Chương 2458 Lòng đất đột biến
Giết!
- Giết!
- Giết!
Trong tiếng “giết” vặn vẹo như tiếng tiếng thú gào vang lên liên tiếp, trong đôi mắt gần ba ngàn thân vệ trên đầu tường ứa ra huyết quang, phảng phất như dã thú, tới tới lui lui chém giết Ma Tộc.
Phương thức chiến đấu của bọn họ cực kỳ huyết tinh, vô cùng trực tiếp.
Không phải chém thẳng địch nhân thành khối vụn thì chính là trực tiếp xé thành mảnh nhỏ.
Không đến nửa khắc (1khắc=15p), toàn bộ đầu tường đã máu chảy thành sông.
Dòng máu như dòng suối nhỏ chảy từ trên đầu tường xuống, hội tụ thành từng tầng từng tầng huyết tương thật dày dưới mặt đất, mà vô số thi thể mới mẻ thì chồng chất trên những huyết tương này.
Những thi thể này còn đang không ngừng gia tăng.
Người nào cũng không có chú ý, những thi thể ngâm mình trong huyết tương kia giờ phút này nhìn như đang hô hấp, không ngừng hút những huyết tương bên dưới vào.
Tựa như là bọt biển thấm nước vậy, nhìn qua không rõ ràng, nhưng lại một mực đang hấp thu.
Càng quỷ dị là đang hấp thu huyết tương nhưng những thi thể này lại không có chút bành trướng, ngược lại đang thong thả héo rút dần.
Dường như trong lòng đất có một con quái thú đang thôn phệ huyết tương vậy.
Huyết chiến vẫn đang tiếp tục!
Sau một canh giờ, dân phu trên đầu thành đã chết hết!
Sau một canh giờ rưỡi, càng ngày càng nhiều Ma Tộc công lên đầu thành, quân thủ trên đầu tường không ngừng co rút phòng tuyến lại.
Chỉ có hơn hai ngàn dũng sĩ lấy Nguyên Soái Chu Sầm cầm đầu đồng thời sử dụng Thú Hồn Đan nọ vẫn còn đang ngang dọc giết hại trên đầu tường, dù là Ma Tộc không đi vây công bọn họ, chấp niệm của họ cũng sẽ để bọn họ chủ động đi tìm Ma Tộc mà tấn công.
Hai canh giờ sau, một bộ phận đầu tường đã thất thủ, Ma Tộc tấn công vào bên trong pháo đài Lai Dương, đại quân thủ thành không thể không lui, bắt đầu tiến hành thảm chiến trên đường phố!
Đến lúc này, dù là Đại Chu Quân hay là Ma Tộc đều đã giết đến đỏ mắt.
Một bên đã không có đường lui, còn bên kia sắp có thể kiến công, chắc chắn sẽ không quá coi trọng tính mạng của lực lượng dưới trướng nữa.
Trong thành, huyết tương thật dày, nếu đứng yên sẽ không nhìn thấy mu bàn chân.
Mà sau ba canh giờ, trong lúc cứ điểm Lăng thành ngàn cân treo sợi tóc, viện quân rốt cục đuổi tới!
Viện quân vừa mới chạy đến cứ điểm Lăng thành cũng không có chú ý tới biến hóa của những thi thể ngập trong huyết tương phủ kín nội thành.
Huyết tương trước đó cao hơn mu bàn chân giờ phút này chỉ còn lại một lớp mỏng manh.
Viện quân đến giúp cứ điểm Lăng thành cũng nhìn thấy một màn kinh dị làm bọn hắn chấn động không gì sánh nổi, cả một đời không thể quên!
…
Trên đầu thành pháo đài Lai Dương, hơn ba trăm thân vệ còn sót lại lấy Nguyên Soái Hắc Giáp Quân Chu Sầm cầm đầu càn quét như điên!
Mỗi một lần tấn công càn quét, những thân vệ hai mắt huyết hồng, toàn thân tản ra thú tính thiết huyết này đều sẽ phát ra một tiếng gào thét làm người ta sợ hãi!
