← Quay lại trang sách

Chương 2660 Ý Chư Vị Thế Nào?

Giống như trong vòng một đêm, xưng hô thế tử điện hạ đã biến mất, thay vào đó là quân chức.

Cơ Cảnh hiểu rõ lý do trong này.

Hiểu thì hiểu, nhưng tiếp nhận lại là một chuyện khác.

Trong lòng đột ngột dâng lên địa hỏa, lại nghe được đại quân Diệp Chân đã toàn bộ rời khỏi, Cơ Cảnh lập tức cực kỳ tức giận, một cước đạp về phía Ngụy Phàn, nổi giận quát:

- Rác rưởi, ai cho ngươi thả Diệp Chân đi!

Ly Thân Vương Cơ Nguyên ở bên cạnh, dù sao trong lòng đến nói, Cơ Cảnh vẫn là nhi tử của Ly Thân Vương, chỉ là mất đi huyết mạch, mất đi tư cách ngày sau tiếp nhận địa vị mà thôi.

Ngụy Phàn không dám tránh né, mạnh mẽ chịu một cước này.

Nhưng tu vi thật sự của Cơ Cảnh cũng đạt tới Đạo Cảnh, dưới một cước nén giận này, uy lực cực nặng.

Tại chỗ đạp Ngụy Phàn bay ngược thổ huyết.

Nhưng Cơ Cảnh đang nổi giận lại không có bất kỳ ý tứ dừng tay, còn muốn đuổi theo Ngụy Phàn trút giận.

Một màn này, rốt cục làm cho Ly Thân Vương Cơ Nguyên không nhìn được.

- Dừng tay!

Thế nhưng, cho dù Cơ Nguyên nổi giận quát thì Cơ Cảnh vẫn giống như không nghe thấy, lại tiếp tục ra tay độc ác về phía Ngụy Phàn, đạp Ngụy Phàn kêu rên liên hồi.

Cuối cùng, Ly Thân Vương Cơ Nguyên không vừa mắt trực tiếp ngăn trước mặt nhi tử Cơ Cảnh, hung hăng quất tới một bàn tay, tức giận gầm hét lên.

- Đủ rồi!

- Diệp Chân là vi phụ thả đi, có phải ngươi cũng muốn đánh vi phụ hay không?

Cái tát vang dội làm cho Cơ Cảnh đột ngột ngây người, khuông mặt khó có thể tin.

- Phụ vương, không phải ngươi đã đáp ứng sẽ báo thù huyết hận cho ta sao? Muốn thiên đao vạn quả Diệp Chân kia sao?

Nghĩ đến giải thích tất cả chuyện này, quay đầu nhìn một chút, trong lòng Ly Thân Vương Cơ Nguyên đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bất lực không hiểu.

Đau lòng!

- Tất cả nguyên nhân ở trong ngọc giản này, ngươi tự mình xem đi!

Đưa qua đi một cái ngọc giản, Ly Thân Vương Cơ Nguyên đột ngột quát to một tiếng.

- Cảnh nhi, ngươi hôm nay quá làm cho ta thất vọng.

Cơ Cảnh ngẩn ngơ, cũng không nhìn ngọc giản, chỉ run giọng nói.

- Phụ vương, Diệp tặc này hủy nhục thân của ta, đoạn huyết mạch ta, ta...

Còn chưa nói hết lời, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt.

Một màn này làm cho trái tim của Ly Thân Vương Cơ Nguyên mềm không thôi, vội vàng lại nhẹ lời an ủi.

Nửa ngày sau mới an ủi Đô Đốc Giang Châu Ngụy Phàn vừa bị đánh vài câu, vội vàng rời khỏi.

Trấn Hải quân một mình quay lại Đại Chu, có thể nói là rút dây động rừng.

Hắn nhất định phải chạy trở về thương nghị thật kỹ lưỡng với quân sư Cổ Nguyệt, nên ứng đối việc này ra sao.

Dù sao, hắn cho đến bây giờ, Cơ Nguyên hắn vẫn là Thân Vương thảo luận chính sự của Đại Chu!

...

- Ngươi chính là Cơ Trường Nhạc?

Trong Soái hạm, Liêu Phi Bạch một thân tư thế hiên ngang, mặc võ sĩ phục màu lam đang bình tĩnh nhìn chằm chằm Trường Nhạc công chúa đã thay đổi phục sức vàng nhạt bình thường, trong đôi mắt có vài phần khiêu khích.

Diệp Chân ở bên cạnh thấy vậy thì khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Mặc dù hắn và Trường Nhạc công chúa vẫn chưa có gì, nhưng hai bên đã sớm có tình ý, lần này Liêu Phi Bạch và Trường Nhạc công chúa cùng ở đây, chỉ có hắn chịu.

- Ta họ Cơ tên Linh, phong hào Trường Nhạc, sau này tỷ tỷ không nên nhớ lầm.

Trường Nhạc công chúa mới mở miệng đã làm cho Diệp Chân thở dài một hơi.

Không có bày ra thân phận công chúa, nhất là một tiếng tỷ tỷ kia đã trực tiếp làm tan rã địch ý của Liêu Phi Bạch.

Trước đó, Diệp Chân còn lo lắng tính tình Liêu Phi Bạch ngay thẳng, Trường Nhạc công chúa tính tình trong nóng ngoài lạnh. Trước mặt Diệp Chân hắn thì rất ôn nhu, thế nhưng trước mặt kẻ không quen biết thì cao lãnh như băng, quả thực là một thân phận, một ánh mắt, chỉ sợ cũng sẽ dẫn phát một trận chiến với cùng Liêu Phi Bạch.

Nhưng mà bây giờ xem ra, lo lắng của Diệp Chân là dư thừa.

