Chương 2643 Diệu Kế Của Kê Đại Tổng Quản
Ba ngày sau, ánh lửa ngút trời dâng lên trên bầu trời của một lãnh địa, Liễu Phong đến, cắt ngang Diệp Chân đang quy mô trở về lộ tuyến.
- Đại soái, Thất Thái Tử Tòng Vân và Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt gần như trước sau gửi tới yêu cầu, yêu cầu trực tiếp nói chuyện với ngươi, yêu cầu ngươi giải thích hành động trong hai ngày này một chút.
- Giải thích?
Diệp Chân nhẹ cười lên, không cần nhìn ngọc giản Liễu Phong đưa tới, hắn đã có thể tưởng tượng đến bộ dáng tức hổn hển của hai vị này.
Ba ngày qua, Diệp Chân không chút kiêng kỵ liên chiến mấy trăm vạn dặm, liên tục đồ diệt ba lãnh địa của lãnh chúa đầu nhập Thất Thái Tử Tòng Vân, hai lãnh địa của lãnh chúa đầu nhập Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt.
Chiến quả này đã làm cho Thất Thái Tử Tòng Vân và Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt tức đến giậm chân.
Diệp Chân hành động như vậy đã trực tiếp làm cho dưới quyền mỗi người bọn hắn ít đi mấy vạn đại quân, hai ba vị lãnh chúa rời khỏi.
Tạm thời, Diệp Chân hành động như vậy chỉ dẫn đến hai ba vị lãnh chúa dưới quyền bọn hắn rời khỏi, cũng không tạo thành phản ứng dây chuyền giống như lãnh chúa bên phía Ma Hoàng Nhị thái tử Truy Nhật.
Nhưng, nếu Diệp Chân tiếp tục đốt giết tàn sát lãnh địa của lãnh chúa đầu nhập dưới quyền bọn hắn, như vậy, cách phản ứng dây chuyền này cũng không xa.
Bọn hắn vừa phấn khởi tiến lên con đường đoạt vị, chỉ sợ cũng sắp triệt để kết thúc.
Hai ngày qua, hai người này đã điên cuồng liên hệ Diệp Chân, nhưng cho tới bây giờ, Diệp Chân mới cho bọn hắn câu trả lời.
- Tự mình nói chuyện với bọn hắn, vậy thì không cần!
- Nói với bọn hắn, ta làm như vậy cũng là vì tốt cho bọn hắn, miễn cho lãnh chúa đầu nhập bọn hắn không một ai gặp nạn sẽ lọt vào hoài nghi của Ma Hoàng và Ma Thần cung!
- Đương nhiên, nếu đại quân của chúng ta lại giống như ba ngày trước, vô thanh vô tức lâm vào tuyệt cảnh vây quanh dày đặc!
- Dưới tuyệt cảnh, chúng ta cũng mặc kệ lãnh địa lãnh chúa phía trước là thuộc về vị thái tử nào, tất cả đều đốt giết tàn sát hết.
Cảnh cáo!
Câu nói này của Diệp Chân tràn đầy ý vị cảnh cáo nồng đậm, tin tưởng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt và Thất Thái Tử Tòng Vân chỉ cần không ngốc thì đều có thể hiểu rõ ý tứ của Diệp Chân.
Diệp Chân đang bởi vì chuyện ba ngày trước lâm vào trùng vây mà biểu đạt bất mãn và cảnh cáo bọn hắn.
- Đại soái, đại quân đã tập kết xong, chiến quả cũng thu thập không khác gì, thuộc hạ chuyên tới để xin chỉ thị của đại soái, bước kế tiếp chúng ta sẽ đi về phương hướng nào?
Hai đại Quân Soái Cổ Thiết Kỳ và Mặc Chuẩn cùng nhau đến đây.
- Nơi này!