Xung quanh bọn họ, đại quân Ma Tộc thây chất thành núi!
Bốn phía đầu tường có ít nhất năm vạn Ma Tộc bao quanh, nhưng lúc này Chu Sầm mang theo một đám thân vệ tấn công càn quét vậy mà không có một ai dám chủ động tiến lên, chỉ dám bị động phòng ngự!
Đại Tướng Tiên Phong Đường Chuẩn mang quân đến đây tiếp viện nhìn thấy một màn này, hốc mắt lập tức ướt át.
- Giết!
Nổi giận gầm lên một tiếng, mười vạn viện quân lập tức theo quân trận bắt đầu chậm rãi tiến lên.
Lúc này, đại quân Ma Tộc công thành còn lại hơn hai mươi vạn.
Nhưng mà đại quân Ma Tộc công thành đã nửa ngày, bộ hạ đều là đã sức cùng lực kiệt, còn bị Chu Sầm cùng thân vệ sử dụng Thú Hồn Đan giết đến không còn dũng khí.
Theo viện quân đến mà chiến ý cuồng tiết.
Vừa tiếp chiến không bao lâu đã hiện ra dấu hiệu bị thua!
Thấy thế, Nguyên Soái Thống Quân Ma Tộc biết không thể kiên trì, nếu kiên trì tiếp tục đánh thì kết quả chỉ có thể là thất bại càng thêm thảm hại!
Đáng tiếc!
Đáng tiếc!
Thời cơ chiến đấu tốt như vậy mà lại không thành công!
Trước khi hạ lệnh lui quân, Nguyên Soái Thống Quân Ma Tộc cố ý nhìn Nguyên Soái Hắc Giáp Quân Chu Sầm vẫn còn đang chém giết như hổ điên kia.
Đó là một nam nhân đáng kính nể!
Hôm nay nếu không phải người này cùng ba ngàn tinh nhuệ dưới trướng hắn quyết tử tới tới lui lui tấn công càn quét thì cái pháo đài Lai Dương này tuyệt đối không trụ nổi tới bây giờ.
Hắn nhìn ra được, nam nhân này phát huy ra thực lực kinh khủng như vậy, tuy thủ thành thành công nhưng tuyệt đối sẽ phải trả cái giá lớn đến không thể vãn hồi.
Trừ kính nể ra, còn có e ngại!
Đây chính là Nhân Tộc!
Chính là Nhân Tộc đáng sợ có thể vì thứ gì đó mà liều lĩnh hi sinh!
Trong lúc đại quân Ma Tộc bắt đầu lui quân, thế quân như thủy triều, Nguyên Soái Hắc Giáp Quân Chu Sầm cùng đám thân vệ của hắn trên đầu thành vẫn như cũ vừa đi vừa về tuần tra qua lại tấn công hết thảy Ma Tộc trong tầm mắt.
Không ngừng phát ra tiếng gầm đầy thú tính, một khi có bất kỳ người nào bước vào phạm vi kia thì sẽ bị bọn họ công kích không lưu tình chút nào.
Rất nhiều người thân thể đã tàn khuyết, máu tươi chảy không ngừng nhưng vẫn điên cuồng chiến đấu.
Nhìn thấy một màn này, Đại Tướng Tiên Phong Đường Chuẩn hai mắt rưng rưng, phẫn nộ gào thét.
- Tế Ti!
- Tế Ti đâu!
- Định Tâm, Tĩnh Thần, An Hồn!
- Chỉ cần là thuật pháp có thể để bọn hắn phục hồi như cũ thì lập tức thi triển cho ta!
Nghe được mệnh lệnh này, một vị Tế Ti đầu mục đứng ra.
- Đường Tướng quân, bọn họ sử dụng Thú Hồn Đan, không chỉ có thời gian qua ba canh giờ, còn là một lần sử dụng hai viên!
- Đã không thể cứu được nữa, bí pháp gì cũng không th…
- Ai nói không thể cứu được, nhanh thi triển bí pháp cho ta!
Chợt lách người, Đường Chuẩn gác đao trên cổ Tế Ti kia.
