Chương 2492 Cốt Ma Hoàng tộc
Nhưng Diệp Chân ứng đối như mây bay nước chảy, một chiêu lại một chiêu, ứng đối vô cùng nhanh.
Nếu không phải bản thân tự mình trải qua chuyện này, Cốt Ma Ma Tôn Ngọc Như cơ hồ muốn hoài nghi con mắt của mình.
Hắn thấy làm sao giống như đang diễn tập vậy?
Giống như trước đó đã tập diễn qua, mỗi một phản ứng củaDiệp Chân, đơn giản có thể nói là hoàn mỹ.
Mỗi một ứng đối nho nhỏ đều là ứng đối thỏa đáng nhất.
Thế nhưng, Ngọc Như không phải muốn điều này!
Đây chính là thời cơ hắn lẳng lặng chờ hơn hai mươi ngày mới chờ được.
Người khác có thể mặc kệ, nhưng Diệp Chân nhất định phải lưu lại, vì ở hơn hai mươi ngày trước, Ngọc Như đã phát hiện trên người Diệp Chân có một món bảo bối có thể hành động thuận lợi trong Huyết Quang khí trường.
Kiện bảo bối đó trong tay một Nhân tộc như Diệp Chân đã có uy năng như thế, nếu rơi vào trong tay Cốt Ma Ma Tôn hắn, uy lực kia tuyệt đối sẽ vô cùng kinh người, tuyệt đối sẽ làm cho thực lực hắn lại tăng thêm một tầng mới.
Đây mới là nguyên nhân thực sự làm cho Ngọc Như an tĩnh thủ chỗ này hơn hai mươi ngày.
Thế nhưng, khi cảm ứng được một sợi dao động cực nhanh xuất hiện không gian, Ngọc Như hơi giật mình, trong chớp mắt đã kịp phản ứng, gia hỏa đối diện hắn tĩnh tâm chờ gần một tháng, muốn chạy.
Nếu hắn chạy, món bảo bối hắn trông mong một tháng, một tháng tâm huyết của hắn cũng sẽ bị lãng phí.
Trong chớp mắt, Ngọc Như rống giận:
- Lưu lại cho ta!
Móng vuốt bên trái nhô ra như thiểm điện, chụp vào Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu.
Nhưng bây giờ, Phá Hư thần thông của Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu cực nhanh, khoảnh khắc cái móng vuốt trái của Ngọc Như chụp tới, hơn nửa thân thể của Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu đã chở Diệp Chân độn nhập vào bên trong thông đạo không gian.
Chiến Hồn Huyết Kỳ của Diệp Chân hỗ trợ lôi quang roi, làm cho lôi quang roi ở thời khắc cuối cùng, oanh ra một đạo lại một đạo Cửu Tiêu Thần Lôi, ngăn trở khả năng truy kích.
Mắt thấy bản thân và Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu đã trốn được vào thông đạo không gian, Chiến Hồn Huyết Kỳ che chở lôi quang roi đã quay lại, trong lòng của Diệp Chân cũng buông lỏng một hơi.
Nhưng cũng vào lúc đó, Tiểu Miêu mãnh liệt phát ra một tiếng gầm rất đau, bỗng nhiên quay đầu gầm nhẹ.
Trong khoảng khắc quay đầu, Diệp Chân đã thấy cốt trảo của Cốt Ma Ma Tôn Ngọc Như còn đang gắt gao nắm lấy cái đuôi của tiểu Miêu, mà Ngọc Như giống như bộ xương, thuận thế nắm lấy đuôi của Hổ Tiểu Miêu bị mang vào theo trong thông đạo không gian.
Trong thông đạo không gian, Ngọc Như trông có hơi lem luốc nhìn Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đang nhằm về phía hắn mà thét gào, và cả Diệp Chân đang nhìn hắn với vẻ căm tức đột nhiên mỉm cười.
Cười rất vui vẻ!