Sở trường của Trường Nhạc công chúa là ở thâm cung, trong thâm cung nhiều nhất chính là loại lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt này.

Sống ở trong loại hoàn cảnh này, cho dù không tận lực suy nghĩ nhiều thì cũng lịch luyện bảy tám phần.

Hơn nữa, tính tình của Trường Nhạc công chúa thuộc về loại không thích gây chuyện.

Dưới loại linh lung tâm can này, sẽ không lấy xưng hô bản cung, càng chủ động gọi một tiếng Liêu Phi Bạch tỷ tỷ, quả là làm tốt không thể tốt hơn.

Liêu Phi Bạch ngây ngốc một chút, hơi ngoài ý muốn đối với phản ứng của Trường Nhạc công chúa.

Bây giờ, Liêu Phi Bạch ở bên cạnh Diệp Chân, xưa nay cũng không giao lưu với bọn người Hồ Thanh Đồng, Phong Khinh Nguyệt, Lục La đến từ Chân Huyền Đại Lục.

Mấy người kia chỉ có một mục đích, để nàng ở bên cạnh Diệp Chân, miễn cho có nữ nhân không đứng đắn đến gần Diệp Chân.

Lúc đầu, nàng mở miệng đã có mấy phần ý khiêu khích.

Không ngờ Trường Nhạc công chúa lại có tư thái như thế, trực tiếp làm cho Liêu Phi Bạch không biết làm gì.

Lúng túng cười ha ha một tiếng, sau đó kéo tay Trường Nhạc công chúa:

- Muội muội tốt, đi, chúng ta nói chuyện của chúng ta, ngươi hôm nay thật sự rất uy vũ!

Nhìn một màn này, đám người Cổ Thiết Kỳ, Liễu Phong, Miêu Bích, Hạ Kỳ, Mặc Chuẩn, Trịnh Đương Thì ở phía xa nhao nhao vây lại, từng người làm ra mặt quỷ, giơ ngón tay cái về phía Diệp Chân.

- Đại soái, vẫn là ngươi trâu!

- Ngay cả công chúa cũng có thể làm được, còn có thể để công chúa làm muội muội, nếu chuyện này truyền đi, hắc hắc!

- Ừm, nếu truyền đi, ta sẽ tiến cử mấy người các ngươi cho Ngư đại tổng quản Ngư Triêu n!

Vừa nghe đến đây ra, bọn người Cổ Thiết Kỳ, Liễu Phong lập tức vô cùng sáng suốt ngậm miệng lại.

Nói đùa, tiến cử cho Ngư đại tổng quản, đó chính là xoạt xoạt hai cái, kiếp sống nam nhân đời này coi như kết thúc.

- Tốt, chúng ta nói chính sự! Bây giờ đã trở về Đại Chu, không bao lâu nữa là sẽ trở lại Lạc Ấp.

- Trước khi trở lại Lạc Ấp, có chuyện ta phải hỏi ý kiến các ngươi một chút!

Diệp Chân nói.

- Thỉnh Đại Soái nói!

- Lần này, Trấn Hải quân ta một mình xâm nhập, tung hoành hơn năm triệu dặm trong nội địa Ma Tộc, giết hơn một ngàn sáu trăm vạn Ma Tộc, có thể nói là công huân hiển hách.

- Trong lúc đó, có thế công đại thắng công kích ngàn dặm, có lúc trên trời dưới đất bị vây quanh lâm vào tuyệt cảnh, nhưng đều có thể bình tĩnh ứng đối.

- Càng thu được vô số, nhưng trong quá trình phân phối chiến lợi phẩm, chư quân lại có thể làm việc theo quân kỷ.

- Càng có vô số chiến sự ma luyện, Trấn Hải quân ta có thể nói là chiến có dũng, cử chỉ có độ, kỷ luật nghiêm minh, có thể thắng cường địch, có thể bại mà không loạn, thắng mà không kiêu.

- Có thể nói, Trấn Hải quân ta đã thành cường quân, đã sắp thành quân hồn.

- Nhưng, lai lịch tạo thành Trấn Hải quân ta phức tạp.

- Có Bắc Hải Thiên lãng quân của bản soái, sau có quân đoàn thứ nhất bắc bộ chiến khu của Hạ Kỳ, càng có một bộ phận tàn quân của Trấn Nam quân đoàn, còn có các tế vệ và tư tế của Tổ Thần Điện, tạo thành vô cùng phức tạp.

- Có thể đoán được, sau khi quay lại Lạc Ấp, chi cường quân Trấn Hải quân này là của chúng ta sẽ phân liệt hưu trí, nhưng mà…

m thanh của Diệp Chân đột ngột tăng lên:

- Lúc này, nhân tộc đang đối mặt với kiếp nạn Ma Tộc công phá phòng tuyến Nhân Ma Chiến Trường, xâm lấn quy mô, Thái Cổ Oa tộc, Hoàng Linh nhất tộc cũng xâm lấn Đại Chu ta, trong càng có Ly Thân Vương Cơ Nguyên lòng lang dạ thú, có thể nói thiên hạ chưa yên.

- Nghĩ đến chư vị đều có thể nhìn ra, bình định loạn cục trước mắt không phải chuyện một sớm một chiều, chính là lúc phải dụng binh.

- Ngày sau, chính là lúc cường quân như Trấn Hải quân thể hiện tài năng. Tiến có thể bình định thiên hạ, giết ma kiến công, lui có thể tự vệ thủ quốc.

- Cường quân như vậy, nếu giải tán, phân liệt hưu trí như vậy, há không phải đáng tiếc sao?

- Sau khi trở về Lạc Ấp, bản soái muốn thượng thư bệ hạ, lấy công huân giết ma, giữ lại Phiên Hào và biên chế của Trấn Hải quân vĩnh cửu, chư vị nghĩ như thế nào?