Chương 2448 Tử Linh cùng Tiểu Bạch
Đại quân khác đều ở trên Nhân Ma chiến trường, mà Lưỡng giới na di trận dẫn tới Kim Nguyệt giới lại ở trong đất phong, cách nơi đây mấy chục triệu dặm.
Càng khốn kiếp hơn là, phái mấy người cao thủ đi thì không có tác dụng gì! Nếu điều động một đội quân tinh nhuệ lớn!
Muốn áp đảo binh lực của Diệp Chân, cần một đại quân gồm ít nhất mười cường giả Đạo cảnh và ba vạn lính tinh nhuệ tu vi Giới Vương cảnh!
Một hai vị cao thủ còn có thể chạy tới trong thời gian ngắn, nếu có thể điều động hơn mười vạn quân tinh nhuệ, thì để tới kịp, vậy thời gian...
Giờ phút này, Ma Hoàng ngũ thái tử Phá Nguyệt đau khổ tới mức muốn hộc máu!
Hắn coi Kim Nguyệt giới là cơ sở để vươn tới Tạo Hóa, lại bị Diệp Chân cướp sạch hai lần liên tiếp như vậy, về sau, ít nhất sẽ suy tàn một trăm năm!
Suy tàn một trăm năm nha!
- Ngu xuẩn, quên bài học kinh nghiệm lần trước rồi sao?
- Hơn nữa, ngươi không nhìn rõ tình hình chiến đấu hiện nay à?
Ma Hoàng ngũ thái tử đang căm hận đến phát điên, nên đổ mọi bực tức vô cớ về phía thân tín của chính mình.
Tả thống lĩnh thân vệ Nguyệt Nguyên vẫn luôn sốt ruột lo lắng cho Kim Nguyệt giới, bị quát thẳng vào mặt, lúc này mới tỉnh táo lại.
Dường như viện quân này, thật sự là không dễ phái được.
- Vậy, chẳng lẽ chỉ có thể chờ đợi tên họ Diệp kia cướp đủ, hài lòng rồi mới đi sao?
- Vậy, ngươi nói xem còn có thể làm thế nào?
Ma Hoàng ngũ thái tử Phá Nguyệt hét lên lần nữa.
Tả thống lĩnh thân vệ Nguyệt Nguyên vô cùng xấu hổ.
Hình như, đã thật sự không còn cách nào...
....
Trong Kim Nguyệt giới, Diệp Chân liên tục luyện tập Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn và thần thông Mậu Thổ Như Sơn, cho dù Diệp Chân đã khống chế uy lực rất cẩn thận.
Nhưng, những nơi Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn đi qua, hàng rào không gian đều sẽ nhao nhao vỡ vụn.
Hàng rào hư không nơi Diệp Chân tu luyện, những ngày này, chưa lúc nào khôi phục hoàn toàn.
Bỗng nhiên, Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn dừng lại, Diệp Chân khẽ động thần niệm, nhanh chóng quay lại, nhìn về phía tây của Kim Nguyệt giới.
Ở phía tây Kim Nguyệt giới, một thanh kiếm khổng lồ tản ra khí tức hàn băng vô cùng kinh người, phóng lên tận trời, trực tiếp phá nát hàng rào không gian trên không trung phía tây của Kim Nguyệt giới!
Trong khoảng thời gian không đến trăm hơi thở, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đã mang theo Diệp Chân vượt qua khoảng cách nghìn vạn dặm, xuất hiện tại phía tây Kim Nguyệt thế giới.
Khổ tu nhiều năm như vậy, tu vi của tiểu Miêu có thể xưng hùng hồn như biển, trong một hơi có thể thi triển thần thông Phá Hư hai lần, có thể một hơi thi triển hai ba trăm lần mà không kiệt lực.
Chỉ là vẫn như cũ còn kẹt ở nửa bước Đạo Cảnh, không có triệt để đột phá đến Đạo Cảnh.
Giờ phút này, ngoài trăm dặm phía trước Diệp Chân, một thanh hàn băng cự kiếm màu xanh đậm đang đứng sừng sững giữa trời, trên thân hàn băng cự kiếm có vô số Đạo Văn huyền ảo không ngừng lấp lóe.
