Chương 2680 Phương Án Phong Thưởng
Bệ hạ, thần dẫn đầu Trấn Hải quân liên tục chiến đấu hơn năm triệu dặm bên trong nội địa Ma Tộc, huyết chiến vô số trận, đã rèn đúc Trấn Hải quân thành một nhánh hùng quân thiết huyết, vô số dũng sĩ hi sinh, đã đúc thành thiết huyết Quân Hồn Trấn Hải quân.
- Nhưng gia đình của binh lính Trấn Hải trước khi mất, vào thời khắc bị Ma Tộc tàn phá, thần đặc biệt hướng bệ hạ thỉnh cầu, có thể vĩnh cửu giữ lại phiên hào Trấn Hải quân, đồng thời giữ lại nhân viên biên chế cho Trấn Hải quân trước mắt, ngoại trừ Tế Ti Tổ Thần điện.
- Một là để tưởng nhớ những đồng đội huynh đệ đã oanh liệt hi sinh trên chiến trường Ma Tộc, hai là khiến cho Trấn Hải quân tiếp tục duy trì chiến lực cường đại, vì bệ hạ diệt Ma tộc!
Ba chữ 'diệt Ma tộc' như lôi đình quanh quẩn không ngừng trong toàn bộ càn Khôn điện.
Điều thỉnh cầu này của Diệp Chân, kỳ thực đối với quân thần Đại Chu trong điện mà nói, có chút ngoài ý muốn.
Nhưng, hắn không phải nói là hai cái thỉnh cầu à, đây là cái thứ nhất.
Huống hồ điều thỉnh cầu ấy, cũng có ý nghĩa.
Sức mạnh một nhánh đại quân tinh nhuệ như thế, nếu giải tán như vậy, giá trị thời khắc chinh chiến kia, thật sự là một tổn thất lớn cho Đại Chu.
- Lời ấy của Ái Khanh rất đúng, trẫm chuẩn.
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cười tủm tỉm nhìn Diệp Chân:
- Không biết thỉnh cầu thứ hai của Diệp ái khanh là cái gì?
Quần Thần Đại Chu trong điện, ánh mắt chờ mong lần nữa nhìn về phía Diệp Chân.
Quần Thần ở đây, ai không khôn khéo.
Trước đó Trường Nhạc công chúa biểu hiện, lại thêm giờ phút này Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đưa ra lời hứa hẹn khác người, nếu lại nhìn không ra là Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đang sáng tạo cơ hội cho Diệp Chân, vậy đơn giản không xứng đứng ở trên Càn Khôn điện.
Dưới cái nhìn soi mói của quần thần, Diệp Chân trước lộ ra một nụ cười khổ hướng về phía Trường Nhạc công chúa, sau đó nói:
- Bệ hạ, lần này Trấn Hải quân ta tạo thành do gom từ tàn quân ba quân, Bắc Hải Thiên Lãng quân, Trấn Nam quân đoàn, Đệ Nhất Quân Đoàn Bắc Bộ Chiến Khu, số lượng những binh lính tướng lãnh bỏ mình sau sau trước trước, cao đến sáu mươi vạn. Có thể nói là tạo nên vô số cô nhi quả mẫu.
- Còn người sống, có lẽ có quân công bên thân, nhưng vợ con của đồng đội huynh đệ chết đi, tuy có trợ cấp, nhưng cuối cùng cũng không chỗ nương tựa.
- Nên thần cả gan thỉnh cầu bệ hạ, có thể hạ chỉ cho phép thần mang người nhà thuộc binh sĩ tướng lãnh tại ngũ và bỏ mình thuộc Trấn Hải quân, di cư đến Bắc Hải quận hoặc xung quanh Lạc Ấp, đương nhiên, đây là dưới tình huống bọn họ nguyện ý.
- Lấy thu hoạch tốt hơn chiếu cố, nhất là những cô nhi quả mẫu kia không chỗ dựa vào, thần muốn thực hiện hứa hẹn lúc bọn họ lâm chiến như chiến tử, vợ con phụ mẫu bọn họ, sẽ do thần nuôi dưỡng!
Xin bệ hạ cho phép!
Diệp Chân nói đủ dài, nhưng kỳ thật điều hắn vừa mới thỉnh cầu, khiến cho khuôn mặt của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đột ngột trầm xuống.
Thần sắc Quần Thần Trong điện trở nên ngạc nhiên mà ngoài ý muốn.
Nguyên Soái Trấn Hải quân Diệp Chân không có ngốc như vậy chứ?
Bệ Hạ tự động tạo cho hắn cơ hội cầu hôn Trường Nhạc công chúa.
Nhưng lời vừa mới mở miệng, tất cả đều là vì cầu lấy chỗ tốt cho binh lính dưới trướng đã mất.
Yêu binh là yêu binh.
Nhưng không có hành sự theo tâm ý của vị Cửu Ngũ Chí Tôn Nhân Tôn Hoàng Cơ Long này.
Sở dĩ Nhân Tôn Hoàng Cơ Long mở miệng như thế là muốn dùng Trường Nhạc công chúa đến tăng quan hệ với Diệp Chân.
Đây là lòng dạ Đế Vương.
Diệp Chân lại hoàn toàn không để ý.
Nói thật, hắn thật muốn cưới Trường Nhạc công chúa, trở thành Phò Mã, như vậy bây giờ, chuyện hắn mở miệng muốn thỉnh cầu, còn không phải thuận lý thành chương sao?
Thậm chí sẽ tốt hơn.
Thế nhưng....
