Chương 2418 Vẫn Có Phiến Phức Tìm Tới
Hơn nữa, hiện tại hiện tại quận này giống với Bắc Hải quận lúc trước, mặc dù nhân khẩu trong danh sách rất ít, nhưng bởi vì cuộc sống bức bách nên lưu dân và đạo tặc lại rất nhiều.
Nghiêm túc thống kê, nhân khẩu tuyệt đối có thể vượt qua ngàn vạn.
Lại thêm trước đó đã có kinh nghiệm từ Bắc Hải quận, chỉ cần thời gian vài năm là có thể phát triển.
Nhưng theo lời giải thích của Tả Tông Lệnh Cơ Thương. Trước mắt, Nhạc An quận này còn chưa đạt đến Hạ Phẩm quận, nếu Diệp Chân chọn nơi này làm đất phong thì vẫn là cực kì thua thiệt.
Cho nên, Tả Tông Lệnh vung bút lớn hơn một chút, đem vài toà núi hoang chiếm diện tích mười vạn dặm không rõ do ai quản lý ở phía nam Nhạc An quận vạch đến danh nghĩa của Nhạc An quận, xem như một chút xíu đền bù.
Nghe nói, ở sâu trong núi hoang đó có mấy chục vạn lưu dân.
Đất phong mới của Diệp Chân, như vậy định xuống.
Thật ra thì nguyên nhân căn bản Diệp Chân lựa chọn Nhạc An quận làm đất phong mới là rất đơn giản.
Càng là quận lớn phồn hoa thì hào môn đại tộc thế lực càng rắc rối khó gỡ, càng khó quản lý, càng phiền phức.
Nhưng quận huyện suy bại giống như Nhạc An quận thì lại giống như một tờ giấy trắng, tùy tiện Diệp Chân muốn làm sao thì làm, đều không thể bay ra chút bọt nước nào.
Phản cũng có thể chính lệnh thông suốt, sẽ không xảy ra chuyện gì loạn thất bát tao, cực kì bớt lo.
Quyết định đất phong xong, nhận lấy kim thư ngọc sách và một chút tín vật, việc này xem như xong rồi.
Nửa đường quay lại Bắc Hải quận, Diệp Chân cởi ra một thân Công Tước phục sức đinh đương rung động rườm rà, rời khỏi xa giá, lặng yên không một tiếng động thẳng đến Tổ Thần Điện.
Trong hậu hoa viên của Man Linh Điện, khi Diệp Chân vừa chạy đến, một bóng hình xinh đẹp đã pha trà ở bụi hoa.
Hương trà phiêu đãng hình như đang nghênh tiếp Diệp Chân đến.
- Ta nhận được tin tức, đường cái có Công Tước nào đó ỷ vào thân phận đánh một manh phong tiểu hầu gia tơi bời, ta lập tức biết là huynh trở về.
Nói xong, Trường Nhạc công chúa quay đầu oán trách nhìn Diệp Chân một chút, cái ngoái nhìn đó lại có phong tình vạn chủng.
Diệp Chân ngẩn ngơ, cười ha hả xoa tay trước.
- Truyền ra nhanh như vậy sao? Không phải vì ta mới từ chiến trường về, bước vào Lạc Ấp phồn hoa, có chút không thoải mái thì tiểu tử đó góp đến.
Nói xong, Diệp Chân nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, thừa dịp Trường Nhạc công chúa đang lần nữa rót trà thì nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay mềm mại như không có xương của nàng.
Gương mặt xinh đẹp của Trường Nhạc công chúa đột ngột ửng hồng, con mắt lại lơ đãng nhìn chằm chằm một chỗ trong hư không.
Thấy vậy, Diệp Chân lập tức hiểu rõ.
Đây là Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đề phòng Diệp Chân và Trường Nhạc công chúa, sợ hai người này làm ra chuyện gì có hại cho uy nghi của Hoàng gia. Cho nên ngay khi Diệp Chân vừa đến thì đã có cao thủ trong cung đình ở đây nhìn chằm chằm.
