đốc Cơ Nguyên đột ngột bắn ra tinh quang đáng sợ, bỗng nhiên đi đến trước mặt Cổ Nguyệt.

- Thuận thế mà làm như thế nào, tiên sinh nhanh nói đi!

- Không ngờ lại bị tên nhi đầu này nói trúng rồi!

Trong phủ Đô đốc của Bắc bộ chiến khu, Đô Đốc Nghê Phong nhìn lên quân báo trước mặt, có chút thất thần.

- Đô Đốc, nói đến, toàn bộ bắc bộ chiến khu chúng ta đều phải nhận ân tình của Diệp Chân này.

Bắc bộ chiến khu, nguyên soái Hạ Kỳ của quân đoàn chủ lực số một là một tráng hán cả người cao hơn một trượng, hùng vĩ.

Nhưng bất luận người nào lấy thân hình của hắn phỏng đoán trí tuệ của hắn thì đều phải ăn thiệt thòi.

Người này chính là đại tướng thân tín nhất dưới trước Đô Đốc Bắc bộ chiến khu.

- Đúng, đúng là phải nhận ân tình này!

Đô Đốc Nghê Phong vô ý thức nhẹ gật đầu, Hạ Kỳ nói không sai, ân tình này, không chỉ có riêng là Bắc bộ chiến khu bọn hắn, nó là vấn đề chiến khu trong trận tập kích này chiến tử ít đi bốn vạn sĩ tốt.

Mà là trên mặt chiến lược.

Lần này, đại quân Ma Tộc tập kích mang tới chiến quả lớn nhất không phải chém giết mười hơn một vạn sĩ tốt Đại Chu, mà là thắng lợi trên mặt chiến lược.

Chỉ trong nửa đêm trong một ngày, nam bộ chiến khu, tây bộ chiến khu có tất cả lớn nhỏ trên hơn năm mươi đơn vị quân sự lâm vào trong vòng vây nặng nề của đại quân Ma Tộc.

Tổng số binh sĩ của tam đại chiến khu lâm vào trùng vây cao hơn một trăm năm mươi vạn.

Theo tình huống trước mắt mà tính, các loại đại chiến khu bố trí triển khai, những binh sĩ lâm vào trùng vây này, sợ rằng sẽ phải chiến tử một phần ba thậm chí gần một nửa.

Càng chết là, sẽ có một phần ba thậm chí một nửa đơn vị quân sự lại bởi vậy mà bị Ma Tộc đánh hạ, trong đó có mấy đơn vị quân sự hết sức quan trọng.

Mà theo quân bộ Đại Chu, chiến bại cũng không tính là đại tội, quân bộ Đại Chu sẽ căn cứ tình huống lúc đó làm ra xử phạt tương ứng.

Nhưng nếu mất thành mất đất, dưới đại đa số tình huống đều là tử tội!

Hơn nữa, một khi mất đi yếu địa chiến lược, vấn trách tầng tầng ngược dòng tìm hiểu bay lên, một cái không tốt, ngay cả Đô Đốc cũng phải khổ sở.

Về phần ăn liên lụy, huấn luyện khiển trách thì là nhất định.

Nhưng kéo phúc khí của Diệp Chân, toàn bộ Bắc bộ chiến khu kịp thời phản ứng, đơn vị quân sự lâm vào trùng vây chỉ có bảy.

Hơn nữa, bởi vì bị hao tổn có phần nhỏ, bảy đơn vị quân sự này, Đô Đốc Nghê Phong có thể chiếu cố có thừa.

Có thể nói, loại tình huống này, toàn bộ bàn cờ bắc bộ chiến khu này vẫn còn sống, Đô Đốc Nghê Phong có thể thoải mái phát huy.

Nhưng Nam bộ chiến khu và Tây bộ chiến khu thì phải đau đầu.

Mỗi nhà cao hơn hai mươi đơn vị quân sự lâm vào vây quanh, đơn vị quân sự nhỏ nhất cũng là thành lũy đóng quân một vạn quân viên.

Mà dưới tình huống trước mắt, hai đại chiến khu này có đại lượng gấp rút tiếp viện binh lực, nhưng phân tán đến hơn hai mươi nhà thì không có khả năng.

Trên mặt chiến lược, bọn hắn đem sẽ phi thường bị động, nhất định phải bắt đầu cân nhắc bỏ qua một bộ phận thành lũy để giảm bớt tổn thất.

- Đi, thay bản đốc đưa đi một ngàn vạn nỏ tiễn các loại, lấy đó cảm tạ!

Cân nhắc thật lâu, Đô Đốc Nghê Phong làm ra một quyết định không nhẹ không nặng như vậy.

Làm như vậy, không đến mức lạnh tâm tướng sĩ, lại không đến mức gây nên Diệp Chân chán ghét Đại đô đốc.

- Mặt khác, nói cho quân pháp quan Thiệu Hãn, nếu hắn không muốn trở thành công địch của toàn bộ sĩ quan ở bắc bộ chiến khu thì trong khoảng thời gian này an phận một chút cho lão tử, ít đi gây sự với Bắc Hải Thiên lãng quân!

Nghê Phong lần nữa hạ lệnh.

- Đô Đốc anh minh!

Nguyên soái Hạ Kỳ quân đoàn chủ lực số một của Bắc bộ chiến khu cười ha hả.

Nam nhi trong quân, tuy có hạng người âm nhu, nhưng đại đa số đều là có cừu báo cừu, có ân báo ân.

Nhất là những chuyện ban ơn ngâm trạch cho mình.

Trên cơ bản, các quân có thể đi theo xuất chiến đều là binh sĩ tốt nhất dưới trướng, thậm chí là huynh đệ huyết mạch nhà mình.

Cả đám đều giống như Diệp Chân che chở Bắc Hải Thiên lãng quân, che chở con của mình.

Ai cũng muốn mang theo càng nhiều binh sĩ nhà mình còn sống trở về.

Lần này, Diệp Chân đã giúp bọn hắn chết ít đi không ít huynh đệ.

Nhất là trước đó Diệp Chân còn cố ý đưa cho bọn hắn ngọc giản luận quy luật chiến dịch ngàn năm, thế nhưng lại có nhiều tướng lĩnh đều khịt mũi coi thường, không tin.

Lần này lại càng thêm xấu hổ.

Tự nhiên mà vậy, cũng phải biểu đạt một chút ý kiến của bọn hắn.

Một khắc đồng hồ sau, quân pháp quan Ṭu Hãn đạt được cảnh cáo, nhìn Hạ Kỳ rời khỏi, một mặt biệt khuất.

- Gây sự với Diệp Chân, ta dám sao? Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa?

Sau đó, Thiệu Hãn càng thêm sầu mi khổ kiểm, trước đó, mặc dù hắn không dám tìm đại phiền toái, nhưng về mặt quân kỷ của Bắc Hải Thiên lãng quân, hắn lựa chút bệnh vặt, là không có vấn đề, mấy tháng này đã tìm không ít phiền phức!

Nhưng bây giờ, có Hạ Kỳ cảnh cáo, hắn ngay cả bệnh vặt cũng không thể tìm.

Không tìm bệnh vặt, đối với hắn thì không có vấn đề.