← Quay lại trang sách

Chương 2524 Oa Linh nhất tộc?

Nhưng, đại quân Ma Tộc cũng không có cho Diệp Chân quá nhiều thời gian, quân đội Đại Chu ở Huyết Hà Quân Thành chỉ có thời gian tự nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, ngày hôm sau, khi trời mới vừa sáng, tiếng trống đại quân Ma Tộc tiến công vang lên dồn dập, vang dội, cắt ngang Diệp Chân đang tiềm tu.

Thời gian một đêm thêm nửa ngày, trong thời tự không gian Thận Long châu, thời gian Diệp Chân tu luyện chưa đến bảy mươi ngày.

Dưới tình huống bình thường, thời gian bảy mươi ngày, cũng đã đầy đủ luyện hóa vuốt bên trái của Thái Cổ Hắc Long.

Nhưng, Diệp Chân bị đám người Liễu Phong vội vã gọi ra, thần sắc lại có chút cổ quái.

- Đại Soái, Lưu nguyên soái đã gõ vang trống họp tướng, trống đã đánh vang tám lần!

Liễu Phong vội la lên.

Theo quân luật Đại Chu, trong mười tám tiếng trống họp tướng, người không đến, chém!

Quân Luật vô cùng nghiêm khắc, trên chiến trường, đừng nói Diệp Chân là Quận Công, dù là Quốc Công cũng không thể làm gì khác.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình của Diệp Chân chớp liên tục hai lần, trước khi tiếng trống họp tướng vang lên lần thứ mười đã xuất hiện trên đài tập hợp.

Quân Đoàn Trưởng Lưu Bộ Phong thấy các tướng lãnh đã đến đủ, bắt đầu giải thích tình huống hiện tại vài câu, để cho thống soái mỗi quân tự mình đốc chiến, vẫn như cũ tiếp tục thực hiện mệnh lệnh tội liên đới nếu lui quân giống ngày hôm qua!

Diệp Chân cho rằng, đại chiến hôm nay sẽ giống như hôm qua.

Vẫn như cũ sẽ do từ đại quân tinh nhuệ Ma Tộc thay nhau công thành huyết chiến, nhưng hắn không nghĩ tới là, hiện tại, lại là đại quân Thiên Ma Tộc xung phong, còn có Ngũ Linh Thần Tướng Thái Cổ Oa Linh nhất tộc hôm qua uy phong tám phương.

Giờ phút này, Hỏa hệ Ngũ Linh Thần Tướng mặc áo đỏ tiến về trước khiêu chiến, còn bốn vị Ngũ Linh Thần Tướng khác, đứng phía sau Hỏa hệ Ngũ Linh Thần Tướng, cách hắn năm dặm để áp trận.

Dụng ý đó, không thể rõ hơn được nữa.

Chiến thế không có gì không bình thường, năm vị Ngũ Linh Thần Tướng có thể trong chớp mắt liên thủ, phát động sát chiêu Sóng Ngũ Hành khủng bố kia.

Càng làm cho Diệp Chân kinh ngạc là, khí tức của năm vị Ngũ Linh Thần Tướng hôm qua sau khi thi triển Sóng Ngũ Hành Ba đã rơi xuống một chút, hôm nay đã phục hồi.

Đột nhiên, ánh mắt của Diệp Chân quét qua Oa Linh Thánh tử, đang đứng ở phía sau với Ma Hoàng Nhị thái tử Truy Nhật, Tiên tri Ma Sư Thất Xu đang trò chuyện với nhau.

Thấy cảnh kia, trong lòng của Diệp Chân có chút dao động, thần niệm động, đã bảo Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh nghe lén.

Trong chớp mắt, Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh đã nghe được đối thoại của ba vị kia, còn truyền vào trong tai Diệp Chân.