- Còn dài dòng nữa, lão tử sẽ chặt đầu ngươi!
Tế Ti đầu mục bị nước bọt phun đầy mặt, nhìn hai mắt Đường Chuẩn như sắp điên, có chút e ngại gật gật đầu.
- Vậy chúng ta… thử một chút!
Mấy hơi sau, đủ loại bí pháp Định Tâm, Tĩnh Thần, An Hồn bay ra từ trong tay một đám Tế Ti hành quân như mưa rơi rơi vào trên thân bọn người Chu Sầm.
Chỉ là những thuật pháp này không thể giúp cho đôi mắt của bọn người Chu Sầm thư thái hơn dù chỉ là một chút.
- Đường Tướng quân, nhìn đi, không có bất kỳ hiệu quả gì…
- Nhanh, tiếp tục! Tiếp tục cho lão tử, ai bảo các ngươi ngừng!
Lúc này Đường Chuẩn tựa như là một người điên sắp sụp đổ.
Bất đắc dĩ, một đám Tế Ti tiếp tục thi triển các loại bí pháp Định Tâm, Tĩnh Thần, An Hồn.
Bí pháp rơi xuống như mưa nhưng không ngừng có thân vệ ngã oặt tại chỗ, khí tức tiêu tan.
Những thân vệ ngã oặt tại chỗ này là bởi vì hao hết tiềm lực, như đã đèn cạn dầu nên mới khí tuyệt thân vong!
Đột nhiên, một điểm lục quang rơi vào thể nội Nguyên Soái Hắc Giáp Quân Chu Sầm, khiến cho ánh mắt của Nguyên Soái Hắc Giáp Quân Chu Sầm đột ngột thư thái mấy phần.
- Đường… Chuẩn?
Nghe được giọng nói này, Đường Chuẩn đại hỉ.
- Nguyên Soái, ngươi khôi phục thanh tỉnh rồi sao?
- Đây là…
Đầu Chu Sầm có chút vụng về nhìn bốn phía.
- Còn ở Pháo đài Lai Dương ư?
- Có giữ vững không?
- Pháo đài Lai Dương… không mất chứ?
Đường Chuẩn nhào tới đỡ lấy Chu Sầm, lệ rơi đầy mặt.
- Nguyên Soái, giữ vững rồi, không có mất, Pháo đài Lai Dương không có mất!
Chu Sầm lăng một chút, trên mặt đột nhiên hiển hiện một nụ cười vui mừng.
- Báo cáo cho Đô Đốc Phủ Nam Bộ chiến khu đi, nói phòng tuyến ở cứ điểm Thành Lăng không thất thủ, thỉnh cầu bố phòng một lần nữa!
- Ừm, ừm!
Đường Chuẩn gật đầu rất mạnh.
- Còn nữa, nói cho phụ thân ta biết, con của hắn không làm hắn mất mặt, không có làm mất thành mất đất! Nói cho nhi tử của ta biết, phụ thân của nó là thân hán… tử!
Thốt ra một chữ cuối cùng, hai mắt Chu Sầm vừa mới thư thái lại một lần nữa tràn ngập huyết sắc.
Nhưng huyết sắc chỉ vừa mới bao trùm hai mắt thì thể nội Chu Sầm đột ngột vang lên tiếng nổ vang.
Trong khoảnh khắc cuối cùng mà thần trí còn thanh tỉnh, Chu Sầm đã tự đoạn kinh mạch toàn thân!
Tự vận!
Đây chính là tôn nghiêm cuối cùng của hắn!
Không muốn trở thành một dã thú hình người không có thần trí!
Đường Chuẩn tất nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Nước mắt hiện lên, chậm rãi thả thi thể Nguyên Soái Hắc Giáp Quân Chu Sầm tại nguyên chỗ, rồi đứng người lên, sau đó vô cùng trịnh trọng làm quân lễ nửa quỳ!
- Các tướng sĩ, chúng ta cùng nhau tiễn biệt Nguyên Soái cùng các vị huynh đệ!