Chương 2703 Đế Vương Vô Tình
Lịch đại Tọa Hóa, Đạo Cảnh, Thánh Tế bỏ mình nhiều như vậy, qua nhiều năm như vậy, tiểu thế giới trong tay Đại Chu cũng không ít.
Nhưng, tiểu thế giới đồng thời phù hợp ba điều kiện, có thể dung nạp đại lượng sinh linh, đồng thời có thể mang theo trên người, lại có thể mang theo tự do xuyên qua hư không thì ít càng thêm ít.
Cho dù là Đại Chu, tích luỹ qua vô số năm xuống, có mấy cái, nhưng có thể dung nạp sinh linh thì lại rất ít.
Nhiều nhất cũng không cao hơn một vạn người.
Một vạn người, ngẫu nhiên làm kì binh còn có thể, căn bản không hình thành nên giá trị chiến lược gì!
Thế nhưng, Trấn Hải quân tăng thêm số lượng Tổ Thần Điện Tế Ti, lại có hơn năm mươi vạn.
Con số năm mươi vạn này, giá trị chiến lược trong đó đã hoàn toàn không giống.
m thầm điều tra lâu như vậy, hôm nay Nhân Tôn Hoàng Cơ Long bắt đầu mới mở miệng.
- Bẩm bệ hạ, đúng là có!
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, Diệp Chân cho ra câu trả lời khẳng định.
Nếu Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã điều tra ra chuyện này, như vậy Diệp Chân có phủ nhận cũng không có ý nghĩa.
Nghe thấy câu trả lời này của Diệp Chân, Nội Giám Đại Tổng Quản Ngư Triêu n đứng bên cạnh liên tục vội vã cuống cuồng, cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Trong đôi mắt hỉ nộ không lộ của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cũng lộ ra một tia vui mừng.
- Ha ha, vẫn là Diệp ái khanh thành khẩn!
- Đúng rồi, không tiểu thế giới này của biết Diệp ái khanh nhiều nhất có thể dung nạp bao nhiêu người?
- Bệ hạ, thông thường thì hai mươi vạn là hạn mức cao nhất!
- Chỉ có hai mươi vạn? Trước đây, Trấn Hải quân thì sao?
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hơi nghi hoặc một chút.
- Bẩm bệ hạ, nếu thần không tiếc đại giới và tiêu hao, trong thời gian ngắn, nhiều nhất có thể dung nạp năm mươi vạn người!
Diệp Chân bổ sung một câu.
Vừa nghe đến đây ra, cho dù là Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cũng hưng phấn xoa tay lên, nói:
- Quân quốc lợi khí! Đây tuyệt đối là quân quốc lợi khí!
- Có mấy vị Hư Không Liệp Vương phối hợp, năm mươi vạn đại quân tinh nhuệ, có thể tung ra sau lưng địch, thậm chí là vị trí chiến lược bất cứ lúc nào, tuyệt đối là quân quốc lợi khí. Nếu có bảo vật này trong tay, thu phục mất đất, ở trong tầm tay!
- Diệp ái khanh, không biết....
- Bệ hạ, mỗi một lần thi triển bảo vật này, đại giới đều cực lớn, mỗi khi vận dụng một lần đều sẽ lấy tiêu hao thần thọ nguyên làm đại giá!
Diệp Chân cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long một gáo nước lạnh!
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lại một chút cũng không để ý.
- Thọ nguyên, không sao, trẫm nơi này, còn nhiều thiên tài địa bảo bổ sung thọ nguyên, hơn nữa, Đại Chu ta nhiều Hư Không Liệp Vương như vậy, mỗi người tiêu hao một bộ phận thọ nguyên, nghĩ đến cũng không có gì đáng ngại.
- Diệp Chân, ngươi có đồng ý tạm thời giao bảo vật này cho đất nước dùng, dùng để thu phục đất đã mất hay không....
Vẻ thất vọng hiện lên trong đôi mắt của Diệp Chân, thật ra thì cũng không phải Diệp Chân ích kỷ.
Nếu trong tay Diệp Chân thật có một bảo bối như vậy, đừng nói tạm thời cho đất nước mượn quốc dụng, cho dù là mượn không trả thì cũng không quan trọng.
Giết ma, đây là đại nghĩa dân tộc!
Nhưng vấn đề là, khả năng này của Diệp Chân là Thận Long Châu mang tới!
Bảo vật Thận Long Châu này liên lụy quá lớn, thậm chí liên lụy tới trong Tạo Hóa Thần Nhân cao cấp nhất, khủng bố nhất.
Cho dù không cho mượn, từ Diệp Chân thôi động, cho dù vận dụng quá nhiều lần, cũng sẽ bị người khác chú ý, một khi bị người khác chú ý, như vậy, Diệp Chân tuyệt đối chết không chỗ chôn.
Cho nên, cho dù hắn muốn hiến ra cũng không thể hiến, càng không dám hiến.
Một bên, Nội Giám Đại Tổng Quản Ngư Triêu n dùng ánh mắt ra hiệu về phía Diệp Chân, Diệp Chân nhìn thấy, cũng hiểu rõ, nhưng lại không cách nào làm theo.
- Bệ hạ, thần ngược lại rất muốn, nhưng bảo vật này chính là trọng bảo sư môn truyền xuống, đã dung nhập vào trong huyết mạch của thần, bất kỳ kẻ nào khác cũng không thể sử dụng.
- Hơn nữa, mỗi khi vận dụng bảo vật này một lần, không chỉ sẽ tiêu hao hết đại lượng thọ nguyên của thần, càng sẽ trực tiếp tiêu hao hết đại lượng bản nguyên tinh huyết của thần.