- Thánh Tử Điện Hạ, ngươi không tin tưởng tình báo của chúng ta, chẳng lẽ còn chưa tin tiên tri Ma Sư Cửu Hi lão nhân gia chấp chưởng Ma Thần Cung tộc ta sao?

- Lão nhân gia ông ta mấy lần quan trắc Thiên Cơ, đã sớm xác nhận, tự miệng mình chính cam đoan, trước mắt Tổ Thần điện đã không còn năng lực chế tác Ngũ Hành Cấm Vực Thần Phù!

Tiên tri Ma Sư Thất Xu nói.

Câu nói đó làm cho vẻ mặt của Oa Linh Thánh tử đột ngột trở nên rất kiên định.

Thế nhưng Diệp Chân nghe được câu kia, trong lòng lại bắt đầu hung hăng chìm xuống dưới đáy cốc!

Nói thật, Thái Cổ Oa Linh nhất tộc ra sân, để Diệp Chân tràn ngập lo lắng đối với phòng tuyến của Đại Chu ở Nhân Ma chiến trường.

Nhưng Nhị Đại Thủ tế Thông Nạp hiện ra ngũ hành Cấm Vực Thần Phù, nhưng lại trọng chấn Diệp Chân lòng tin.

Chiến lực thần thông vô cùng cường đại của Thái Cổ oa linh nhất tộc cũng không phải là không có khắc tinh.

Nhưng cả hai loại này tương khắc tình huống lại có một cái chất chênh lệch.

Chưởng khống Ngũ Hành Nguyên Khí ở giữa thiên địa của Thái Cổ Oa Linh là thiên phú của bọn họ chủng tộc, chỉ cần người sống, có thể xưng vô cùng vô tận.

Mà Tổ Thần điện hiện ra ngũ hành Cấm Vực Thần Phù, lại là một loại phù lục tính tiêu hao.

Chỉ nhìn Ngũ Hành Cấm Vực Thần Phù vẻn vẹn có trong tay người quyền cao chức trọng như Nhị Đại Thủ tế Thông Nạp trong tay mới có liền biết loại này Cấm Vực Thần Phù này trân quý như thế nào.

Nếu Tổ Thần điện có năng lực tiếp tục chế tạo còn có thể, nếu không thể tiếp tục chế tạo, thứ đó chính là dùng một cái ít đi một cái.

Trong lúc đại chiến giằng co, một khi không tốt, Thái Cổ Oa Linh nhất tộc sẽ đánh ra một kích trí mệnh cho Đại Chu.

Hôm qua, Diệp Chân còn đang lo lắng.

Hôm nay, nỗi lo lắng đó của hắn đã biến thành sự thật.

Giống kiểu người có thể nhìn thấy thiên cơ như Tiên tri Ma Sư Cửu Hi, thà rằng dùng lời sắc bén, vô cùng huyền ảo làm cho người ta khó hiểu, cũng sẽ không nói lời dối gạt người khác.

Nói cách khác, giờ phút này, Diệp Chân cơ bản đã có thể kết luận, Tổ Thần điện Đại Chu đã không còn cách nào chế tạo ra Ngũ Hành Cấm Vực thần phù.

Diệp Chân chỉ hy vọng, Ngũ Hành Cấm Vực thần phù của Tổ Thần điện Đại Chu có đủ hàng để dùng.

Trong khi hắn đang suy nghĩ, Hỏa Linh Thần Tướng Thái Cổ Oa Linh nhất tộc đứng đối diện đã bắt đầu ra mặt xuất chiến.

- Đại Chu kia, bại tướng dưới tay ta, ai dám đại chiến ba trăm hiệp với bổn Thần Tướng ta!

Hỏa Linh Thần Tướng Ngu Sí dùng tay ra hiệu cực kỳ vũ nhục, chỉ về phía Huyết Hà Quân Thành.