Cho dù là cách xa trăm dặm, Diệp Chân cũng có thể cảm ứng được hàn ý kinh người.
Nếu tiếp cận thanh hàn băng cự kiếm này, hàn ý kinh khủng cỡ nào có thể nghĩ.
Mà ở phía dưới hàn băng cự kiếm, sư tỷ Liêu Phi Bạch đang lơ lửng trên không, váy trắng tóc đen Lam Băng Kiếm, nhìn như Tiên tử.
Giờ phút này, theo hô hấp của sư tỷ Liêu Phi Bạch, hàn băng cự kiếm cũng đang chuyển động theo, mỗi một lần chuyển động đều có vô số Đạo Văn huyền ảo hiển hiện, ngưng hiện trên thân kiếm, khiến cho hàn khí của Băng Kiếm càng thêm ngưng trọng.
Phía dưới sư tỷ Liêu Phi Bạch, chín chín tám mươi mốt vị Kiếm Thị Giới Vương cảnh đang hối hả vận chuyển Huyền m Cửu Kiếp Kiếm Trận đã khổ luyện mấy trăm năm.
Mỗi một lần vận chuyển, trong thân thể mỗi người đều sẽ phân ra một sợi Huyền m Cửu Kiếp kiếm khí, thông qua Kiếm Trận vận chuyển, đưa vào bên trong cơ thể Kiếm Chủ, sau khi Kiếm Chủ thối luyện xong, lại lấy một phần trong đó gia trì lên trên hàn băng cự kiếm, khiến cho hàn ý càng ngày càng thịnh, kiếm ý càng ngày càng mạnh!
Kiếm chủ tất nhiên là sư tỷ Liêu Phi Bạch.
Mà theo kiếm chủ Liêu Phi Bạch chủ trì Huyền m Cửu Kiếp Kiếm Trận, không ngừng có Huyền m Kiếm khí từ trong hàn băng cự kiếm phun ra ngoài, tràn vào thể nội chín chín tám mươi mốt vị Kiếm Thị đang vận chuyển Huyền m Cửu Kiếp Kiếm Trận khiến cho khí tức cùng kiếm ý của bọn họ càng ngày càng lớn mạnh.
Hơn mười vị Kiếm Thị dự bị ở bên ngoài đều hâm mộ nhìn tám mươi mốt vị kia, giờ phút này chỉ hận mình ngày xưa tu luyện bỏ công sức không đủ, chỉ có thể trở thành dự bị.
Lại lặng yên tiến lên sáu mươi dặm, khi chỉ cách Liêu Phi Bạch bốn mươi dặm, Diệp Chân không dám tiến lên nữa.
Dù là Diệp Chân đã thu liễm khí tức nhưng giờ phút này cũng có một loại dự cảm không rõ ràng cùng báo động trong lòng!
Nếu hắn tiếp tục tiến lên, Huyền m Cửu Kiếp Kiếm Trận sẽ phản kích.
Cho dù cách xa bốn mươi dặm, Diệp Chân cũng có thể cảm ứng được uy lực cường đại của Huyền m Cửu Kiếp Kiếm Trận.
Nhưng nói đi thì nói lại, chín chín tám mươi mốt vị Kiếm Thị Giới Vương cảnh hợp lực tạo thành Huyền m Cửu Kiếp Kiếm Trận, không lợi hại mới là chuyện không bình thường.
- Sư tỷ đây là muốn đột phá đến Đạo Cảnh sao?
Diệp Chân nói thầm, tâm niệm nhất động liên hệ với Tử Linh.
- Sư tỷ đang ở trong loại trạng thái gì vậy?
Diệp Chân hỏi.
- Tiểu Bạch trước mắt đang ngưng tụ Mệnh Huyền m Cửu Kiếp Kiếm!
Tử Linh biết Diệp Chân nhất định sẽ hỏi Mệnh Huyền m Cửu Kiếp Kiếm là cái gì cho nên không đợi Diệp Chân lần nữa đặt câu hỏi, nói tiếp.
