← Quay lại trang sách

Chương 2568 Nhân Tộc Bại Hoại

Đây là Vân Dực Hổ Vương của tên Diệp Chân kia!

Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ đột ngột lên tiếng.

Lúc này, sắc mặt của Thiên Miếu thánh địa chân truyền Hồng Nhu đã kinh biến đến mức vô cùng âm trầm.

- Lại là cái tên này! Liên tiếp hủy quân cờ phí hết tâm huyết của Thiên Miếu ta, nếu có cơ hội, ta tất tự tay giết hắn báo thù rửa hận cho bọn hắn!

Lúc này, tình hình trong mặt gương lần nữa biến đổi, một nhóm người nhanh chóng chạy tới, dẫn đầu chính là Diệp Chân.

Lại là vừa rồi Nghiêm Ninh này mạnh mẽ xông tới trận pháp cảnh giới đã kinh động bọn hắn, làm cho Diệp Chân có thể ngay lập tức chạy tới.

Lúc này, Nghiêm Ninh kia đã bị Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu nhào vào dưới vuốt, mặc dù có tay cụt trọng thương, ngực càng phá một động lớn, nhưng cũng không lập tức khí tuyệt.

Ngay lập tức, Diệp Chân đã nhào về phía Nghiêm Ninh kia.

Đây chính là phản đồ đầu tiên còn sống mà bọn hắn bắt được, có ý nghĩa và tác dụng trọng đại, Diệp Chân sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên muốn thực hiện trên rất nhiều cấm chế.

Mắt thấy Diệp Chân nhào tới, trán của cường giả Giới Vương Cảnh kia lại chủ động nổ tung, ngay khi Tiên Thiên Thần Hồn vừa thoát ra thì lại bị một đạo kim sắc phù quang đột ngột dâng lên, định bao trùm Tiên Thiên Thần Hồn của Nghiêm Ninh, ý muốn giống Tiên Thiên Thần Hồn của mấy vị nội gian phản đồ trước đó, như vậy thoát đi.

Nhưng Diệp Chân đã sớm biết một chiêu này, sau đầu đột ngột nhô ra một đại thủ tản ra khí tức Nguyên Linh hồn quang Tứ Sắc, như thiểm điện cầm về phía Tiên Thiên Thần Hồn của Nghiêm Ninh.

Vừa mới thoát ra, hư ảnh Tiên Thiên Thần Hồn của Nghiêm Ninh nhìn một màn này, trong mắt đột ngột lộ ra vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Lại từ xa hướng về trong hư không thành kính cúi đầu một cái, bờ môi hơi động một chút, cũng chính vào lúc này, hồn quang đại thủ Nguyên Linh Tứ Sắc của Diệp Chân đã đột ngột bắt Tiên Thiên Thần Hồn của hắn.

Nguyên bản kim sắc phù quang sẽ bảo hộ tiên thiên Nguyên Linh của hắn chạy thoát, thì khí tức đột ngột biến đổi, bỗng nhiên hóa thành một vòng kim sắc gợn sóng đãng hướng bốn phương tám hướng.

- Cẩn thận, đây là công kích thần hồn ẩn chứa Chúng Sinh Nguyện Lực!

Thái Thượng Trường Lão Ô Liễn theo sát đến hô.

Những nơi kim sắc gợn sóng đi qua, Nguyên Linh Tứ Sắc hồn quang đại thủ của Diệp Chân trực tiếp bị đãng thành hư vô.

Cùng nhau bị đãng thành hư vô còn có Tiên Thiên Thần Hồn của Nghiêm Ninh vừa bị Diệp Chân bắt sống tới trong tay kia.

Sắc mặt của Diệp Chân đột ngột biến thành vô cùng xanh xám.

Thủ đoạn thật kín đáo.

Phù lục thật huyền diệu!

Lúc xảy ra chuyện sẽ che chở Tiên Thiên Thần Hồn của phản đồ chạy thoát, nếu Tiên Thiên Thần Hồn của phản đồ thất thủ thì lại có thể trong chớp mắt làm cho Tiên Thiên Thần Hồn của phản đồ tan thành mây khói.

Thủ đoạn kín đáo như vậy, phù lục huyền diệu như thế, thế gian này có thể có mấy nhà có?

Không chỉ có một, nhìn thấy kia Tiên Thiên Thần Hồn của Nghiêm Ninh bị phù lục biến thành kim quang đãng thành hư vô, sắc mặt của Hồng Nhu đột ngột biến thành xanh xám.

- Diệp Chân đáng chết!

Dưới sự giận dữ, Hồng Nhu lại vô ý thức dùng một chưởng chụp về phía bộ dáng Diệp Chân trong mặt gương, trực tiếp đập mặt kính thành vỡ nát không nói, chưởng ảnh đó còn trực tiếp oanh trên mặt đất, làm cả nền đất của Đại đô đốc phủ đều rung núi chuyển đung đưa.

Còi báo động vang lên.

Trong mật thất, Đại đô đốc Cơ Nguyên, tham mưu Cổ Nguyệt, Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ đều vô cùng ngạc nhiên nhìn Hồng Nhu nguyên bản phiêu nhiên xuất thế như tiên, lúc này đảo mắt tức giận lôi đình, vô cùng dữ tợn, sự đối lập trong đó thật sự là quá lớn.

Hồng Nhu hình như cũng ý thức mình sự thất thố, chắp tay trước ngực, hướng về phía ba người tạ lỗi.

- Đại đô đốc, Tẩy Tuần Thú, Cổ tham mưu, thật có lỗi, vừa rồi ta hơi thất thố.

Nói xong, Hồng Nhu lại thở dài một tiếng:

- Thực tế là Nghiêm Ninh triệt để hồn phi phách tán, chính là tổn thất vô cùng to lớn của Thiên Miếu ta.