- Không cần phải nhiều, cho đến bây giờ, nếu sử dụng bảo vật này hai lần nữa, vậy thần sẽ có thể tráng niên mất sớm.
Vẻ mặt của Nội Giám Đại Tổng Quản Ngư Triêu n cũng ngạc nhiên, vẻ mặt của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long thì lại đột ngột chuyển sang lạnh lẽo.
- Diệp khanh, chẳng lẽ ngay cả thiên tài địa bảo bổ sung thọ nguyên và tinh huyết cũng không được sao?
- Dựa vào thiên tài địa bảo bổ sung thọ nguyên, cuối cùng có hạn, hơn nữa, thọ nguyên dễ bổ, thế nhưng hao tổn bản nguyên tinh huyết, không một lượng lớn thời gian sẽ rất khó khôi phục lại.
- Không dối gạt bệ hạ, đến nay thần vẫn chưa từ Nửa Bước Đạo Cảnh đột phá đến Đạo Cảnh, chính là vì bản nguyên tinh huyết hao tổn quá nhiều.
Diệp Chân nói như vậy chính là từ chối vô cùng triệt để, gần như không lưu cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long một chút ý nghĩ, Ngư Triêu n đứng bên cạnh thì gấp gáp.
Vẻ mặt của Nhân Tôn Hoàng đột ngột chuyển sang lạnh lẽo:
- Thật sự đáng tiếc!
- Trẫm còn muốn trông cậy vào món chí bảo này đuổi Ma Tộc ra hết, đồng thời để vị Đại đô đốc ngồi binh tự thủ kia chịu thua, không ngờ, vẫn không thể vui một trận!
Trong giọng nói của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lộ ra thất vọng nồng đậm, càng lộ ra sự lạnh lẽo.
- Đúng rồi, Trấn Hải quân của Diệp khanh chỉnh đốn thế nào rồi?
Không đợi Diệp Chân trả lời, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã lạnh lùng nói:
- Bây giờ chính vào dụng binh, hùng binh như Trấn Hải quân của Diệp khanh cũng không thể để đó không dùng.
Diệp khanh phải nhanh hoàn thành nắm giữ sự vụ Hỏa Linh Điện trong tay, để mau chóng dẫn đầu Trấn Hải quân xuất chinh!
- Thần lĩnh mệnh!
Sau khi chậm rãi rời khỏi Đông Lai Các, khóe miệng Diệp Chân đã trở nên đắng chát.
Đối với tương lai, hắn đã có đoán trước.
Nghĩ đến, không bao nữa khi ra chiến trường, hắn và Trấn Hải quân của hắn sẽ bị phái đi chiến trường nguy hiểm nhất, hung hiểm nhất.
Vừa rồi, thậm chí Diệp Chân đã cảm ứng được một tia sát ý trong ánh mắt lạnh lẽo của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long!
Sát ý vô cùng lạnh lẽo!
....
- Đại Bạn, ngươi cảm thấy Diệp Chân vừa nói bảo bối kia đã dung nhập huyết mạch, mỗi lần thôi động đều sẽ tiêu hao hết đại lượng thọ nguyên và bản nguyên tinh huyết, có mấy phần có thể tin?
Sau khi Diệp Chân rời khỏi Đông Lai Các, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lại một mặt âm trầm.
Trầm mặc một chút, Nội Giám Đại Tổng Quản Ngư Triêu n khom người nói:
- Bệ hạ, việc này, lão nô cũng không cách nào phán đoán....
- Tính một, trẫm biết, ngươi bởi vì nha đầu Trường Nhạc kia, nên phải về phe tiểu tử này, không nói cũng được.
- Lão nô không dám, lão nô tuyệt đối không dám!
Ngư Triêu n bỗng nhiên quỳ xuống đất dập đầu thỉnh tội.
Thật lâu, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long mới lạnh lùng nói:
- Đừng quỳ, đứng lên đi!
- Mặt khác, gần đây dùng bí pháp huyết tế, tỉnh lại một vị Thánh Cảnh cung phụng ngủ say đi, đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Vừa nghe đến đây ra, vẻ mặt của Nội Giám Đại Tổng Quản Ngư Triêu n kinh hãi:
- Bệ hạ!
- Thế nào, ngay cả ngươi cũng muốn ngỗ nghịch trẫm?
Ánh mắt Nhân Tôn Hoàng Cơ Long nhìn chằm chằm Ngư Triêu n, tràn đầy hàn ý, làm cho Ngư Triêu n vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội.
- Lão nô không dám, lão nô lập tức đi ngay!
- Ừm, ngươi sẽ không tiết lộ phong thanh của trẫm chứ?
m thanh của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lạnh như vạn cổ hàn băng.
- Lão nô sống là người của bệ hạ, chết là quỷ của bệ hạ!
Ngư Triêu n trả lời làm cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long rất hài lòng.
- Đi thôi!
Nội Giám Đại Tổng Quản Ngư Triêu n lại thi lễ một cái, lúc này mới vội vàng rời khỏi.
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lại nhìn Ngư Triêu n rời khỏi, trong ánh mắt tràn đầy âm trầm.
Không phải hắn vô tình!
Càng không phải là hắn nguyện ý gánh một thanh danh một vị quân vô năng.
Chỉ là lịch đại vài vạn năm của Đại Chu, tệ nạn kéo dài lâu, dẫn đến quân quyền biến nhẹ, thói quen khó sửa.