Trải qua chiến sự này, Diệp Chân lại càng thêm rộng rãi, không hề cố kỵ cầm tay Trường Nhạc công chúa, Trường Nhạc công chúa xấu hổ cuối đầu xuống, mấy vị ma ma kia ở trong hư không nhìn chằm chằm, thấy tình hình này thì cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Bây giờ, Diệp Chân cũng đã nghĩ thông, đại trượng phu thì phải dám yêu dám hận, Hoàng đế không vui lòng như thế nào thì cũng mặc kệ.
Đương nhiên, chuyện gì cũng phải trong giới hạn.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Chân Phân Thân hồi triều Công Tước, theo thường lệ diện thánh.
Vào lần đầu tiên tảo triều, Diệp Chân chỉ có thể là trường hợp đặc biệt chờ ở cuối cùng nhất đội ngũ triều thần Càn Khôn Điện, hắn còn chưa có tư cách mở lời, chỉ có thể chờ đợi Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lên tiếng.
Bây giờ, Tước Vị thăng làm Bắc Hải Quận công đã không giống.
Được tiểu thái giám dẫn dắt, Diệp Chân đã đứng ở trong danh sách quý tộc của Càn Khôn Điện, càng có tư cách đương triều tấu.
Chờ chiến sự kết thúc, viện binh chức vị quan trọng, tính lại công huân, vị trí của Diệp Chân còn có thể hướng lên phía trước một chút.
Triều hội hôm nay, Diệp Chân cũng không có chuẩn bị gì.
Dù sao thì chỉ là Nhân Tôn Hoàng theo thường lệ hỏi thăm vài câu về tình hình chiến sự ở tiền tuyến, màn kịch quan trọng chân chính hẳn là sau triều hội tự mình triệu kiến.
Đến lúc đó, tự mình hỏi thăm Diệp Chân về chuyện trận pháp thần bí phía dưới Huyết Hà cấm địa mới là trọng điểm.
Cho nên, một đám triều thần dâng sớ, Diệp Chân cũng chỉ nửa khép lấy con mắt thành thật nghe. Yên lặng nghe Nhân Tôn Hoàng Cơ Long nói, chậm rãi đợi bãi triều.
Đột nhiên, một tiếng khó hết sức thảm thương vang lên ngoài Càn Khôn Điện.
- Bệ hạ, cầu bệ hạ làm chủ cho lão thần, lão thần ở độ tuổi này, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cầu bệ hạ làm chủ cho lão thần.
Tùy ý quay đầu nhìn thoáng qua, là một lão giả thân mặc Châu Công phục sức, lúc này nước mắt tuôn đầy mặt, nhìn bộ dáng, nghe âm thanh, đoán là nhi tử bị người giết chết.
Ở Lạc Ấp, loại chuyện này không mới.
Ca nhi của những quý tộc kia tranh phong hô dấm, chọi gà đi mịa, mặc dù phần lớn có chừng mực, nhưng ngẫu nhiên đấu ra chân hỏa, công tử ca của quý tộc nào đó sẽ bị đánh chết tại chỗ.
Sau đó, các bậc cha chú của công tử ca bị đánh giết sẽ ra mặt đấu pháp, hoặc tự mình đấu, hoặc là nháo đến triều đình.
Chuyện như vậy, hàng năm đều xảy ra mấy lần, làm người của Tuần Tra Ti, án lệ như vậy, Diệp Chân đã nhìn đến chết lặng.
Cho nên chỉ là nhìn thoáng qua, lão Thần khắp nơi đã khép con mắt, chờ đợi triều hội kết thúc.
Một Công Tước kêu oan, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đương nhiên phải hỏi lý do một chút.
- Vu Châu Công, con ngươi có gì oan khuất, có gì cứ nói, nếu có oan thì trẫm đương nhiên sẽ làm chủ cho ngươi.
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long nói.