Kiếm ý tản ra kim sắc kiếm quang khiến hắn kiêng kỵ, lơ lửng trôi nổi trên đỉnh đầu hắn, tỏa ra sát ý kinh người.
Lôi quang roi vừa mới thu lại vào trong thân thể, lần nữa hiển hiện, nhưng lần này, hiện lên phía trên lại là lôi quang Hỗn Nguyên Thần Lôi của Tiểu Yêu, phun ra nuốt vào lôi quang, gắt gao khóa chặt lấy Ngọc Như.
- Buông tay!
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Ngọc Như há cái miệng toàn xương xẩu trông vô cùng dữ tợn hướng về phía Diệp Chân, phát ra một tiếng cười kinh dị.
- Muốn bản tôn buông tay, tuyệt không thể nào!
- Đương nhiên, nếu ngươi muốn động thủ, bản tôn kính bồi!
- Ha ha, động thủ ngay bên trong thông đạo không gian, cả ngươi cả ta chắc chắn sẽ bị đưa đến Hỗn Độn hư không, thậm chí là bên trong Hỗn Độn loạn lưu. Nhưng, cho dù là đi vào Hỗn Độn hư không hay Hỗn Độn loạn lưu, bổn tôn tự tin tỷ lệ để sống sót hoặc quay lại Hồng Hoang đại lục của bổn tôn tuyệt đối cao hơn ngươi!
Hốc mắt tối tăm của Ngọc Như không ngừng lấp lóe như quỷ hỏa.
Diệp Chân lạnh mặt, nhìn không ra bất kỳ biểu cảm nào.
- Một kẻ mới mới bước vào Nửa bước Đạo Cảnh như ta có thể kéo theo một tên Cốt Ma nhất tộc đỉnh phong biến mất, hình như cũng rất có lợi nhỉ?
- Họ Ngọc à, trong Cốt Ma, họ Ngọc là họ Hoàng tộc phải không nhỉ? Hơn nữa, Cốt Ma không giống với các Ma Tộc khác, Hoàng tộc Cốt Ma, rất ít người. Kéo chân một tên Cốt Ma Hoàng tộc cùng biến mất, nhắc tới thì, Đại Chu chắc chắn sẽ ghi cho ta một công trạng to lớn!
Đồng tử Ngọc Như đột ngột co rụt lại, bên trong ánh mắt mãnh liệt còn chứa thêm mấy phần đề phòng.
Hiển nhiên, hắn có chút sợ loại tình huống này.
Chỉ với mấy câu đã có thể thăm dò được phòng tuyến cuối cùng của Ngọc Như, cuối cùng thì Diệp Chân cũng có thể yên tân.
Đúng như Ngọc Như nói, Hỗn Độn hư không và Hỗn Độn loạn lưu đối với Diệp Chân mà nói là một nơi vô cùng nguy hiểm.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Diệp Chân thật sự không muốn đi đến đó chút nào.
Cho dù có Tiểu Miêu, nếu Diệp Chân bị rơi vào trong Hỗn Độn loạn lưu, nếu muốn trở về cũng không phải chuyện dễ.
Về phần Hỗn Độn hư không, độ nguy hiểm hơi thấp hơn chút, Diệp Chân có thể dựa vào Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu để quay lại.
Nhưng vấn đề là, có trời mới được sau khi rơi vào Hỗn Độn hư không thì bị ném khỏi Hồng Hoang Đại Lục bao xa.
Nếu như quá xa, chỉ sợ Diệp Chân sẽ trở thành vị chủ nhân đầu tiên từ cổ chí kim bị chính Tiên Thiên Linh Bảo của mình hút tươi nhựa sống biến thành người khô.
Vậy thì bi kịch rồi!
Loại tình huống đó, Diệp Chân và Ngọc Như đều bảo trì tư thế ra đòn, không ai ra tay động thủ trước.
Cốt Ma Ma Tôn càng hết sức chú tâm trông chờ, chờ thời khắc có thể rời khỏi thông đạo không gian.
