Chương 2494 Tái sinh biến
Một cái tiếp một cái, Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn trực tiếp đạp Ngọc Như nện xuống sâu hơn sáu trăm mét so với mặt đất, lòng đất bị nện thành trụ dung nham, trong thời gian ngắn không thể kìm hãm liền vọt ra từ bốn phương tám hướng.
Không biết Ngọc Như chứ Diệp Chân thì không ngốc!
Trước đó, Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn chỉ ấn Ngọc Như xuống hố sâu ba trăm mét, mà bây giờ, một cái Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn đã nện Ngọc Như xuống hẳn một cái hố sâu hơn sáu trăm mét!
Chợt nhìn, cái hố từ ba trăm mét thành sáu trăm mét so với mặt đất.
Linh quang chợt lóe lên trong đầu Diệp Chân, cái ý nghĩ dùng Địa Từ Lực trường phối hợp với Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn cùng thần thông Mậu Thổ như sơn đã làm tăng gấp đôi uy lực.
Nhưng sự thực là, uy lực gia tăng, tuyệt đối không chỉ có gấp đôi.
Cái này giống như nguyên lý ép lò xo, lực lượng tiêu hao để đè ép gấp đôi và đè ép gấp hai, hoàn toàn không giống nhau.
Đè ép gấp đôi có thể chỉ cần sức của một con trâu, nhưng nếu đè ép gấp hai, đừng nói là hai con, có khi ba bốn con trâu cũng chưa chắc đạt tới được.
Đồng dạng, Diệp Chân lại nhớ Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn đã đạp mặt đất thành hố sâu ba trăm mét, nhưng lúc này mặt đất cũng đã cứng như kim thiết, vậy mà lại có thể bị nện thành một cái hố hơn sáu trăm mét nữa, thì đừng nói là lực lượng gấp đôi, gấp ba lực lượng cũng chưa chắc làm được điều này.
Dù không có cách để phán đoán chính xác, nhưng Diệp Chân có thể ước chừng được, phối hợp với thần thông Địa Từ Lực Trường, uy lực của Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn ít nhất có thể đạt gấp hai thậm chí gấp ba lần!
Trong tình huống bình thường, Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn khi bạo phát uy lực đã có thể khiến cho Cốt Ma Ma Tôn như Ngọc Như bị đạp bẹp, vậy nếu là gấp hai gấp ba uy lực thì sao?
Có thể đạp hắn thành cái quạt rách luôn không?
Diệp Chân rất mong chờ.
Mặc dù khói bụi thủy khí đầy trời, thần niệm của Diệp Chân vẫn nhanh chóng bao trùm lấy hố sâu do Mậu Thổ như sơn tạo thành.
Nát bét!
Lần này, Ngọc Như thật sự bị đạp thành khối vụn!
Cốt cách như kim như ngọc gì đó, toàn bộ bị đạp vỡ thành từng mảnh vụn lớn lớn nhỏ nhỏ cỡ nắm tay, tản mác khắp hố, bị dung nham bao lấy.
Nhưng cho dù xương sọ đã vỡ thành ba mảnh, Ngọc Như vẫn chưa vẫn lạc.
Trong đó, một mẩu xương sọ lớn chừng nửa bàn tay hiện lên hắc sắc nguyên linh, còn có một ngọn hồn hỏa xanh mơn mởn bảo vệ, không cho dung nham xâm nhập.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Chân cười nhạo.
- Ngọc Như Ma Tôn, hiện tại cảm thấy thế nào rồi?
Trong lòng hắn lại vui vô cùng, Địa Từ Lực Trường này đối với Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn, tuyệt đối có lực lượng biến mục nát thành thần kỳ!
Hắn cười nhẹ một tiếng, Mậu Thổ Vạn Tượng Ấn đột ngột phi lên, cơ thể Diệp Chân như thiểm điện lao nhanh về phía Ngọc Như đang nằm trong hố sâu, trạng thái bây giờ của Ngọc Như, Diệp Chân chỉ cần đánh ra một Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi thì có thể khiến hắn hồn phi phách tán, chết thật sự.
Trong nháy mắt, tiếng rít chói tai đột ngột truyền đến từ phía chân trời.
Năm đạo ánh sáng có đen có trắng có xám phóng vụt đến từ phía chân trời, đây là năm vị cường giả Đạo cảnh Ma Tộc cùng với tên Ngọc Như đang thủ hộ tầng thứ ba sâu trong Huyết Quang khí trường.
Dù hiện nay, vẫn đang ở xa hơn trăm dặm, nhưng khí tức của năm vị Ma Tộc có tu vi Đạo Cảnh hậu kỳ đã khóa chặt lấy Diệp Chân một cách kín kẽ.
Càng khiến cho Diệp Chân kinh hãi là chân trời xuất hiện trên trăm đạo quang hoa.
Mỗi một đạo quang hoa đều đại biểu cho một vị cường giả Đạo cảnh Ma Tộc.
Lúc trước Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu dùng Phá Hư thần thông chỉ có mười vạn dặm, cũng không xa.
Có Ngọc Như dẫn đường, bọn họ đã đuổi từ trong thời gian ngắn nhất.
Cảm ứng được nguyên linh thần niệm đã bị khí tức của năm cường giả Ma Tộc vô cùng cường đại khóa chặt, Diệp Chân đột ngột rít lên một tiếng không cam lòng.
Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu không một tiếng động xuất hiện dưới hông Diệp Chân, Phá Hư thần thông lập tức phát động, Diệp Chân nhanh chóng biến mất giữa không trung.
- Ngọc Như, lần này, ta tha cho ngươi một mạng!
