← Quay lại trang sách

Chương 2590 Nghiễm Nguyên Long Vương

Nhưng ánh sáng thời gian lập lòe, hắn lại lấy ra hai viên Hậu Thiên Nguyên Tủy Đan được ngược lại đến trước mặt Hồng Nhu.

- Ngươi và ta cùng đến từ Nhật Nguyệt Thiên, vốn là một thể, đại biến này, ngày sau cũng ứng nhiều hô ứng hơn. Nhưng sáu viên Hậu Thiên Nguyên Tủy Đan này chỉ có thể phục hồi tu vi Nguyên Linh của ngươi mà thôi, còn không thể tăng lên.

Cho nên, Hậu Thiên Nguyên Tủy Đan này, lão phu chỉ lấy bốn viên đi!

Nói đến đây, Bách Lý Phi lại tự giễu nói.

- Nếu không phải mấy dòng dõi không nên thân trong nhà, đại biến tương lai lại cần Hậu Thiên Nguyên Tủy Đan thoáng lớn mạnh thực lực tự vệ, thì Hậu Thiên Nguyên Tủy Đan này, ta một viên cũng sẽ không lấy.

- Nói quá lời!

- Điện chủ nói quá lời! Đây là ta nên làm, nếu không có điện chủ nói ngọt, chỉ sợ lúc này, cho dù ta không vào Thần Ngục thì cũng phải diện bích trăm năm, nếu không phải thật là cần Hậu Thiên Nguyên Tủy Đan này, những đan này, ta hẳn sẽ dâng lên toàn bộ.

Lại một lần nữa, hai cái lão hồ ly, nói lời đều xoay tròn như ý, mỗi người thay nhau lấy lòng, tôn sùng đối phương, đợi lúc Phân thân Hồng Nhu rời khỏi, hai người đã là chủ và khách đều vui vẻ.

Rời khỏi Hồng Nhu không bao lâu, Nguyệt Điện điện chủ Bách Lý Phi phóng ra phù lệnh, phù lệnh vừa lên đã có mười mấy vị Đạo Cảnh Đại Thần Sư vội vàng chạy đến nghe lệnh.

Không bao lâu, một đạo lại một đạo phù lệnh từ chỗ của Bách Lý Phi ký phát ra.

Bắc Hải, trên mặt biển hơn trăm vạn dặm phía bắc Ngũ Tiên Đảo đang bốc hơi trong sương mù, Diệp Chân bất ngờ nghe tin Huyết Hà cấm địa đã thất thủ lập tức nhíu mày khổ tư.

Điều khiển chỉ huy, hiển nhiên không được.

Lúc này, đại quân Huyết Hà cấm địa đang cần hắn hiện thân để ổn định quân tâm, làm chống cự sau cùng.

Diệp Chân có chút hối hận, trước đó, lúc na di Thái Dương Chân Hỏa đáng lẽ hắn nên lưu lại một Phân Thân huyễn ảnh trong Huyết Hà cấm địa, nếu vậy thì giờ phút này cũng có thể có chút tác dụng.

Lúc này, trong lòng Diệp Chân vô cùng phức tạp.

Cửa vào Huyết Hà cấm địa thất thủ, đại quân Ma Tộc đã chiếm trước cổng, bắt đầu liên tục không ngừng giết vào trong Huyết Hà cấm địa.

Chiến sự tiến hành đến trình độ này, lấy ánh mắt phán đoán của Diệp Chân, Huyết Hà cấm địa thất thủ đã thành kết cục đã định.

Trước đó, cao thủ Đạo Cảnh trong Huyết Hà cấm địa bị Thái Dương Chân Hỏa mang đi gần sáu mươi vị, người đỉnh tiêm tọa trấn bị trọng thương, trong vô hiểm có thể thủ, gần như là tuyệt địa, bên ngoài không có viện binh, sĩ khí quân tâm tan rã.