Diệp Chân cười, tiện tay chỉ vào địa vực Ma Tộc trên linh đồ quân dụng mà Thất Thái Tử Tòng Vân cung cấp,
- Tiếp theo, chúng ta công sát nơi này! Đã đánh hai vị thái tử điện này một bàn tay, làm sao cũng phải thưởng cho bọn hắn hai quả táo ngọt chứ!
…
Thời gian đã tiến vào ngày thứ năm sau khi Tiên Tri Ma Sư Thất Xu rời khỏi.
Sau khi bị dày vò ba ngày, Ma Hoàng Nhị thái tử Truy Nhật thu được tin tức mới nhất, cuối cùng hơi thở dài một hơi.
Tiên Tri Ma Sư Thất Xu định ra kỳ hạn ba ngày, cho dù là Thất Xu tự thân xuất mã, cũng không như hẹn bao vây tiêu diệt bộ đội sở thuộc Diệp Chân.
Ngay khi bộ đội sở thuộc Diệp Chân dưới sự tỉ mỉ an bài bao vây tiêu diệt, bỏ chạy vô tung vô ảnh, trong lòng Nhị thái tử Truy Nhật thật lạnh, đều sắp vội đến phát điên.
Nếu bộ đội sở thuộc Diệp Chân lại tiếp tục đốt giết tập kích lãnh địa của lãnh chúa đầu nhập hắn nữa, tin đồn Diệp Chân chuyên hạ thủ với lãnh chúa đầu nhập hắn Nhị thái tử hắn sẽ triệt để ngồi vững.
Nhị thái tử Truy Nhật có thể chắc chắn, lãnh chúa trước mắt đang đầu nhập hắn, ít nhất sẽ rời khỏi một nửa, thậm chí là hai phần ba.
Những ưu thế trong mấy ngày này hắn gian khổ đánh xuống sẽ trôi theo nước chảy, làm cho hắn lần nữa trở về vị trí ban đầu.
May mắn là, ngay khi trong lòng Nhị thái tử Truy Nhật hoảng sợ không chịu nổi thì tin tức mới nhất truyền đến, tàn quân của Diệp Chân lại trong mấy trăm vạn dặm, liên tục đốt giết tàn sát năm lãnh chúa dưới trướng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt và Thất Thái Tử Tòng Vân.
Trước đó, tin đồn tàn quân của Diệp Chân chuyên đốt giết lãnh địa của lãnh chúa dưới quyền hắn tự xóa bỏ.
Loại tình huống này, dù tàn quân của Diệp Chân không bị vây diệt thì các lãnh chúa dưới trướng Nhị thái tử Truy Nhật, cũng sẽ an tâm, sẽ không ai la hét rời khỏi.
Biến hóa này giống như kỳ tích, làm cho Nhị thái tử Truy Nhật gọi phải thầm cám ơn Thủy tổ phù hộ!
Nhưng trong lòng vẫn như cũ hơi lo sợ, tàn quân của Diệp Chân, một ngày chưa diệt trừ sẽ giống như một lưỡi dao ở tại trên đầu của hắn, làm cho cả người hắn không thoải mái!
- Kê đại tổng quản, bây giờ tình thế hậu phương đã hơi ổn, lấy cái nhìn của ngươi, tiếp theo chúng ta có nên tiến công về phía một châu của Đại Chu, để có thể tiếp nhận áp lực nhỏ nhất hay không?
Khác với phòng thủ trước kia, bây giờ đánh vào nội địa Đại Chu, chiến tuyến kéo dài, Nhị thái tử Truy Nhật mới biết được chiếm lĩnh với tiến công là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cũng vì như thế nên hắn mới càng ngày càng coi trọng vị hành quân Đại tổng quản Kê Vô Tâm có kinh nghiệm chiến tranh vô cùng phong phú này.
- Nhị thái tử điện hạ, tha thứ ta nói thẳng, trước mắt chúng ta nên cố thủ, đợi viện quân của Ma Hoàng bệ hạ đến, sau đó lần nữa tiến công mới là thích hợp nhất.