Năm vị Ma Tộc Đạo cảnh cường giả dốc sức mà đến bỗng hóa công cốc, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Nhưng khi nhìn thấy thân thể bị giã nát thành vài trăm miếng khô lâu của Ngọc Như đang gian nan vất vả ngưng tụ thành hình, mỗi một kẻ đều kinh ngạc đến ngây người.
m thanh hít vào một hơi khí lạnh vang lên liên tiếp!
Cốt Ma Ma Tôn Ngọc Như nhảy vọt vào trong bản nguyên hồn hỏa, phát ra một tiếng gào thét trong yên lặng.
Răng rắc một tiếng, hai mảnh xương sọ khác rơi ở phía xa xa đang nằm yên lại được triệu hoán, đột ngột bay qua, lại răng rắc một tiếng nữa, hợp thành một cái đầu lâu hoàn chỉnh, triệt để bảo vệ lấy bản nguyên hồn hỏa và nguyên linh của Ngọc Như.
Nhúc nhích một phen, vết nứt trên xương sọ của Ngọc Như nhanh chóng tiêu tan, toàn bộ đầu lâu nhanh chóng lại trở về dáng vẻ trơn bóng như ngọc, không còn nhìn ra bất kỳ một vết nứt nào.
Trong tiếng tạch tạch rợn người, mỗi một mảnh miếng xương không ngừng bay về bên người Ngọc Như nhanh chóng hợp lại tạo thành một bộ xương khô cực lớn.
Hơn mười hơi sau, bộ xương khô hoạt động có hơi không được linh hoạt cho lắm, vất vả vươn tay vào trong dung nham, chụp lấy hơn mười mấy cục xương khác, lắp lên thân mình.
Một tiếng khớp xương bẻ vặn ken két vang lên, thân thể của Ngọc Như cuối cùng cũng khôi phục lại như bình thường, lóe ra màu trắng xám hòa với huyết sắc quang hoa, vết nứt trên khung xương của Ngọc Như cũng nhanh chóng biến mất.
- Hỗn đản, lần này, lão tử lại bị lật thuyền trong mương! Nếu ai gặp phải tên tiểu tử kia, toàn bộ phải bắt sống cho bổn tôn, bổn tôn sẽ có trọng thưởng!
Câu nói này vừa ném ra, huyết quang lóe lên, Ngọc Như lập tức phá không rời đi.
Không ai có thể kịp nhìn thấy, Ngọc Như vừa mới phẫn nộ gào thét, quỷ hỏa trong đôi mắt của hắn giờ phút này tràn đầy xấu hổ.
Bởi vì xấu hổ, cho nên mới phải lập tức rời đi.
Chỉ để lại một đám cao thủ Đạo Cảnh Ma Tộc chơ vơ trong gió.
Vị cao thủ có thể đánh một kẻ hung danh vang xa như Ngọc Như thành cái bộ dạng thảm hại như vậy, há có thể tùy tiện bắt sống giữ lại?
Sau này đối đầu, không thể tùy tiện suy nghĩ quá nhiều, cần phải cẩn thận một chút mới đúng.
Ngọc Như vô cùng tức giận, nghĩ lại mà sợ, lần này, hắn thật sự giống như con ngựa loạng choạng.
Mà lại, suýt chút nữa đã hồn phi phách tán.
Cốt Ma nhất tộc bọn họ có sinh mệnh lực cường đại, chỉ cần bản nguyên hồn hỏa vẫn còn thì có thể bất diệt trùng sinh.
Chỉ cần không hồn phi phách tán, lại thêm một chút thời gian, cho dù thân thể có nát thành tro bụi cũng có thể khôi phục được.
Nhưng trong một chút thời gian kia, lại ẩn chứa nguy hiểm lớn nhất.
Vừa rồi, nếu không phải có viện binh đuổi tới, hắn thật sự đã lâm vào cảnh nguy hiểm.
Nhưng, cũng trong vòng mười hơi ngắn ngủi, dù hắn bị thương nặng đến đâu cũng đã khôi phục triệt để.
Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài mà thôi.
Ngọc Như biết rất rõ, lần trọng thương này đã khiến cho thực lực của hắn giảm xuống ít nhất một thành.
Muốn khôi phục nhất định phải bỏ ra thời gian khổ tu.
Đương nhiên, đây là lúc trước.
Bây giờ, có Huyết Quang khí trường bên người, nhất là có tầng thứ ba của Huyết Quang khí trường, lực lượng mà hắn bị tổn thất có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Trong Huyết Hà cấm địa, nhị Đại Thủ tế Thông Nạp không kiên nhẫn nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Diệp Chân.
- Diệp Chân, có việc gì thì mau nói đi, cho dù là lão phu, hay mấy vị Thái Thượng Trưởng Lão đều đã bận muốn chết, không có thời gian để lãng phí ở chỗ này với ngươi đâu!
- Thông đại Thủ tế, an tâm chớ vội, đợi những người khác tề tựu đông đủ rồi, ta sẽ nói luôn. Nhưng, trước đó còn phải mời Thông đại Thủ tế chuẩn bị giúp một phần cấm ngôn hồn phù, hoặc thủ ước ngọc giản. Những người đến tham dự hôm nay, khi nhìn thấy nội dung này, nhất định phải để lại thần hồn lạc ấn của chính mình trong cấm ngôn hồn phù hoặc thủ ước ngọc giản.
Diệp Chân nói.
- Đến cùng là chuyện gì mà lại cần lão phu chuẩn bị cấm ngôn hồn phù, lưu lại thần hồn lạc ấn?
Lời mới nói được một nửa, nhị Đại Thủ tế Thông Nạp vốn đang khó chịu cũng phải ngậm miệng lại vì Diệp Chân đã lấy ra một cuộn thánh chỉ màu vàng rực rỡ.