Trái lại, sau khi Ma Tộc đánh vào Huyết Hà cấm địa, viện quân chậm rãi không dứt, đại quân cũng có thể thay phiên công kích, sĩ khí như hồng.

Thế nhưng, cho dù Diệp Chân có thể đánh giá ra Huyết Hà cấm địa thất thủ đã thành kết cục đã định, thế nhưng hắn lại không cách nào đứng nhìn mà không làm gì như vậy.

Ở bên ngoài ngồi nhìn Huyết Hà cấm địa thất thủ?

Ngồi nhìn binh sĩ Bắc Hải Thiên lãng quân chết hết?

Ngồi nhìn những nam nhi có thể khẳng khái tử quốc oanh liệt của Tổ Thần Điện đều chiến tử?

Ngồi nhìn những huynh đệ và thuộc hạ vào sinh ra tử với hắn, cùng nhau phấn đấu bỏ mình như vậy?

Càng không nói đến bọn người Liêu Phi Bạch, Thông Tí Hỏa Hầu Vương Tôn Bá, Chu Hồng vẫn còn ở trong Huyết Hà cấm địa.

Cho nên, dù như thế nào, Diệp Chân đều nhất định phải trở về Huyết Hà cấm địa.

Dù là Huyết Hà cấm địa thất thủ là nhất định thì hắn cũng phải phấn đấu một hai.

Dù như thế nào, Diệp Chân nhất định phải chạy trở về.

A Nguyên tạm thời còn chưa tỉnh lại, như vậy Diệp Chân chỉ có dựa vào tiểu Miêu.

Trong giây lát, Diệp Chân đã quy hoạch ra cho mình một tuyến đường nhanh nhất.

Trước ngồi cưỡi tiểu Miêu đến thượng cổ na di trận ở Hải Nguyên hầu quốc, sau đó thông qua thượng cổ na di trận quay vòng, nhanh chóng đến thượng cổ na di trận Lưỡng Giới Thành ở phía sau Nhân Ma Chiến Trường.

Dưới tình huống hắn vận dụng rất nhiều thân phận đặc quyền, lại để tiểu Miêu toàn lực hành động, Diệp Chân có lòng tin trong nửa ngày đuổi tới Huyết Hà cấm địa.

Về phần tiến vào như thế nào, đuổi tới lại nói.

Diệp Chân vừa định ra quy hoạch, định rời khỏi thì cực kỳ đột ngột, mặt biển gần đây vốn đã dần lắng lại, giờ lại đột nhiên lần nữa sôi trào lên.

Nói cho đúng, cũng không phải là mặt biển lần nữa sôi trào.

Mà là toàn bộ mặt biển giống như long trời lở đất, từ bốn phương tám hướng, bao trùm về phía Diệp Chân.

Nước biển hình thành đại mạc, vô số Thủy tộc cầm lợi khí như ẩn như hiện.

Bốn phương tám hướng, mỗi phương hướng đều có một vị Đạo Cảnh Thủy tộc lãnh binh, nhưng hấp dẫn ánh mắt nhất lại là hướng chính bắc một Đạo Cảnh Long Tộc tay cầm trường kích hơn trăm trượng, đầu mọc sừng rồng, bốn phía tụ tập thủy khí mây mù.

Nhìn phục sức, rất rõ ràng hắn là Long Vương Long Cung nơi đây.

- Cuồng đồ to gan, dám dùng thuật pháp đốt biển, tàn sát ức vạn sinh linh Thủy tộc ta, nạp mạng đi!

Lúc này, hai mắt của Long Vương Nghiễm Nguyên Long cung Ngao Nguyên dẫn đầu phun lửa, đang muốn nhắm người mà thôn phệ!

Khi hắn đang nghỉ ngơi trong long cung thì đột nhiên cảm thấy nóng rực kịch liệt, làm cho cả Long Cung đều rung chuyển, vô số lính tôm tướng cua bởi vì nhiệt độ nước đột nhiên lên cao mà kinh hoảng chạy nhanh.