Nhẹ nhàng bưng chén trà lên, Kê Vô Tâm nói thẳng không húy.
- Thế nhưng, Kê đại tổng quản, ngươi hiểu rõ khó xử lúc này của bản thái tử nhất, không tiến chắc chắn sẽ lui. Ta cảm thấy, vào lúc này, mạo hiểm vẫn rất đáng giá.
Lông mày màu đen của Kê Vô Tâm nhíu lại:
- Thế nhưng, tàn quân của Diệp Chân ở hậu phương....
- Báo!
m thanh cấp báo ngắn ngủi của thân vệ, một ngọc giản đã được thân vệ từ ngoài điện trình vào.
Nhìn lướt qua, trong lòng Nhị thái tử Truy Nhật lập tức lộp bộp một chút, huyết sắc trên mặt lập tức rút đi.
- Làm sao vậy, Nhị thái tử điện hạ?
Kê Vô Tâm ngồi thẳng người.
- Lại đến!
- Cái tên Diệp Chân này, lại đến!
Thiết quyền to như đầu người thường của Nhị thái tử Truy Nhật bỗng nhiên tức giận nắm chặt lại, giống như Diệp Chân đang ở dưới quyền của hắn, hận không thể lập tức đánh nát nhừ Diệp Chân này.
- Ba nơi!
- Lại có ba lãnh địa của lãnh chúa đầu nhập ta lọt vào tàn quân của Diệp Chân đốt giết tàn sát! Thất Xu tiên sinh đuổi tới, nhưng lại vồ hụt.
- Chuyện này....
Con mắt của hành quân Đại tổng quản Kê Vô Tâm híp lại, nếu như thế, chỉ sợ phải nhanh chóng trấn an những lãnh chúa kia của Nhị thái tử điện hạ...
Còn không đợi hành quân Đại tổng quản Kê Vô Tâm nói xong thì đã có thân vệ hồi báo, có năm vị lãnh chúa cùng nhau cầu kiến Nhị thái tử điện hạ.
Vào lúc này, có lãnh chúa đến cầu kiến, Nhị thái tử Truy Nhật đương nhiên biết bọn hắn tới làm gì.
Hơn nữa, Nhị thái tử Truy Nhật rất rõ ràng, trước mặt mấy vị lãnh chúa bị tổn thất này, chu dù hắn giữ lại thế nào cũng là dư thừa.
Đã không có biện pháp giữ bọn hắn lại, Nhị thái tử Truy Nhật dứt khoát tìm cái cớ tránh không gặp, nói không chừng còn có thể kéo dài một chút thời gian, chờ hắn hoặc là Tiên Tri Ma Sư Thất Xu nghĩ ra biện pháp.
Nhưng làm cho Nhị thái tử Truy Nhật ngạc nhiên là, những lãnh chúa này không thấy Nhị thái tử hắn thì lại cùng nhau đi cầu kiến Tiên Tri Ma Sư Thất Xu.
Thế nhưng, Tiên Tri Ma Sư Thất Xu cũng không ở đây, đi ra ngoài chưa về, bọn hắn cũng không gặp được.
Sau đó, Nhị thái tử Truy Nhật đã nhận được tin tức, này năm vị lãnh chúa này rất quả quyết lưu lại một phong ngọc giản, sai thân vệ chuyển giao cho Nhị thái tử điện hạ, sau đó bọn hắn suất lĩnh đại quân dưới trướng rời khỏi.
Loại chuyện tự mình mang đại quân rời khỏi này, ở Đại Chu, gần như không có khả năng xảy ra.
Nhưng ở Ma Tộc, nhất là những lãnh chúa tự nguyện đến đây đầu nhập tham chiến, cũng không phải là Ma Hoàng chiêu mộ, tùy ý rời khỏi lại là chuyện thường ngày.