Trường Nhạc công chúa ngồi ở bên cạnh, trên gương mặt xinh đẹp của nàng có chút ngượng ngùng và đỏ ửng phút chốc biến mất, trầm thấp rủ xuống, không nói một lời.
- Nghe đồn Diệp ái khanh thương lính như con mình, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, chuyện đó trẫm chuẩn.
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đáp ứng sảng khoái, thế nhưng ai cũng nghe ra sự khó chịu trong lời nói của hoàng đế.
Diệp Chân nhận lấy tất cả ánh mắt khác thường của quần thần, chỉ bình tĩnh đứng đấy.
Có một số việc, quyết định, tuyệt không hối hận!
Dù nghèo hèn vợ không bỏ vợ, trước khi Thải Y chưa có trở về, chuyện giữa Diệp Chân và Trường Nhạc công chúa, không thể nào nói đến, trừ phi Trường Nhạc công chúa nguyện ý ủy thân hạ gả.
Đây chính là quyết định của Diệp Chân!
Sau đó, tự nhiên là nghị công, quyết định công huân Trấn Hải quân.
Quân công của Trấn Hải quân, vô cùng phức tạp to lớn.
May mà Trấn Hải quân quay lại Đại Chu, đã nhiều ngày, Quân Bộ quân công ti, cũng không phải ăn không ngồi rồi.
Mấy trăm Quân Công Ti viên ngày đêm bận bịu ghi chép so với đăng ký, đã định không sai biệt lắm.
Nhưng, có quân công cụ thể, nhưng trên quân công phân phối, quân công ti vẫn phải hướng Diệp Chân xin chỉ thị.
Đại Chu quân công phân phối, vô cùng phức tạp, nhất là quân công của tướng lĩnh.
Cụ thể trảm thủ chi công, là rất rõ ràng.
Người nào giết, lại hoặc ghi chép đến trên đầu người nào, là ai.
Một số công huân tập thể, như phá thành, đồ diệt tổng bộ, thu được một chút công huân, vẫn cần phân phối.
Theo thông lệ Đại Chu, những quân huân ấy, tự nhiên là Nguyên Soái hoặc Quân Đoàn Trưởng lấy đi phần nhiều, Nguyên Soái khác biệt sẽ lấy đi số tròn khác biệt.
Ít thì ba phần, nhiều thì năm thành, đây là thông lệ!
Phía sau, thì chia thành từng bậc từng bậc tướng lĩnh, sau cùng, còn có chia cho những binh sĩ phụ trợ bên cạnh.
Như binh lính khống chế Viêm Linh Bạo Ma Nỗ, sĩ binh khống chế Phá Thiên Tru Long Nỗ, bọn họ không có công lao trảm thủ trực tiếp, nhưng ở trong quân đội cũng có cống hiến.
Nếu không thể phân phối phù hợp, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn với quân tâm binh lính.
Như vậy tính được, Trấn Hải quân lập xuống rất nhiều quân công, tuy nhiên kinh người, chính là chia cho một đại quân năm mươi sáu vạn người, cũng không phải quá nhiều.
Còn binh lính chiến tử, Diệp Chân cũng xét phân phối cho quân công nhất định, chí ít có thể đủ nhiều chút tiền lương ban thưởng, triều đình còn có thể ban thưởng xưng hào Anh Hùng, nhất là đối vớ tử nữ, cũng coi như có một chút trợ giúp.
Phân phối như vậy xuống tới, tước vị Nguyên Soái của Diệp Chân, có thể tăng vọt hai cấp.
Từ Bắc Hải Quận Công, có thể nhảy lên làm Bắc Hải quốc công!
Dưới tình huống bình thường, một Quận Công, ít nhất cần trên trăm năm quân công tích lũy, mới có thể tăng lên một cấp tước vị.
Tước vị Đại Chu, càng gần thượng tầng, càng khó đề bạt.
Có thể thấy được lần này Trấn Hải quân lập xuống quân công vô số.
Bắc Hải quốc công, chính là đứng đầu tước vị dưới Vương Tước, một khi được phong, vị trí và quyền nói chuyện Diệp Chân trên triều đình sẽ tăng lên trên diện rộng.
Nhưng, loại tình huống kia, so với Nguyên Soái Diệp Chân này, tướng lãnh Quân Soái dưới trướng hắn cũng rất lói mắt.
Giống Liễu Phong trước đó là nhất đẳng Nam Tước, hiện tại, tước vị có thể trực tiếp nhảy năm cấp, thụ phong làm Nhị Đẳng Bá Tước.
Tốc độ tăng lên loại này tước vị, có thể nói là như bắn tên lửa, đã rất nhanh.
Như vậy tốc độ tăng lên tước vị, trong vòng trăm năm cũng đã xuất hiện hai ba người.
Nhưng Diệp Chân nhìn xong loại phương án phong thưởng đó lại có chút bất mãn.
Trước đó hành động của Tân Ninh Châu công Cổ Yến, như muốn làm cho Diệp Chân tức điên nổ phổi.
Liễu Phong bị Quận Công từ hôn, càng làm cho Diệp Chân vô cùng phẫn nộ.
Diệp Chân cũng là từ hạ tầng phấn đấu lên, Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ hai thân tín gặp sỉ nhục, hắn có một loại xúc động.
Hôm qua, hắn đã quyết định, nhất định phải làm cho hai nhà kia hối hận.
Mà còn là loại hối hận xanh cả ruột.
Một trong phương án phong thưởng, tước vị của Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ nhảy lên, đủ để cho hai nhà ấy hối hận, nhưng theo Diệp Chân, vẫn còn chưa đủ!
Cho nên, hắn rất thẳng thắn sửa đổi phân chia quân công!