Dưới sự kinh hãi, Ngao Nguyên mới phát hiện, không ngờ biển cả phương xa lại bị đun sôi.

Hơn nữa đun sôi nhiệt độ cực kỳ kinh người, nhiệt độ ở vùng trung tâm rất cao, ngay cả hắn cũng không dám đến gần.

Cái này khiến hắn giận dữ!

Nấu biển từ vùng trung tâm ra ngoài rộng đến vạn dặm, vì vậy mà Thủy tộc mất mạng đâu chỉ ức vạn.

Càng làm cho hắn tức giận là, ngay phía dưới khu vực bị nấu hải đó có một chỗ hành cung của hắn.

Hành cung đó là nơi đại lượng tinh nhuệ Thủy tộc trong long cung của hắn đóng quân, chính là lực lượng chủ chiến dưới trướng hắn.

Không ngờ, liệt diễm kia đốt dưới biển làm cho trăm vạn tinh nhuệ Thủy tộc gần đây, ngay cả một âm thanh cũng chưa kịp kêu lên thì toàn bộ đã bị luộc thành canh cá, sao hắn có thể không giận.

Trước đó là nhiệt độ quá cao không dám tới, bây giờ nhiệt độ đã hơi thấp, hắn lập tức điểm đủ thuỷ quân giết tới đây.

Kẻ địch không gặp mấy, nhưng lại nhìn thấy Diệp Chân.

Dưới sự giận dữ, hắn lập tức suất đại quân vây quanh giận giết tới đây.

Làm Bắc Hải Hải Vực Long Vương, chỗ sâu Bắc Hải, hắn còn chưa từng bị người khi dễ trên đầu đến như vậy.

Diệp Chân nhìn thấy Long Vương dẫn đầu, còn có đại lượng Thủy tộc giết tới, lập tức đa hiểu rõ xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên là di chứng của Thái Dương Chân Hỏa nấu biển vừa rồi.

- Long Vương đối diện bớt giận, có thể cho ta giải thích một chút, việc này thật ra là ngoài ý muốn!

Diệp Chân vội chắp tay nói.

Việc này, luận đến cùng, Diệp Chân vẫn có chút đuối lý.

Lựa chọn địa điểm na di đến chỗ sâu Bắc Hải, không ngờ cách mặt biển quá gần, ngay khi vừa ra đã làm cho mặt biển sôi trào.

Diệp Chân không nói lời này còn tốt, vừa nói ra lời này, Long Vương Nghiễm Nguyên Long Cung Ngao Nguyên đối diện đã tức đến tay đều run rẩy lên.

Quả nhiên có quan hệ với cái tên trước mắt này.

- Bản vương có thể nghe ngươi giải thích, thế nhưng ức vạn Thủy tộc chết oan này sẽ không nghe ngươi giải thích!

Tức giận phát ra một tiếng long ngâm, Nghiễm Nguyên Long Vương Ngao Nguyên bỗng nhiên vung tay lên nói:

- Lên, bắt sống!

- Lăng trì kẻ này mới có thể tiết mối hận trong lòng bản vương, ta ngược lại muốn xem thử, đến cùng là ai lại gan to bằng trời, dám dùng thủ đoạn nghịch thiên nấu biển như thế.

- Mặc kệ sau lưng ngươi là ai, bản vương không đối phó được ngươi, Tứ Hải Long Đình phía sau bản vương còn không đối phó được với ngươi sao?

- Không phải, Long Vương hiểu lầm, Thái Dương Chân Hỏa nấu biển kia cũng không phải của ta....

Diệp Chân vừa giải thích thì đột nhiên có chút nghẹn lời.

Chuyện này giải thích không đi xuống.

Nói cho cùng, Thái Dương Chân Hỏa nấu biển này vẫn là do Diệp Chân lấy được.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân lập tức buồn bực, dứt khoát không giải thích.

Đúng rồi, trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng kế.