- Mệnh Huyền m Cửu Kiếp Kiếm là mắt trận (trận nhãn) của Huyền m Cửu Kiếp Kiếm Trận, cũng là mệnh kiếm khí của Tiểu Bạch.
- Hắc, không phải ta thổi, nhưng chỉ cần nàng tiếp tục ngưng luyện thì uy lực của Mệnh Huyền m Cửu Kiếp Kiếm có thể sánh ngang Tiên Thiên Linh Bảo.
- Nếu cơ duyên xảo hợp có thể có được một số thiên tài địa bảo thuộc tính Huyền m cực kỳ hiếm thấy, như vậy uy lực thậm chí có thể siêu việt những Tiên Thiên Linh Bảo kia, đến lúc đó, thần cản giết thần, phật cản giết phật!
Tử Linh nói có chút tự đắc, thình lình, Diệp Chân hỏi một câu.
- Lợi hại đến mức có thể xưng vô địch như vậy, sao chủ nhân của ngươi năm đó lại vẫn lạc?
- Hắn chính là tên ngu, vì người khác mà cam nguyện không tiếc mạng sống, lại bị người ta hố mất mạng!
Tử Linh giật mình một cái, gầm hét lên, trong tiếng gầm gừ, trong đôi mắt hiển hiện đau thương vô tận.
- Bị người nào hố?
- Bị người nào hố à?
Bốn chữ này làm cho Tử Linh có chút choáng váng.
- Tên ngu xuẩn kia đến cùng là bị người nào hố? Ta làm sao cũng nhớ không nổi.
Trong tiếng nỉ non, hư ảnh Tử Linh bên trong Đạo Cung của Diệp Chân đột nhiên chảy nước mắt, Diệp Chân kinh hãi trợn mắt hốc mồm, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tử Linh rơi lệ.
- Hắn chính là kẻ ngu!
- Hắn thật ngu xuẩn, ngu đến mức không thể nào ngu hơn nữa!
- Sau cùng, trước mắt sống chết, hắn còn nghĩ đến ta, nhường cơ hội sống sót duy nhất cho ta! Dùng hết lực lượng sau cùng đưa ta ra! Ban đầu, nếu hắn mặc kệ ta, hắn cũng có thể có một sợi tàn hồn trốn đi, có cơ hội đông sơn tái khởi…
Tử Linh vậy mà ngồi xổm ở nơi đó gào khóc.
Diệp Chân im lặng.
Diệp Chân biết, những năm này tu vi của Tử Linh bắt đầu khôi phục, Nguyên Linh bị hao tổn nghiêm trọng cũng khôi phục một bộ phận khiến nàng nhớ tới rất nhiều chuyện, bởi thế mới có bộ dáng khóc lớn hôm nay.
Nhưng mà nghe Tử Linh nói như vậy, chủ nhân năm đó thật đúng là…
Thực ngốc sao?
Thật ngu xuẩn sao?
Điều này khiến Diệp Chân nghĩ đến một vấn đề rất kinh dị, nếu hắn gặp phải dạng nan đề lựa chọn này, dù là Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu và hắn hay là tiểu Yêu và hắn, giữa hai người chỉ có một người có thể có tàn hồn sống sót thì hắn sẽ lựa chọn thế nào?
Cái vấn đề kinh dị này khiến cho Diệp Chân kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Nếu có thể, Diệp Chân vĩnh viễn không muốn gặp phải dạng nan đề ác mộng này.
Bất luận là người sống hay người chết đều sẽ đứng trước thống khổ không cách nào xoa dịu!
Thật lâu sau, Tử Linh mới lau sạch sẽ nước mắt, sau đó lạnh lùng nói với Diệp Chân.
- Ngươi phải nhanh chóng tăng cao tu vi lên, tốc độ tu luyện hiện tại của ngươi quá chậm.
Diệp Chân khinh thường, tốc độ tu luyện của Diệp Chân hắn nếu còn gọi là chậm, vậy những võ giả phổ thông kia chẳng phải là nên đi tìm khối đậu hũ đâm đầu chết đi cho xong sao?