Ánh mắt của tham mưu Cổ Nguyệt khẽ động, mở miệng hỏi:

- Hồng Nhu đại sư, Nghiêm Ninh này chỉ là Giới Vương Cảnh mà thôi, ở trong Thiên Miếu, võ giả Giới Vương Cảnh trung hậu kỳ sợ là giống như cá diếc sang sông chứ?

Đại đô đốc Cơ Nguyên và Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ cùng là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Hồng Nhu.

Hồng Nhu lần nữa thở dài một tiếng.

- Đại đô đốc các ngươi không biết, tầm quan trọng của Nghiêm Ninh này không ở trên tu vi.

- Mà là ở tín ngưỡng rất thành kính của hắn, chính là người càng cuồng tín thì thần hồn càng vô cùng vững chắc, cũng chính bởi vì vậy, mới có thể....

Nói đến đây, Hồng Nhu đột nhiên ngừng miệng không nói, giống như là dính đến một ít tin tức mấu chốt, lần nữa than nhẹ một tiếng, Hồng Nhu trực tiếp nói:

- Tóm lại, Nghiêm Ninh này ở một số phương diện, địa vị và tầm quan trọng đối với Thiên Miếu còn cao hơn ta mấy lần.

- Hôm nay, hắn hồn phi phách tán đối với Thiên Miếu ta chính là tổn thất có thể xưng to lớn!

Nói đến đây, vẻ mặt của Hồng Nhu đột nhiên biến thành vô cùng nghiêm túc, quanh người sát khí nghiêm nghị bắn ra bốn phía.

- Sau trận chiến này, nếu Diệp Chân còn chưa chết, vậy bản tọa sẽ tự mình xuất thủ, chém giết kẻ này, báo thù huyết hận cho Nghiêm Ninh!

Thánh địa chân truyền Hồng Nhu tỏ thái độ thề muốn chém giết Diệp Chân, Đại đô đốc Cơ Nguyên thì lại nóng nảy.

Diệp Chân này, không chỉ mỗi mình Hồng Nhu, Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ đang ngồi ở đây, bao gồm Đại đô đốc Cơ Nguyên hắn cũng rất muốn giết cho thống khoái.

Nhưng và lúc này, so sánh với mưu đồ kinh thiên động địa kia của hắn thì Diệp Chân có chết hay không, do ai giết, tạm thời đã không quan trọng.

- Hồng Nhu đại sư, nếu đã như vậy, có phải là kế hoạch công phá Huyết Hà cấm địa từ nội bộ đã thất bại rồi không?

Đại đô đốc Cơ Nguyên vội la lên.

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Hồng Nhu nghiêm một chút.

- Đại đô đốc yên tâm, Hồng Nhu ta mưu sự nhiều mặt một lúc, mọi chuyện đều có hậu thủ.

- Mặc dù khả năng thất bại của quân cờ Nghiêm Ninh này có thể xưng là vạn người không có một, nhưng bản tọa cũng có an bài chuẩn bị ở sau, dự phòng cho vạn nhất.

- Nếu xảy ra chuyện như vừa rồi làm ảnh hưởng đến đại sự của Đại đô đốc thì sẽ không tốt.

Bàn tay lần nữa huyền bí một vòng, một vòng linh kính lại một lần nữa xuất hiện trước mặt bọn người Đại đô đốc Cơ Nguyên, nhưng tình hình xuất hiện trên linh kính vẫn như cũ là chỗ tiết điểm trận pháp vừa rồi.

- Đại đô đốc, cái gọi là biết người biết ta, các ngươi xem trước một chút động tĩnh của Diệp Chân này, bây giờ, ta sẽ thông báo cho quân cờ quan trọng kia làm việc!

Hồng Nhu nói.

Vừa nói xong, trong mắt Đại đô đốc Cơ Nguyên lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc:

- A, Hồng Nhu đại sư, ngươi thấy Diệp Chân kia, sẽ không phát hiện chúng ta chứ?

- Làm sao có thể, cách hơn ngàn vạn dặm, lại cách nhiều trận pháp trùng điệp, sao hắn lại có thể phát hiện chúng ta....

Còn chưa nói hết câu, Hồng Nhu cũng ngây người.

Đã thấy giữa linh kính, Diệp Chân dùng ngón tay chỉ về phía mình, trợn mắt nhìn về phía hắn, sát ý nghiêm nghị!

Trong nháy mắt tiếp theo, Hồng Nhu cũng kịp phản ứng.

Cũng không phải là Diệp Chân phát hiện hắn, mà là Diệp Chân phát hiện tiểu thủ đoạn hoặc nói là đồ chơi nhỏ linh kính thuật mà hắn thi triển.

Lúc này, Diệp Chân đang chỉ tay lấy hắn để thi triển linh kính thuật cái kia đồ chơi nhỏ, hướng về phía hắn nổi giận quát.

- Ta có thể đoán ra ngươi là ai, ngươi là bại hoại của Nhân Tộc! Nếu sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ chém đầu chó của ngươi, dùng để tế vô số quân hồn liệt sĩ chiến tử trong Nhân Ma đại chiến!

Trước trận pháp tiết điểm, Diệp Chân chỉ từng chữ nhô lên trên đỉnh vách nổi giận quát.

Thanh âm này, Hồng Nhu nghe thấy hết sức chói tai, nhất là bốn chữ Nhân Tộc bại hoại, cho dù hắn cảm thấy hắn không phải thì lúc này bốn chữ này cũng làm cho hắn có một loại cảm giác bị người điên cuồng đánh bạt tai.

- Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết ta, còn chưa xứng!