Trong chớp mắt, các tướng sĩ Huyết Hà Quân Thành, mỗi người đều phẫn nộ mắng to, nhất là những binh sĩ bình thường, còn trẻ tuổi rất tức giận, vì họ cảm thấy vinh dự và có lòng kỳ yêu nước cực cao đối với Đại Chu, có thể nói là vô cùng căm hận.

Mỗi người nhìn về phía những tướng lãnh cao cấp và các Thiên tế Tổ Thần điện có tu vi Đạo Cảnh đang bay lơ lửng trên Huyết Hà Quân Thành.

Giờ khắc này, bọn họ vô cùng hi vọng có một vị Đạo Cảnh hoặc tướng lãnh đứng ra, đánh bại thậm chí xé tên Hỏa Linh Thần Tướng kia thành phấn vụn, sĩ khí quân tâm của cả Huyết Hà Quân Thành, tuyệt đối sẽ tăng vọt.

Đáng tiếc là, các tướng lĩnh Huyết Hà Quân Thành, bao gồm Diệp Chân, không có bất kỳ người nào có ý tứ sẽ đứng ra.

Đây không phải e sợ chiến đấu, đây là tự mình hiểu lấy!

Trước mắt thực lực của Hỏa Linh Thần Tướng còn đang bày ra đó, mà Ngũ Linh Thần Tướng khác thì ở sau lưng, tùy thời có thể phối hợp, xuất ra đại chiêu.

Người nào đi lên, đều là đang tìm cái chết.

Hoàn Vương Cơ Ngao, Thống soái Hoa Dũng, Quân Đoàn Trưởng Bình Tây quân đoàn Lưu Bộ Phong, sắc mặt ba người đều trở nên khó coi.

Nhưng nhìn thấy các tướng kia, cũng không có ý động thủ, bọn họ cũng hiểu, đây là không có ai tự tin.

Nhưng, trước loại khiêu chiến đó, không xuất chiến càng đáng sợ hơn so với sau khi chiến bại.

Trong lòng hơi động, Lưu Bộ Phong đưa ánh mắt về phía Diệp Chân, ý kia không thể rõ hơn được nữa.

Dù sao hôm qua Diệp Chân có chiến tích chém giết cao thủ Thái Cổ Oa Linh nhất tộc, tuy nhiên Diệp Chân cũng không phải Đạo Cảnh, nhưng chiến lực thì vẫn bày ra đó.

Nếu đi lên, cho dù bị thua, cũng sẽ không bại quá thảm.

Diệp Chân đương nhiên hiểu ý của Lưu Bộ Phong, nhưng, hắn lại đưa ánh mắt nhìn về phía Nhị Đại Thủ tế Thông Nạp.

Nếu Nhị Đại Thủ tế Thông Nạp có thể cam đoan trước khi Ngũ Linh Thần Tướng Thái Cổ Oa Linh nhất tộc cùng nhau xuất ra đại chiêu, vận dụng Ngũ Hành Cấm Vực Thần Phù ngăn cản đại chiêu của bọn họ, hắn sẽ dám lên.

Nếu không, một khi tình hình chiến đấu xuất hiện biến hóa, Ngũ Linh Thần Tướng kia trực tiếp dùng đại chiêu Sóng Ngũ Hành, loại uy lực kia, Diệp Chân chỉ có thể vận dụng Tiên Thiên Linh Bảo Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu mà thôi.

Mà lại, cho dù vận dụng Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu, Diệp Chân cũng không biết có thể ngăn lại Sóng Ngũ Hành đó hay không.

Càng nguy hiểm hơn là, một khi Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu bại lộ, chỉ sợ cũng sẽ mang đến càng nhiều nguy hiểm phiền toái hơn cho hắn.

Tiên Thiên Linh Bảo, bao nhiêu con mắt của đại năng Đạo Cảnh trừng đến mù cũng không tìm được bóng dáng nửa cái Tiên Thiên Linh Vật, nếu biết Diệp Chân có một kiện Tiên Thiên Linh Bảo, sẽ như điên tìm cơ hội đánh lén hắn.