- Bệ hạ, lão thần cáo trạng Bắc Hải quận công Diệp Chân cầm công bá đạo hoành hành, bên đường ẩu đả nhục nhã đe dọa nhi tử Trì Tuyền Hầu Thì Đĩnh của ta, dẫn đến nhi tử ta bị thương nặng không trị khỏi bỏ mình, lão thần không cầu gì khác, chỉ cầu bệ hạ để Bắc Hải quận công này đền mạng cho tiểu nhi của lão thần.
Vừa nghe đến đây ra, cả sảnh đường toàn bộ Càn Khôn Điện đều tĩnh.
Diệp Chân thì trực tiếp ngây người.
Mẹ nó Trì Tuyền Hầu Thì Đĩnh bị thương nặng không trị khỏi bỏ mình?
Đây là hắn nghe lầm hay là nói đùa?
Mặc dù hài tử của Trì Tuyền Hầu Thì Đĩnh này không may một chút, gặp phải Diệp Chân, nhưng lúc Diệp Chân hạ thủ vô cùng có chừng mực, Trì Tuyền Hầu Thì Đĩnh kêu thảm cũng chỉ là vết thương da thịt mà thôi.
Trì Tuyền Hầu Thì Đĩnh, khi ra đi còn nhảy nhót tưng bừng.
Sao trong vòng một đêm bị thương nặng không trị khỏi mà chết?
Còn vu đến trên đầu Diệp Chân hắn?
m thanh khóc thét, âm thanh kêu oan trong chớp mắt làm cho Diệp Chân có một loại cảm giác đang ngồi trong nhà thì có họa từ trên trời rơi xuống.
Diệp Chân từng đánh trận, từng giết người, đánh người có thể xưng là vô số lần.
Hạ thủ phân tấc, Diệp Chân vẫn phải có, sao Trì Tuyền Hầu Thì Đĩnh có thể bị thương nặng, không trị khỏi mà chết?
- Vu công gia, hôm qua bản Công đúng là xảy ra một chút xung đột với lệnh lang, nhưng bản công hạ thủ rất có chừng mực, lệnh lang chỉ bị thương ngoài da, khi ra đi còn rất tốt, có Tuần Kiểm Ti và nhân mã của Tuần Tra Ti làm chứng?
Diệp Chân bất đắc dĩ ra khỏi hàng chắp tay nói.
- Phi!
Vu Châu Công một mặt thê lương, bỗng nhiên lại nhổ một ngụm nước bọt về phía Diệp Chân.
- Còn dám nói bị thương ngoài da! Uổng cho ngươi có thể nói được?
Nếu chỉ bị thương ngoài da thì tại sao nhi tử ta sau khi màn đêm buông xuống lại bị thương nặng không trị khỏi mà chết?
- Họ Diệp, đến cùng nhi tử của ta có thù oán gì với ngươi mà ngươi lại hạ thủ độc ác như vậy? Còn dám nói nhân mã của Tuần Kiểm Ti và Tuần Tra Ti làm chứng, ngươi không thấy mất mặt sao?
- Nhi tử một Hầu gia ta đều bị ngươi bên đường đánh giết, những người đó sẽ dám không theo ý ngươi sao?
- Bệ hạ, bệ hạ nhất định phải làm chủ cho lão thần! Tước Vị này của lão thần cũng là năm đó ở trên chiến trường, dùng đao thật thương thật dùng chém đầu Ma Tộc mà có.
- Diệp Chân này lại ỷ vào chiến công, cũng dám thi bạo bên đường, ẩu giết con ta, cầu bệ hạ làm chủ cho lão thần!
Phịch một tiếng, Vu Châu Công ngay trước bậc ngự quỳ hoài không dậy.
Diệp Chân nghe vậy, sau khi nghi hoặc thì có chút xấu hổ.
Hôm qua, trạng thái tâm lý của hắn đúng là có chút gì là lạ, rất nhiều chiến sĩ từ trên chiến trường vừa về đều sẽ có tình huống như vậy.
Cho tới hôm nay đã khôi phục như thường.