Hai người đều hiểu, ngay giây phút hắn rời khỏi thông đạo không gian cũng là thời khắc hai người lao vào cuộc chiến sinh tử.
Đột nhiên, không gian rung bần bật, ánh mắt của Diệp Chân và Cốt Ma Ma Tôn Ngọc Như đồng thời trừng nhau, lập tức muốn lướt nhanh khỏi thông đạo không gian.
Linh lực ánh bạc và nguyên linh ba động đồng thời tỏa ra khắp thân thể hai người, nhưng vẫn còn duy trì khắc chế lẫn nhau.
Một cái cốt trảo màu vàng kim ngọc lóe lên, không một tiếng động xuất hiện sau đầu Ngọc Như, đó là Hậu Thiên Linh Bảo mà hắn dùng thuận tay nhất.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Ngọc Như lại hơi nghi ngờ, không gian ba động cũng xuất hiện rồi, vì sao còn chưa thể rời khỏi cái không gian ba động này?
Cũng ở trong khoảnh khắc đó, không gian lần nữa rung lên, quang hoa tràn vào, Tiểu Miêu chở Diệp Chân bỗng nhiên chạy ra ngoài thông đạo không gian.
Trong nháy mắt, thân thể của Tiểu Miêu biến lớn, như kế sách đã định sẵn, từ một con Vân Dực Hổ Vương cao hai mét to lên thành năm mét, bỗng nhiên thu nhỏ lại thành một Vân Dực Hổ Vương bé như lòng bàn tay.
Sự biến hóa to nhỏ bất ngờ kia khiến Ngọc Như vốn đang bắt lấy đuôi hổ bỗng dưng vồ hụt, Ngọc Như trực tiếp bị ném lại bên trong thông đạo không gian.
Nhưng, Ngọc Như cũng lao đến theo, thét dài một tiếng, Hậu Thiên Linh Bảo Quỷ Trảo sau đầu cũng bay ra theo, kéo lấy thông đạo không gian đang khép lại một cách nhanh chóng, huyết quang đỏ thẫm lóe lên, hắn lập tức xông ra khỏi thông đạo không gian.
Ầm ầm!
Xen lẫn với quang hoa của Hỗn Nguyên Thần Lôi phảng phất như cơn mưa rào tầm tã, trực tiếp đánh xuống đỉnh đầu Ngọc Như, khiến cho Ngọc Như vừa mới thoát khỏi đã bị đánh đến mơ hồ.
Trên đầu bốc lên một đám khói xanh lớn, một viên huyết châu phóng thẳng lên trời, tựa như một chiếc ô máu, bảo hộ đỉnh đầu của Ngọc Như.
- Tiểu tử, bây giờ để ta xem ngươi trốn thế nào?
Quát lên một tiếng giận dữ, quỷ trảo sau đầu Ngọc Như lại lần nữa quét về phía Diệp Chân.
Cùng giây đó, vô số huyết ảnh cuồng nộ gào thét bay ra từ sau lưng Ngọc Như, nhào về phía Diệp Chân.
Mỗi một huyết ảnh đều mang dày nặng uế sát chi lực (lực lượng ô uế + sát khí).
Loại uế sát chi lực này, đối với Giới Vương cảnh võ giả phổ thông, chỉ cần ngửi một lần đều ngất ngay tại chỗ, nếu là trung thượng thì toàn thân lập tức nổi đầy mủ lở, chính là thần thông của Ngọc Như.
Trong giây phút kia, hắn vô cùng phẫn nộ, hắn không giữ lại nữa mà cứ thế tung chiêu.
Nhưng, đối với loại thần thông đó, có Cửu Tiêu Thần Lôi cùng Chúng Sinh Nguyện Lực chí cương chí dương hộ thể cho Diệp Chân, hắn không sợ gì cả.
Ngay sau đó, hai người lao vào nhau, đánh ngươi tới ta đi.